Kinh thành lúc nào cũng mưa vào ban đêm.
Một đêm trôi qua, dưới cầu Lạc Nguyệt, nước sông đầy ắp hoa dương liễu trôi nổi.
Chim én bận rộn, chim oanh lười biếng, hoa thơm tàn úa, liễu rủ ven đê, hoa liễu bay rơi, quả là cảnh đẹp nhất của mùa xuân.
Ngân Tranh xuống lầu lấy nước nóng, vừa hay gặp được chưởng quỹ. Nàng ấy có dung mạo xinh xắn, miệng lưỡi lại ngọt ngào nên mọi người trong quán trọ đều rất quý mến. Chưởng quỹ cười nói: "Ngân Tranh cô nương dậy sớm thế?"
Ngân Tranh mỉm cười: "Vâng ạ."
Chưởng quỹ nhìn lên lầu: "Tiểu thư nhà cô tối qua lại bận rộn trong bếp đến tận canh ba, cô nên khuyên nhủ một chút, làm hại đến sức khỏe thì không tốt đâu."
Mấy hôm trước, Lục Đồng bảo Ngân Tranh lấy tiền đi mua một ít thảo dược ở gần đó, lại mượn nhà bếp của quán trọ để bào chế thuốc, cứ thế bận rộn đến tận đêm khuya. Chưởng quỹ tuy không nói ra miệng nhưng trong lòng lại không cho là đúng. Bào chế thuốc là công việc đòi hỏi kỹ thuật, ngay cả những vị đại phu trong thành đôi khi còn sơ suất, Lục Đồng chỉ là một cô nương trẻ tuổi, làm sao có thể làm được? E là quá tự tin rồi.
Giả vờ như không nhìn thấy vẻ xem thường trong mắt chưởng quỹ, Ngân Tranh lại cười nói với ông ta vài câu rồi mới lên lầu vào phòng.
Trong phòng, Lục Đồng đang ngồi bên bàn, bọc những túi trà thuốc bằng giấy trắng, tỉ mỉ buộc lại bằng dây đỏ, sau đó cho vào trong hộp.
"Cô nương?"
Lục Đồng đứng dậy: "Đi thôi."
Ra khỏi quán trọ, thời tiết bên ngoài rất đẹp. Ánh nắng ban mai không quá gắt, một lớp nhiệt độ mềm mại trên người, mang đến cảm giác hơi ngứa ngáy.
Khắp nơi đều là những quán trà, người Kinh thành rất thích uống trà nên quán trà mọc lên như nấm, đâu đâu cũng thấy người ta ngồi nhâm nhi một chén trà. Từ xa vọng lại tiếng hát từ các gánh hát rong, tô điểm cho Kinh thành thêm phần náo nhiệt.
"Kinh thành tuy tốt..." Ngân Tranh nhỏ giọng nói: "...Nhưng mà vật giá đắt đỏ quá."
Lục Đồng im lặng.
Trước khi qua đời, Vân Nương dặn dò nàng hãy thiêu hết số sách y dược trong rương cùng với thi thể của bà, số bạc còn lại đều để lại cho nàng. Nhưng những năm qua, Vân Nương tiêu xài hoang phí, tiền kiếm được lại dùng để mua dược liệu mới, sau khi lo liệu xong hậu sự cho Vân Nương, trong tay Lục Đồng cũng chẳng còn lại bao nhiêu.
Một đường từ huyện Thường Võ lên kinh thành cũng tiêu tốn không ít. Mấy hôm trước Ngân Tranh có tính toán qua, trừ đi số tiền mua thảo dược thì số bạc còn lại cũng chỉ đủ để hai người ở lại Kinh thành thêm nửa tháng nữa.
Nửa tháng sau, bọn họ sẽ thật sự trắng tay.
Đang suy nghĩ, hai người đã đi qua mấy con hẻm nhỏ, men theo con đường sầm uất đi về phía trước, rẽ qua một ngã tư, trước mắt hiện ra một tiệm thuốc.
Tiệm thuốc này nằm giữa những cửa hàng được sửa sang tươm tất, trông có vẻ lạc lõng. Mặt tiền nhỏ hẹp, tấm biển đã cũ kỹ, trên đó viết bốn chữ rồng bay phượng múa "Nhân Tâm y quán". Vốn dĩ nằm ở vị trí đắc địa, nhưng vì cách bài trí không mấy bắt mắt nên người qua đường rất khó để ý đến nơi này.
Lục Đồng bước thẳng vào trong tiệm thuốc.
Bước vào trong, mới phát hiện y quán này càng thêm hoang vắng. Phía trước mặt đặt một chiếc bàn dài, gần như chắn hết cả cửa ra vào. Trước bàn là một nam nhân trẻ tuổi mặc áo bào màu vàng nhạt đang ngồi, đang gác một chân lên ghế ngủ gật. Phía sau hắn là một bức tường gỗ lim với rất nhiều ngăn kéo, trên mỗi ngăn đều dán một tấm thẻ gỗ nhỏ, đó là tủ thuốc.
Cửa sổ y quán rất nhỏ, mặt bằng lại không rộng, ánh sáng bên trong khá là lờ mờ. Không có đèn đuốc, chỉ le lói vài tia sáng yếu ớt nên trông có vẻ âm u.
Ngân Tranh khẽ hắng giọng, định lên tiếng thì từ trong gian nhà lại bước ra một tiểu nhị mặc áo ngắn, khoảng chừng mười một, mười hai tuổi, trên sống mũi có vài nốt tàn nhang. Nhìn thấy Lục Đồng và Ngân Tranh, tiểu nhị cũng ngẩn người một lúc, sau đó chạy đến bên cạnh nam nhân trẻ tuổi đang ngủ gật, lớn tiếng gọi: "Chưởng quầy, có khách đến!"
Nam nhân trẻ tuổi bị dọa cho giật mình, suýt chút nữa thì ngã lộn nhào, vội vàng đứng phắt dậy, nhìn Lục Đồng và Ngân Tranh cười gượng gạo: "A, hai vị khách quan muốn mua gì ạ?"
Ngân Tranh nhìn hắn với ánh mắt kỳ lạ, câu này nghe không giống người mở y quán, mà giống người buôn bán hơn.
Lục Đồng lên tiếng: "Xin hỏi quý y quán có thu mua dược liệu đã bào chế không?"
Thấy không phải đến bốc thuốc, nam nhân trẻ tuổi lập tức trở về dáng vẻ uể oải ban nãy, chỉ liếc nhìn nàng một cái, hỏi với vẻ mất hứng thú: "Cô nương có dược liệu gì?"
Ngân Tranh vội vàng mở bọc vải ra, lấy từ bên trong ra một túi giấy lớn.
Đối phương mở túi giấy, thành thạo lấy một ít đặt dưới mũi ngửi ngửi, lại lấy tay xoa xoa, ánh mắt nhìn Lục Đồng có thêm vài phần kinh ngạc, nói: "Bồ hoàng than à. Sao chế cũng được đấy."
Y quán thường xuyên sử dụng bồ hoàng than, bồ hoàng sống cũng không phải là dược liệu quý hiếm gì, nhưng Lục Đồng đã mượn bếp của quán trọ để sao chế chúng.
Ngân Tranh lúc trước còn lo lắng y quán không chịu thu mua số dược liệu Lục Đồng bào chế, nghe vậy lo lắng trong lòng đã vơi đi được một nửa, cười nói: "Bồ hoàng than tiểu thư nhà ta sao chế ra lúc nào mà chẳng tốt, chưởng quầy xem..."
Lần này nụ cười của nàng ấy không còn hiệu nghiệm như mọi khi, nam nhân trẻ tuổi giơ ba ngón tay lên lắc lắc: "Ba lượng bạc."
Lục Đồng khẽ nhíu mày.