Đăng Hoa Tiếu

Chương 29: Nho sinh mua thuốc

Trước Sau

break

Nghĩ đến Đỗ Trường Khanh vì muốn cứu vãn y quán, đến đường cùng đành tìm một nữ nhân có lai lịch không rõ ràng về làm đại phu, lại còn bày vẽ ra trà thuốc để tỏ vẻ phong nhã, sau đó đi nhờ Hồ viên ngoại giúp đỡ. Loại trò lừa bịp này, lừa được nhất thời thì được, chứ muốn duy trì lâu dài là điều không thể nào.

Trong lòng nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng không hiểu sao Bạch Thủ Nghĩa lại luôn cảm thấy có chút bất an.

Ông ta đi tới đi lui trong sân sau rộng rãi của Hạnh Lâm Đường, nắm chặt dải lụa bên hông, ngay cả chậu quân tử lan mới nở cũng không buồn ngắm nhìn.

Như nhìn ra sự bực bội của Bạch Thủ Nghĩa, Chu Tế bên cạnh nịnh nọt an ủi: "Chưởng quầy không cần lo lắng, bệnh nghẹt mũi vốn khó chữa, viên thuốc trị nghẹt mũi của y quán chúng ta hàng năm vào mùa xuân đều bán rất chạy. Bây giờ những người đó bị lời nói của văn nhân ở hội hoa đào hấp dẫn mới đi mua trà thuốc, cũng chỉ là để tỏ vẻ phong nhã thôi mà. Đợi uống một thời gian mà không thấy hiệu quả, tự nhiên sẽ không mua nữa."

Bạch Thủ Nghĩa suy nghĩ lời này, cũng thấy có chút đạo lý: "Đúng là vậy. Đám văn nhân đó ít người có chức quan, một đám học trò nghèo kiết xác nhưng lại thường xuyên cố tỏ ra giàu có. Một hộp 'Xuân Thủy Sinh' có giá bốn lạng bạc, không phải là số tiền nhỏ, cho dù có muốn vì phong nhã mà tiêu tiền, cũng sẽ không muốn ngày nào cũng làm kẻ ngốc."

"Chính là đạo lý này." Chu Tế gật đầu: “Hơn nữa, Nhân Tâm y quán thổi phồng trà thuốc lợi hại như vậy, đến lúc đó người mua về uống vài ngày, phát hiện không có tác dụng, đến lúc đó cũng không cần chúng ta ra tay, nước bọt của đám văn nhân kia cũng có thể nhấn chìm bọn họ rồi, cần gì phải lo lắng chứ?"

Ánh mắt Bạch Thủ Nghĩa lóe lên, trầm ngâm một lúc, vươn tay gọi tiểu nhị lại, thấp giọng nói bên tai Văn Hữu: "Ngươi ra ngoài lan truyền vài lời đồn, cứ nói 'Xuân thủy sinh' của Nhân Tâm y quán, uống vào lập tức có thể làm giảm nghẹt mũi, rất hiệu nghiệm. Nói nhiều ở chợ búa và cửa miếu."

Tiểu nhị gật đầu, nhanh chóng rời đi.

Nếp nhăn trên trán Bạch Thủ Nghĩa lại giãn ra.

Người bình dân ở chợ búa, không giống như Hồ viên ngoại, một lão nho sĩ rủng rỉnh tiền bạc. Đặc biệt là những phụ nhân trung niên tính toán chi li, coi trọng từng đồng từng hào, nếu bỏ tiền ra mua trà thuốc mà không có chút tác dụng nào, e rằng ngày hôm sau sẽ đến Nhân Tâm y quán làm ầm ĩ.

Tâng bốc mà, tâng càng cao, ngã càng đau.

Bạch Thủ Nghĩa cười toe toét, vẻ mặt hiền lành như Phật Di Lặc.

Cái cửa hàng ở đầu phố kia đã sớm được ông ta coi là vật trong túi, ông ta thậm chí đã nghĩ xong cách sửa sang trang trí sau khi lấy lại, chỉ chờ ngày cầm được giấy tờ nhà.

Phố Tây chỉ có thể có một y quán, còn Đỗ Trường Khanh...

Ông ta khịt mũi một tiếng.

Công tử bột mà, thì phải có dáng vẻ của công tử bột chứ.

Bày đặt học cái gì mà hoàn lương.

-

Thời gian trôi qua như nước chảy, thoắt chốc đã vào tháng ba, thời tiết càng thêm ấm áp.

Bên cầu Lạc Nguyệt, cành liễu xanh tươi, hoa liễu bay lả tả, mỹ nhân và các văn sĩ tao nhã vui chơi không ngớt, người thì ngắm hoa đẹp, người thì tụ tập bạn bè, trên đường xe ngựa tấp nập, yên ngựa bằng vàng tranh đường, điểm tô Thịnh Kinh thành muôn màu rực rỡ, cảnh xuân tươi đẹp.

Người ra ngoài nhiều nên Xuân Thủy Sinh bán rất chạy. Lục Đồng xếp những hũ trà thuốc thành hình tháp nhỏ, rồi đặt trên chiếc bàn gỗ vàng phía trước Nhân Tâm y quán, lại bảo Ngân Tranh viết một bức thư pháp treo trên tường ở phía sau bàn.

Khi những văn sĩ đến mua trà thuốc vừa bước vào y quán, còn chưa kịp chú ý đến trà thuốc đã bị bức thư pháp phía sau thu hút ánh nhìn.

"Thanh tọa vô liêu độc khách lai, nhất bình xuân thủy tự tiên trà. Hàn mai kỷ thụ nghênh xuân tảo, tế vũ vi phong khán lạc hoa." Có người đứng ở cửa y quán, lẩm bẩm đọc câu thơ trên tường, rồi khẽ khen một tiếng: "Chữ đẹp!"

Lục Đồng ngước mắt lên, là một nam tử trung niên ăn mặc kiểu nho sinh, đội khăn vuông, mặc áo dài màu xanh đã giặt đến bạc màu, chỗ khuỷu tay có miếng vá. Nam tử này có vẻ hơi lúng túng, chỉ đỏ mặt hỏi Lục Đồng đang đứng trước quầy thuốc: "Xin hỏi cô nương, ở đây có bán trà thuốc trị nghẹt mũi không?"

Lục Đồng không nói nhiều, chỉ ra hiệu về phía đống hũ trà nhỏ được xếp như ngọn núi kia: "Một hũ bốn lượng bạc."

Người này ăn mặc nghèo khó, sắc mặt xanh xao, một hũ trà thuốc bốn lượng bạc đối với hắn hẳn là không rẻ, nhưng nghe vậy, hắn chỉ hít sâu một hơi, từ trong lòng ngực lấy ra một chiếc túi cũ không rõ hình dạng, rồi từ bên trong đổ ra một đống tiền lẻ lỉnh kỉnh.

A Thành cầm đi cân, đúng bốn lượng bạc không hơn không kém, Lục Đồng liền lấy một hũ trà thuốc đưa cho hắn, dặn dò: "Một ngày uống hai đến ba lần, sắc lên uống là được. Một hũ trà thuốc có thể chia ra sắc uống năm sáu ngày."

Nho sinh gật đầu đáp lại, cất hũ trà thuốc vào trong ngực như cất báu vật, rồi mới chậm rãi rời đi.

Sau khi hắn đi, Ngân Tranh nhìn theo bóng lưng hắn, có hơi thắc mắc: "Người này trông có vẻ túng thiếu, sao lại còn mua trà thuốc đắt như vậy, chẳng phải là tự chuốc thêm gánh nặng sao?"

Lục Đồng nhìn theo ánh mắt của nàng ấy, cúi đầu sắp xếp lại những hũ trà, nhẹ giọng nói: "Có lẽ là vì người mà hắn quan tâm."

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc