Hai người bước ra khỏi tửu lâu, xa phu vẫn còn chưa quay lại, lão phu nhân đành phải nắm tay Phi Nhi đi vào một tửu lưu nhỏ hơn ở phía đối diện, tùy tiện mướn một sương phòng, ngồi xuống, mới nặng nề mà thở ra.
Phi Nhi châm một chén trà cho lão phu nhân, nàng cũng thống khoái mà uống cạn hai chén, nam nhân vừa rồi nhìn thật sự rất tà, cứ như là một đại ác ma, chỉ còn thiếu mỗi cái nĩa ăn và cái đuôi màu đen nữa thôi !!!
Lão phu nhân vẻ mặt bất đắc dĩ, thở dài:
“Đầu năm nay, muốn tìm một nam nhân thích hợp, thật sự không dễ dàng a.”
“A?”
Phi Nhi nghiêng đầu, tò mò nhìn nàng.
“Tiểu quỷ ngốc này, ngươi đương nhiên không hiểu.”
“…… Nga.”
Nàng quả thật nghe không hiểu.
“Quên đi, hết thảy tùy duyên đi.”
Lão phu nhân vừa nói, một bên gọi tiểu nhị tiến vào, chọn mấy thứ điểm tâm, tầm mắt vẫn hay nhìn ra ngoài cửa sổ, lưu ý bóng dáng của mã phu.
Ăn uống vừa được một lúc, mã phu xuất hiện, lão phu nhân lập tức gọi tiểu nhị tính tiền rồi bảo Phi Nhi theo nàng đi xuống trở về. Phi Nhi lấy hai cái « đại bánh bao » ôm vào trong ngực, miệng còn nhồm nhoàm hai cái bánh trẻo, nhanh chóng đi theo phía sau lão phu nhân.
Phi Nhi chạy đến xuống dưới lầu, vừa muốn nhảy lên xe ngựa, một cái « đại bánh bao » đang ôm trong lòng bỗng nhiên rơi xuống đất. Chân đang tính đặt lên xe ngựa, nhìn thấy thế, Phi Nhi vội vàng bước xuống, chạy đến chỗ đại bánh bao bị rơi, nhặt lên, phủi phủi bụi dính bên ngoài một chút, vẫn còn ăn được a, không cần lãng phí.
Đột nhiên, một con bạch mã phi nước đại từ đâu phóng đến, điên cuồng giẫm đạp lên hàng quán hai bên đường. Người người la hét sợ hãi, né ra hai bên, chỉ còn mỗi Phi Nhi vẫn đang cặm cụi phủi đại bánh bao của nàng. Bạch mã lao đến, vó ngựa đã muốn tung lên thân hình bé nhỏ…
Lão phu nhân ở trong xe ngựa sợ hãi, kêu to lên: “Phi Nhi, tránh ra!”
Nói thì chậm, khi đó thì nhanh, đồng thời trong lúc đó, hai thân ảnh, một trắng, một đen cũng lao ra, hướng về phía nàng. Thân ảnh màu trắng so với thân ảnh màu đen nhanh hơn một bước, ôm lấy giai nhân, thi triển khinh công, giúp mỹ nhân vượt qua nguy hiểm trong gan tất, thoát khỏi vó ngựa điên cuồng.
Phi Nhi ôm đại bánh bao, Hoàng Bộ Tuấn ôm nàng, đứng ở một bên, bốn mắt nhìn nhau.
Giờ này khắc này, Hoàng Bộ Tuấn mới nhìn rõ được dung nhan của Phi Nhi : một đôi mắt trong suốt, sáng ngời, thuần khiết như pha lê, lóng lánh lệ quang làm cho người ta đau lòng, muốn được bảo vệ nàng, mãi mãi cũng không buông ra.
“Thỉnh buông nữ nhi của bổn vương ra.”
Tiếng nói trầm thấp đánh gãy trầm mặc giữa hai người, Phi Nhi quay đầu nhìn lại, vừa vặn nhìn Diêm Vô Xá sau ba tháng xuất chinh đã trở về, khuôn mặt tuyệt mỹ lập tức xuất hiện một nụ cười ngọt ngào như gió xuân. Giãy dụa, nàng thoát khỏi ôm ấp của Hoàng Bộ Tuấn, liền ngay cả đại bánh bao cũng ném qua một bên, mở ra song chưởng, bay đến trong ngực Diêm Vô Xá như con một con bướm nhỏ.
“Phụ vương!”
Một câu “Phụ vương” của nàng đã xóa hết mọi vất vả, bôn ba mấy ngày mệt nhọc để gấp rút trở về, chẳng qua đây vốn là đường lớn, trước mặt bao nhiêu thành dân a, hắn tốt xấu gì cũng là hộ quốc Tướng quân, không thể quá mức tùy tiện.
Bàn tay to nắm lấy tay nàng, không cho nàng rời khỏi phạm vi bên người, đôi mắt chuyển hướng Hoàng Bộ Tuấn, trầm thấp nói: “Vừa rồi đa tạ Hoàng Bộ công tử ra tay cứu giúp.”
“Chính là nhấc tay chi lao, Tướng quân không cần khách khí.” (nhấc tay chi lao : tiện tay, việc phải làm)
“Ân, bổn vương cáo từ trước.”
“Đợi chút!”
Hoàng Bộ Tuấn gọi với lại thân ảnh đang muốn rời đi
“Xin hỏi, tiểu thư đã có hôn ước chưa?”
Diêm Vô Xá định trụ, tầm mắt cúi hạ, ánh mắt lạnh băng khẽ quét lên người Hoàng Bộ Tuấn, tầm mắt dừng lại, nhìn thẳng vào đôi mắt hắn, một lúc sau mới trả lời: “Bổn vương không tính cho nàng xuất giá sớm như vậy.”
“Kia, khi nào tiểu thư mới……”
“Vị hôn phu của nàng tuyệt đối không phải là ngươi!”
Bỏ lại một câu tuyệt tình, Diêm Vô Xá đỡ Phi Nhi lên ngựa của mình, cùng xe ngựa của Minh phủ rời đi.
“Hắn cùng nàng kia nhất định có quan hệ.”
Một giọng nói mềm nhẹ vang lên bên cạnh Hoàng Bộ Tuấn, đôi mắt quyến rũ nhìn chăm chú vào thân ảnh đã đi xa.
“Nói như thế là sao?”
“Chưa từng gặp qua Minh Vương sủng ái một nữ nhân như thế.”
« Đó là nữ nhi của hắn a.”
“Ngốc tử!”
Nữ nhân liếc một cái xem thường “Minh Vương mới hai mươi bảy tuổi, làm sao có nữ nhi lớn như vậy, ngu ngốc!”
Một lời bừng tỉnh người trong mộng, Hoàng Bộ Tuấn trong lòng cảm thấy thật trống trải, nguyên lai Minh Vương thích gọi nàng là “Nữ nhi”.
Vậy cũng tốt, Hoàng Bộ Tuấn, hắn, nữ nhân càng khó có được hắn càng muốn có, càng thích cái cảm giác cùng Minh Vương tranh chấp!
……
Minh phủ
Từ lúc trở về, Diêm Vô Xá không nói lời nào, ngồi ở ghế trên, tầm mắt lạnh như băng lặng lẽ nhìn về hai nữ nhân trước mặt, trên người hắn luôn toát ra một loại uy nghiêm, bức người, khiến người ta phải e sợ, không rét mà run. Lão phu nhân phi thường sợ hãi biểu tình này của con trai, ánh mắt nghiêm túc đến đáng sợ, chỉ biết « ngoan ngoãn » chờ hắn đặt câu hỏi.
Phi Nhi vẫn như bình thường, không hề phát hiện ánh mắt nghiêm khắc của hắn đang nhìn nàng, cầm lấy một khối điểm tâm đang đặt trên bàn, phát hiện mặt trên còn có trang trí một ít « trái cây » màu đỏ rất đẹp mắt. Đôi mắt “Đinh” sáng ngời, cầm lấy trái cây đặt vào miệng, cắn xuống một cái.
Nhất thời, ngũ quan nhăn lại một đoàn, rụt cổ, chu miệng lên, này cái gì vậy, rất cay a!
Vốn đang rất giận dữ, Diêm Vô Xá, nhìn thấy bộ dáng đáng yêu lại có phần ngốc nghếch của nàng, thật sự không đành lòng mắng nàng. Thở dài, gương mặt ngưng trọng nhất thời bay biến, hàn băng lanh lẽo cũng tan đi, đôi mắt tràn ngập nhu tình cùng cưng chiều nhìn Phi Nhi.
Hắn thật sự không thể nghiêm khắc đối với nàng.
“Lại đây.”
Diêm Vô Xá ngữ khí trở nên rất nhẹ, hướng Phi Nhi vươn một bàn tay. Phi Nhi bỏ điểm tâm đang cầm trong tay, chùi chùi ngón tay, đi đến trước mặt Diêm Vô Xá, vô tư, tự nhiên mà đặt mông ngồi trên đùi hắn.
Lúc này, một nha hoàn từ bên ngoài tiến vào, đưa cho Phi Nhi con mèo nhỏ, nàng nhìn thấy tiểu miêu thì vô cùng hưng phấn, đôi môi đỏ tươi lập tức nở ra một nụ cười như một đóa hoa nở rộ, vươn tay ôm lấy mèo con, bàn tay ngà ngọc mang theo vẻ cưng chiều, âu yếm mà vuốt ve lên tiểu đầu của nó, bộ dáng đáng yêu, thuần khiết như một đứa trẻ..
Diêm Vô Xá ôm lấy thân hình mềm mại của nàng, nhẹ giọng hỏi: “Con mèo có tên sao?”
Lão phu nhân vội vàng lắc đầu,“Phụ vương là xưng hô của con đối với phụ thân, con mèo nhỏ làm sao có thể kêu phụ vương a?”
“Nha?”
Phi Nhi khó hiểu nghiêng đầu “Phụ thân là cái gì?”
Diêm Vô Xá xoa xoa hai huyệt thái dương đang run run, ánh mắt nhìn về phía mẫu thân: “Nương, người không giải thích cho nàng sao?”
“Ngươi mang nàng về chưa được ba ngày đã rời đi, ba tháng mới chịu trở về, tiếng « phụ vương » này căn bản là lâu quá chưa kêu a, nàng quên cũng là đương nhiên thôi.”
“…… Nương, cái này đâu thể gộp chung mà nói!”
“Vậy ngươi tự mình dạy đi, ta đi ăn cơm.”
Lão phu nhân biết nói thêm thế nào cũng bị hắn bắt bẻ, nhanh như chớp, đã rời khỏi đại sảnh.
Diêm Vô Xá bất đắc dĩ thở dài, thật đúng là không biết trong ba tháng này mẫu thân dạy Phi Nhi cái gì, ngay cả phụ thân là hắn đây cũng không biết.
Phi Nhi rút về tầm mắt đang nhìn thân ảnh mất hút phía sau dãy hành lang, ngẩng đầu, tò mò, nháy mắt mấy cái, nhỏ giọng nói: “Phụ thân chính là Đa Duy sao?”
“Đa Duy?”
Ngây ngô gãi gãi đầu,“Ngươi là vương…… Kia phụ vương chính là……”
Thế mới biết phụ vương nguyên lai là cách xưng hô đối với hắn. (e hèm, Phi Nhi vẫn chưa hiểu nha cả nhà, đơn giản chỉ tưởng « phụ thân » là tên gọi của Diêm Vô Xá thôi)
Diêm Vô Xá cũng hiểu được lúc nàng nở từ trong trứng ra, câu nói kia quả nhiên là gọi hắn phụ thân, chứng minh hai người bọn họ rất có duyên phụ tử nha ! (xí ! xạo >.<)
Tầm mắt xẹt qua, phát hiện chân của nàng không mang hài, khẽ nhíu mày, Phi Nhi chẳng lẽ không mang hài thế này mà cùng mẫu thân ra ngoài sao?
“Hài của con đâu?”
“Nhạ!”
Ngón tay chỉ chỉ về phía dưới ghế đối diện.
“Lấy lại đây, mang vào, theo phụ vương trở về phòng.”
“…… Nga.”
Thoáng nhìn bộ dáng nghiêm túc của phụ thân, Phi Nhi không dám chậm trễ, vội vàng buông con mèo nhỏ ra, chạy tới ghế đối diện, một tay lấy một chiếc hài, đi theo phía sau Diêm Vô Xá vào nội thất……–