Qua tiết Kinh Trập, tiết trời dần dần ấm áp hẳn lên.
Phương nam Tây Lương, xuân về nước ấm, cỏ cây sum suê. Các văn nhân mặc khách ưa chuộng trồng hoa cỏ, trong những tiểu viện trên núi đâu đâu cũng thấy lan rừng và hoa lài xen kẽ nhau. Từng đóa từng đóa hoa anh túc nở rộ rực rỡ, gấm vóc trùng điệp.
Giữa trưa, mặt trời lên cao, xe ngựa bon bon trên đường, vượt qua rừng cây trên núi. Trong xe, một nữ tử mặc áo khoác ngắn màu xanh lá cây vén rèm cửa sổ, hỏi người đánh xe bên ngoài: "Vương đại ca, còn bao lâu nữa mới đến huyện Thường Vũ?"
Người đánh xe cười ha hả đáp: "Không xa nữa, qua thêm nửa sườn núi, một canh giờ nữa là đến thôi!"
Ngân Tranh bèn thả rèm xe xuống, quay đầu nhìn người bên cạnh.
Nữ tử trẻ tuổi này độ chừng mười sáu mười bảy tuổi, ngũ quan vô cùng xinh đẹp, làn da trắng sứ càng tôn lên đôi mắt đen láy sáng trong. Tuy chỉ mặc một bộ váy dài màu lam sẫm thêu hoa rong rêu đã cũ nhưng khí chất lại vô cùng thanh tĩnh và lạnh lùng. Nghe thấy lời của người đánh xe, nữ tử khẽ chớp mắt, ánh mắt dường như thoáng lay động.
Ngân Tranh trong lòng khẽ thở dài.
Theo hầu Lục Đồng đã hơn nửa năm, nàng chưa từng thấy cô nương nhà mình có chút cảm xúc dư thừa nào mà thần sắc luôn hờ hững. Dường như chuyện lớn lao gì trên thế gian này trong mắt nàng cũng không đáng nhắc tới. Cho đến khi càng gần huyện Thường Vũ, nàng mới thấy trong mắt Lục Đồng có chút sinh khí. Giống như một pho tượng đất sét dần dần được dâng hương khói, có thêm chút hơi thở sống động của người thường.
Quả nhiên, một người dù ngày thường có hờ hững đến đâu khi sắp được trở về cố hương, cuối cùng vẫn không khỏi xúc động.
Trong xe ngựa, Lục Đồng lặng lẽ ngồi.
Đường núi gập ghềnh xóc nảy khiến giỏ mơ Ngân Tranh mang theo lăn lóc khắp nơi. Nàng cúi đầu nhìn những quả mơ dưới đất, tâm tư dần dần trở nên xa xăm.
Bảy năm trước, nàng cũng ngồi xe ngựa rời khỏi huyện Thường Vũ. Khi đó luôn cảm thấy xe đi rất nhanh, trong nháy mắt đã đến một thị trấn xa lạ. Nay đường về quê lại trở nên xa xôi dường như không có điểm dừng.
Nàng đã ở trên núi cùng Vân Nương bảy năm, mãi cho đến khi Vân Nương qua đời. Nàng lo liệu tang lễ cho nàng ta xong, mới được tự do, mới có thể trở về quê hương.
Trong bảy năm qua, nàng đã viết thư cho phụ thân và mọi người nhưng không biết người nhà có nhận được thư hay không. Năm đó nàng ra đi vội vàng, có lẽ họ đều nghĩ nàng đã chết...
Lục Đồng lơ đãng nghĩ ngợi, bất giác mặt trời dần ngả về tây. Xe ngựa dừng lại ở cổng thành, giọng nói của người đánh xe vang lên từ bên ngoài: "Cô nương, đến huyện Thường Vũ rồi!"
Đến huyện Thường Vũ rồi.
Ngân Tranh đỡ Lục Đồng xuống xe rồi trả tiền cho người đánh xe, sau đó cùng Lục Đồng đi vào thành.
Lục Đồng ngước mắt nhìn, trong phút chốc cảm thấy có chút mơ hồ.
Đúng vào mùa xuân, trên đường phố không ít người qua lại, xe cộ tấp nập. Hai bên đường có rất nhiều hàng quán bày sạp bán trà nước. Trên bàn bày những chiếc bánh cam và kẹo mè. Ngoài ra còn có vài người xem tướng số. Bên hồ trong thành mới xây thêm nhiều đình nghỉ mát, liễu rủ ven sông, nhuộm dòng nước thành một màu xanh lục đậm nhạt.
Nhìn quanh, dòng người qua lại không dứt, vô cùng nhộn nhịp.
Trong mắt Ngân Tranh mang theo vài phần vui mừng: "Cô nương, huyện Thường Vũ thật náo nhiệt." Lục Đồng lại có chút ngẩn ngơ.
Nàng rời nhà đúng vào lúc dịch bệnh hoành hành trong mùa đông giá rét, đường phố vắng tanh tiêu điều. Nay trở về, huyện nhỏ ngày xưa lại trở nên phồn hoa hơn trước. Cảnh tượng tấp nập này lại khiến trong lòng nàng dâng lên một tia bất an.
Dừng một chút, nàng nói: "Đi thôi."
Đường phố huyện Thường Vũ đã được mở rộng rất nhiều. Những con đường đất ngày xưa, mỗi khi đến mùa mưa hè lại đầy bùn lầy. Nay đều được lát đá nhỏ, xe ngựa đi qua cũng rất êm.
Những cửa hàng vải, cửa hàng gạo hai bên đường không còn tìm thấy dấu vết. Thay vào đó là những tửu lâu và trà quán mới mẻ, cảnh sắc đường phố khác xưa rất nhiều.
Lục Đồng men theo ký ức trong đầu chậm rãi bước đi, thỉnh thoảng vẫn có thể tìm thấy một số dấu vết cũ. Ví như giếng nước ở cửa miếu phía đông thành, ví như con trâu sắt đúc bằng đồng trước điện thờ trong thành.
Đi qua một con hẻm nhỏ thêm vài trăm bước nữa, bước chân Lục Đồng dừng lại.
Ngân Tranh nhìn cảnh trước mắt, không khỏi giật mình: "Cô nương..."
Trước mắt là một ngôi nhà đổ nát.
Bức tường đất ở cửa ra vào bị ám khói đen kịt. Ngôi nhà không còn nhìn ra hình dáng cũ, chỉ thấy vài khúc gỗ sơn cháy đen, mơ hồ vẫn còn hình dạng của khung cửa. Lại gần ngửi, dường như vẫn còn mùi khói lửa cay nồng.
Ngân Tranh bất an nhìn Lục Đồng. Lục Đồng dừng bước ở đây, nơi này hẳn là nhà của Lục Đồng. Nhưng nơi này chỉ còn lại dấu vết của một trận hỏa hoạn... Người nhà đâu rồi?
Lục Đồng nhìn chằm chằm vào khung cửa cháy đen. Sắc mặt nàng càng thêm trắng bệch, chỉ cảm thấy hai chân như bị đổ chì khó lòng bước đi.
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên từ phía sau: "Các ngươi là ai? Đứng đây làm gì?"
Hai người quay đầu lại, thấy cách đó không xa đứng một bà lão. Trên vai bà gánh một gánh bánh phục linh, có chút nghi hoặc nhìn hai người.
Ngân Tranh nhanh trí lập tức nở một nụ cười. Nàng bước đến bên bà lão, vừa đưa tay lấy vài đồng tiền mua bánh phục linh trong gánh của bà, vừa hỏi: "Đại nương, cô nương nhà ta là họ hàng xa của nhà họ Lục. Đúng lúc đi ngang qua đây nên định đến nương nhờ chủ nhà. Sao nhìn... nơi này hình như bị cháy? Không biết chủ nhà bây giờ đã đi đâu?"
Bà lão bán bánh phục linh nghe Ngân Tranh nói ra "nhà họ Lục" lại nhận tiền của Ngân Tranh, thần sắc bà hòa hoãn hơn rất nhiều, nói: "Đến nương nhờ Lục gia?". Bà ta liếc nhìn Lục Đồng đứng phía sau Ngân Tranh, lắc đầu nói: "Bảo cô nương nhà ngươi mau quay về đi, ở đây không có ai nữa."
"Không có ai nữa?" Ngân Tranh nhìn Lục Đồng phía sau, cười hỏi: "Ý là sao?"
Bà lão thở dài: "Cô nương không biết sao? Cả nhà họ Lục, một năm trước đã chết hết rồi."