Đi đến lều vải, Diêm Vô Xá đứng ở bên ngoài chờ, Phi Nhi ở bên trong thay quần áo. Từ ngăn tủ xuất ra một bộ phục sức dân tộc Đạt Mỗ Tộc duy nhất mà nàng có, aiz, phức tạp làm cho người ta đau đầu. Phi Nhi đem chính mình thoát không còn một mảnh, chuẩn bị cùng bộ quần áo kia chiến đấu, trời biết nàng ghét nhất bị mặc loạn thất bát tao gì đó.
Diêm Vô Xá đợi đã lâu, ở trước lều vải dừng lại, hướng bên trong hỏi: “Vương phi, đã xong chưa?”
“Ách…… Đợi chút!”
“Ba!” Thanh âm một vật nặng rơi xuống, Diêm Vô Xá sửng sốt.
“Vương phi?”
“Không có việc gì…… A!”
“Ba!”
Diêm Vô Xá lúc này nhịn không được, bỗng dưng nhấc lên lều vải liêm, nhìn thấy một đống quần áo rớt xuống đất, ngay cả giường đều sập, loạn thành một đoàn.
“Vương phi!” Diêm Vô Xá chạy đến nâng này nọ, dời một đống lộn xộn sang bên cạnh, nhắc tấm ván gỗ, kéo giường, nâng Phi Nhi dậy.
Con ngươi đen xẹt qua, thân mình trắng nõn trần như nhộng, Diêm Vô Xá lập tức xoay người sang chỗ khác, thuận tay cầm lấy một kiện quần áo đưa cho nàng: “Vương phi, ngươi mặc vào trước, đừng để cảm lạnh.”
“Tạ…… Cám ơn.” Phi Nhi vội vàng phủ thêm quần áo, lui về phía sau vài bước.
Diêm Vô Xá nhìn hai bên một chút, trong lúc chờ đợi nàng mặc quần áo thì đơn giản thu thập phòng một chút.
“Ngươi đừng vội, ta…..ta tự mình thu dọn là tốt rồi.”
“Ngươi trước mặc quần áo đi, Nguyên Vương chờ đã lâu.”
“Ách…… Cái kia…… Có thể giúp ta một chút không?”
“Ân?”
Diêm Vô Xá quay đầu lại, phát hiện nàng mặc cái yếm cùng tiết khố, quần áo khác còn cầm ở trong tay, không khỏi tò mò nhăn lại mi.
Phi Nhi đáng yêu nuốt nuốt đầu lưỡi, đem quần áo đưa qua: “Ngươi đã từng mặc quần áo này chưa?”
“……”
“Ta…… Ta không biết mặc, đây là lần đầu tiên.”
Diêm Vô Xá theo bản năng tiếp nhận quần áo, đặt ở một bên, lại từng cái từng cái mặc ở trên người nàng. Trong lòng bỗng dưng dâng lên một vấn đề phi thường nghiêm trọng: Nàng là Nguyên Vương phi, vì sao lại không biết mặc quần áo Đạt Mỗ Tộc?
Diêm Vô Xá mặc thật cẩn thận, Phi Nhi vẫn nhìn hắn, thẹn trong lòng, kỳ thật nàng biết mặc, chính là muốn cho Đa Duy nhớ lại một chút, bọn họ đã từng ở chung. Nàng sợ, sợ hắn rời xa, sợ hắn trốn tránh, sợ hắn lạnh lùng, phi thường sợ.
Diêm Vô Xá mặc xong quần áo, ở thời điểm buộc đai lưng, nhẹ giọng hỏi:
“Sao ngươi lại không biết mặc quần áo Đạt Mỗ Tộc?”
Đại chưởng dừng một chút, Diêm Vô Xá gian nan bứt lên một chút mỉm cười, tầm mắt đặt trên lưng áo mảnh khảnh:
“Nguyên Vương rất yêu ngươi.”
“Không phải hắn giúp ta.”
“Ân? Chẳng lẽ là sư phó của ngươi sao?”
“Không phải, là Đa Duy của ta.”
“…… Đa Duy?” Diêm Vô Xá ngẩng đầu, cùng nàng đối diện,
“Đa Duy là ai?”
“Đa Duy chính là phụ thân của ta, phụ vương.”
Diêm Vô Xá hiểu được gật gật đầu, lạp lạp góc áo của nàng:
“Phụ vương đối với ngươi tốt lắm.”
“Ân a, ngươi cũng nhận thức hắn.”
“Nga?”
“Ta thực thương hắn, phi thường yêu.”
“Ân, nào có nữ tử không thương phụ vương chính mình đâu.”
“Hắn không phải phụ thân thân sinh của ta.”
“……”
“Cho nên ta……”
“Đừng nói những thứ này, mặc quần áo nhanh một chút, Nguyên Vương đợi đã lâu.” Diêm Vô Xá đánh gãy lời nói của nàng, thật sự không muốn nghe chuyện tình của nàng cùng người yêu, phi thường chán ghét.
Phi Nhi nhìn ra sự trốn tránh của hắn, rất rõ ràng loại chuyện này không thể nóng vội, cũng biết Diêm Vô Xá đối với nữ nhân có thái độ bài xích, ngoại trừ Đinh Ny, nàng chưa từng thấy hắn cố ý đi trêu chọc người khác phái.
Hoặc là thái độ ân cần kia đối với Đinh Ny chỉ là vì tác dụng của vô hồn độc, ít nhất, nàng cho rằng là như thế.
Sau khi mặc chỉnh tề, Diêm Vô Xá nhẹ nhàng thở ra, vỗ vỗ bả vai của nàng, vừa lòng gật đầu:
“Đi thôi, Nguyên Vương còn đang chờ .”
“Đợi chút!” Phi Nhi giữ chặt cánh tay Diêm Vô Xá, lại bị hắn nhẹ nhàng mà đẩy ra.
“Vương phi, có việc gì?”
Phi Nhi chán ghét hắn đối chính mình cự tuyệt như thế, lại càng không biết hắn vì sao đột nhiên trở nên khách khí như vậy, không phải mới vừa giúp nàng mặc y phục sao? Như thế nào đột nhiên chạm vào một chút đều không được?
Quên đi, nàng nhẫn, nhất định phải nhịn xuống!
Phi Nhi nặng nề mà hô khẩu khí, nói: “Ngươi vẫn là kêu tên ta đi.”
“Không, vẫn là kêu Vương phi.”
“Cho ngươi kêu tên liền kêu tên , lề mề làm sao!”
Diêm Vô Xá bỗng dưng sửng sốt, nhìn chăm chú vào nàng đột nhiên bão nổi, con ngươi đen xẹt qua tia kinh ngạc, chưa bao giờ gặp qua nàng xúc động như vậy.
Phi Nhi đối hắn rít gào : “Ta gọi là Phi Nhi! Diêm Phi Nhi!” Nói xong, trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái, nhanh chóng lướt qua hắn, chạy ra lều vải.
“……”
Diêm Vô Xá hoàn toàn ngây người, toàn thân cứng ngắc, lực chú ý đặt ở tên của nàng. Nàng nói, nàng kêu Diêm Phi Nhi!
……
Chạng vạng, Đạt Mộc Tề mặc vào trường bào chính thống của Đạt Mỗ Tộc, thắt lưng đeo dải lụa màu, đầu đội mũ mái vòm hồng tua đỏ, chân đi giày da màu đồng. Đạt Nhĩ Mục cũng trang phục lộng lẫy, làm phù rể của hắn. Cùng cưỡi lên ngựa, mang theo xe hoa cùng lễ vật, đi vòng quanh Đạt Mỗ Tộc một vòng tròn, đi đến trước lều vải của Yên Chi.
Đồng tộc cưới, mất không ít công phu, Đạt Mộc Tề không để ý tới những ngăn trở này nọ của các cô nương Đạt Mỗ Tộc, theo Đạt Nhĩ Mục hộ tống đi vào lều vải, đi đến bên cạnh Yên Chi xinh đẹp. Không nói hai lời, một phen ôm lấy tân nương của hắn, cất bước đi ra lều vải.
“Đạt Mộc Tề, ngươi không thể mang tân nương đi.”
“Đúng đúng! Chúng ta còn chưa có cho ngươi trả lời vấn đề đâu.”
“Buông nàng, bằng không…… A!!”
Toàn bộ các cô nương đều bị Đạt Nhĩ Mục ngăn lại, Tạp Kỳ ở phía sau bọn họ yểm trợ, trường hợp rất khoái hoạt, mọi người trên mặt đều tràn đầy vui mừng tươi cười, muốn làm khó sao, đâu có dễ như vậy. Càng nhiều cô nương muốn ngăn tân nương lại, đều bị Đạt Mộc Tề dựa vào thân hình cao lớn nhất nhất ngăn, trực tiếp đem Yên Chi lên lưng ngựa.
Đội ngũ vây quanh Đạt Mỗ Tộc thành ba vòng, cuối cùng đứng ở ngoài chủ trướng, Đạt Mộc Tề ôm Yên Chi xuống ngựa, nắm tay nàng, vượt qua hỏa bàn, đi vào lều vải.
Trên vị trí chủ vị, Đạt Y Đồ cùng Phi Nhi song song ngồi cạnh nhau, hai bên đều là đồng minh đến dự lễ, Diêm Vô Xá cùng Đinh Ny đã ở chỗ ngồi , Đỗ Yến cùng Thánh Tuyết liền đứng ở phía sau bọn họ.
Chú rể đề ngân hồ, tân nương nâng ngân bát, hướng trưởng bối, thân hữu, từng người kính rượu mừng. Phi Nhi tầm mắt vẫn nhìn Yên Chi, tử mâu tràn đầy vui mừng, giá y đỏ rực là giấc mộng thanh xuân mà của mỗi một cô gái đều chờ mong.
Đạt Y Đồ nhìn chăm chú vào ánh mắt hưng phấn của bé, bất giác ôm chằm lấy eo của nàng, thấp giọng ở bên tai nàng nói:
“Nàng rất đẹp, Vương phi của ta.”
Phi Nhi đột nhiên quay đầu lại, cánh môi xẹt qua hai má của hắn, cùng hắn nhìn nhau, lam mâu là một trận kinh diễm. Một lát, Phi Nhi giơ lên một chút tươi cười ngọt ngào, điểm điểm chóp mũi của hắn, nói: “Lần sau, lúc ngươi thành thân, nhớ rõ bảo ta đến xem lễ.”
Đạt Y Đồ kéo tay nàng xuống, nắm chặt: “Bổn vương đã có Vương phi, kiếp này không muốn lại thú.”
“Đây chỉ là giúp ngươi vượt qua cửa ải khó khăn mà thôi.”
“Ta biết.”
“Vậy ngươi còn……”
“Trừ phi trên đời này còn có Phi Nhi thứ hai.”
Phi Nhi cảm động trừu khụt khịt, ở trên gương mặt của hắn khẽ hôn một ngụm, nghiêng đầu dựa vào bờ vai của hắn.
Đạt Y Đồ mỉm cười ôm lấy nàng, tầm mắt đặt ở trên đôi tân gia nhân hạnh phúc kia, Đạt Mộc Tề thành thân là tâm nguyện lớn nhất của hắn. Đương nhiên, trên đời này không có Phi Nhi thứ hai, hắn cũng không tính chơi trò chơi tình ái nữa, nhưng cho dù hắn kiếp này không cưới, Đạt Mỗ Tộc vẫn như cũ có người thừa kế.
Trên ghế chủ vị, Vương gia cùng Vương phi thân mật gắn bó. Trên chỗ ngồi, Minh Vương lại hạ xuống mi mắt, một tay ôm lấy thị thiếp, tay kia thì nắm chặt thành quyền, trong lòng bối rối vô cùng, còn nổi lên nhè nhẹ phẫn nộ cùng…… Ghen tị!–