Phi Nhi đột nhiên nảy lên ý tưởng này, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Đạt Y Đồ, phát hiện cặp lam mâu kia tràn đầy sủng ái, khuôn mặt tuấn tú cương nghị xuất hiện loại nhu tình mà nàng chưa bao giờ gặp qua.
“Ta biết người nàng yêu là đại ca, nhưng ta không thể ngăn cản chính mình nghĩ về nàng. Thánh Tuyết nói, yêu là phải dựa vào chính mình tranh thủ, cho dù nàng không tiếp nhận ta, chỉ cần nàng hiểu được tâm ý của ta, ta đã thỏa mãn.”
“Đạt Y Đồ, ta……”
“Chúng ta vĩnh viễn là bạn tốt.”
“Cám ơn, cám ơn ngươi.” Phi Nhi dang hai tay ôm lấy thắt lưng của hắn ,“Ngươi là bằng hữu tốt nhất của ta, Đạt Y Đồ.”
“Phi Nhi……” Đạt Y Đồ ôm lấy nàng, ở trên trán trơn nhẵn khẽ hôn, như vạy là đủ rồi.
Khoảng giữa trưa, ánh mặt trời nóng rực bao trùm lên thảo, chói chang và khô ráp, ngay cả gió cũng không mang theo hơi ẩm, chỉ có hơi nóng thiêu thốt vạn vật.
Chỉ mới đi qua một bình nguyên, Phi Nhi liền một hơi uống cạn sạch ba túi nước, nhiệt lượng khiến người nàng trở nên khô héo.
Đạt Y Đồ dùng áo choàng bao trùm ở trên người nàng, dùng thân thể to lớn vì nàng ngăn trở gió bụi, ánh nắng chói chang của mặt trời, nhưng sắc mặt của nàng vẫn tái nhợt như cũ làm cho lòng người hoảng hốt.
“Phi Nhi, ta thực không nên cho nàng đi cùng.”
Tử mâu đề lên, đôi môi tái nhợt gợi lên nụ cười nhợt nhạt: “Không có gì đáng ngại, ta còn có nước.”
“Không còn xa nữa là đến……” Đạt Y Đồ còn chưa nói xong, cách đó không xa bỗng nhiên xuất hiện một đội nhân mã, đại chưởng lập tức nâng lên, mọi người đề cao cảnh giác.
Yên Chi cưỡi ngựa đi đến bên người Đạt Y Đồ cùng Diêm Vô Xá , tay phải nâng lên, lòng bàn tay xuất hiện một đoàn màu đỏ hỏa diễm, xích long kiếm chậm rãi dâng lên, trầm thấp nói: “Đó là nhóm nữ hộ vệ của Đinh Ny .”
“Lại là nàng!” Đạt Y Đồ vừa nghe thấy tên nữ nhân này liền nổi trận lôi đình,“Ta nhất định phải tìm ra nữ nhân kia để lấy giải dược!”
“Ân.” Yên Chi gật gật đầu, hiện tại Diêm Vô Xá quá mức vô tình, cuồng vọng, bá đạo, thật sự làm cho nàng khó có thể nhận ra. Chính yếu là, hắn đã bắt đầu quên Phi Nhi……
Phi Nhi vẫn không nói chuyện, tầm mắt đặt ở trên người Diêm Vô Xá, đôi mắt đen kia vẫn bình tĩnh như nước, tựa hồ hắn đã quên đám người phía trước kia đã từng làm cho hắn bị thương, làm cho hắn trúng độc. Nhưng, vô luận kết quả như thế nào, nàng cũng sẽ không để hắn lại bị thương tổn.
Các nữ tướng dừng lại cách mọi người một khoảng không xa, một thân hình mảnh khảnh từ bên trong đội kỵ mã đi ra, toàn bộ mọi người chỉ có nàng không cưỡi ngựa, đi bộ đi đến trước mặt Diêm Vô Xá, khuôn mặt tinh xảo gợi lên một chút tươi cười quyến rũ, không chuyển mắt nhìn hắn.
Diêm Vô Xá cau mày, hơi hơi ngẩng đầu, cùng nàng nhìn nhau. Một lát, hắn lộ ra âm trầm tươi cười, thấp giọng nói: “Có biết người ngăn trở đường đi của bổn vương sẽ có kết cục như thế nào?”
“Tiểu nữ tử cũng không muốn ngăn, chính là muốn lĩnh giáo một chút khí thế của Minh Vương mà thôi.” Đinh Ny lại là thản nhiên cười, đôi mắt đẹp lóe ra tia khác thường, lộ rõ phong tình.
Con ngươi đen nheo lại, ánh mắt từ đầu tới đuôi đánh giá một phen, Diêm Vô Xá gợi lên một nét cười nhạt, đột nhiên cảm thấy nữ nhân này thực hứng thú. “Ngươi là người đầu tiên dám ở trước mặt bổn vương làm càn như thế.”
Đinh Ny chậm rãi chớp đôi mắt đẹp, vươn hai tay, nói: “Mang theo ta, Minh Vương……” Tiếng nói trầm thấp, câu hồn, giống như khinh ngâm bình thường làm cho người ta tâm động.
Phi Nhi dời tầm mắt nhìn Đa Duy, thoáng nhìn Diêm Vô Xá đem tầm mắt đặt ở bàn tay mềm mại kia khẩn cầu, nhưng không có động tác gì. Nàng bắt đầu khẩn trương, bắt đầu bàng hoàng, hoàn toàn không biết bước tiếp theo của Đa Duy, hắn hiện tại thật sự làm cho người ta khó hiểu, làm cho người ta khó có thể nắm bắt.
“Đại ca, nàng này lai lịch không rõ, trăm ngàn không cần……”
“Hiền đệ,” Đại chưởng nhắc tới, đánh gãy lời nói Đạt Y Đồ,“Bổn vương muốn nàng.”
“Phụ vương!” Phi Nhi gầm nhẹ một tiếng, tử mâu tràn đầy kinh ngạc.
Diêm Vô Xá cũng không để ý tới Phi Nhi, nắm giữ hai tay Đinh Ny dùng sức kéo mạnh, đem nàng đỡ lên lưng ngựa, ôm vào trong ngực. Con ngươi đen xẹt qua hai má tuyệt mĩ kia, ngón tay thon dài đặt tại cằm của nàng, nhẹ giọng hỏi: “Chúng ta đã gặp mặt hay chưa?”
Đinh Ny hơi nhíu đầu mày, môi đỏ mọng hơi hơi nhếch lên, mỉm cười trả lời: “Hoặc là kiếp trước, hoặc là trong mộng, Minh Vương……”
“Gọi ta Xá.”
Đinh Ny lộ ra một chút hưng phấn tươi cười, quyến rũ gọi câu: “Xá……”
“Ngươi tên là gì?”
“Đinh Ny.”
“Ny nhi, về sau ngươi chính là thị thiếp của bổn vương.”
“Cám ơn Minh…… Xá.”
“Ân.” Diêm Vô Xá đáp lại một câu, giơ tay lên,“Tiếp tục lên đường.”
“Dạ!”
Chúng dũng sĩ kéo nhanh dây cương, đều nhìn thoáng qua Phi Nhi ánh mắt đồng tình, theo sát ở phía sau Minh Vương. Đám hồng y nữ hầu vệ thấy Đinh Ny đã tiếp cận được Diêm Vô Xá, quay đầu ngựa lại, hướng doanh địa gần nhất xuất phát.
Phi Nhi thất vọng rũ mắt xuống, tử mâu không có một chút cảm xúc, trở nên không hề có chút độ ấm, một chút tức giận đều không có.
Bên hông, đại chưởng nắm thật chặt, hơi thở ấm áp phun ở bên tai nàng, an ủi nói: “Nàng đi theo cũng là chuyện tốt, ít nhất có cơ hội ở trên người nàng tìm được giải dược. Cho nên Phi Nhi phải nhẫn, hiểu không?”
“Ân.”
“Trăm ngàn đừng buông tha, Phi Nhi.”
“Ân.”
Thánh Tuyết cùng Yên Chi đều chậm rãi đi đến bên người Đạt Y Đồ, Yên Chi hướng Phi Nhi nói: “Sau khi lấy được giải dược, lại dùng thủy xả lên người phụ vương ngươi, trừng phạt hắn tùy tiện thu lưu nữ nhân.”
Phi Nhi đối nàng mỉm cười gật đầu.
Thánh Tuyết là một nữ nhân kích động, không thể chịu đựng được người yêu mến của đồ đệ bị người khác chiếm lấy, vội vàng tiếp thượng cổ vũ trong lời nói: “Đồ nhi, sau khi tìm được giả dược, giết nữ nhân kia.”
Đỗ Yến ở bên người Yên Chi, phất phất tay: “Bên cạnh ngươi còn có bọn ta , Phi Nhi.”
“Đúng! Mọi người đều sẽ hết sức giúp cho Minh Vương khôi phục.” Đạt Y Đồ cuối cùng bổ sung, giảm bớt bi ai của nàng.
“Cám ơn, cám ơn các ngươi.” Phi Nhi lộ ra một chút vui mừng tươi cười, đối với mọi người gật đầu cảm tạ, chỉ cần có bọn họ, nàng vĩnh viễn sẽ không tịch mịch.
Vì làm cho Phi Nhi tạm thời xem nhẹ Minh Vương dây dưa cùng với nữ nhân kia, trên đường đi, Đạt Y Đồ đều bồi nàng nói chuyện, tận lực dẫn đầu đội ngũ, không cho nàng thấy bộ dáng thân mật của Diêm Vô Xá cùng Đinh Ny.
Yên Chi cùng Đỗ Yến đi theo phía sau Diêm Vô Xá, Yên Chi lần đầu lĩnh giáo công lực của thất hồn, cư nhiên có thể từng bước từng bước một ăn mòn trí nhớ của Minh Vương, thật sự rất thần kỳ.
Nhìn nhìn, Yên Chi nhịn không được vỗ vỗ Đỗ Yến, nhỏ giọng hỏi: “Đỗ Yến, thất hồn kia trừ bỏ mất trí nhớ, còn có độc tính gì khác sao?”
“Này, tình huống vừa xem hiểu ngay, người trúng độc trung thành với người hạ độc.”
“…… Diêm Vô Xá sẽ thích Đinh Ny?”
“Ân, nhưng lại sẽ càng lún càng sâu, cho nên mới lo lắng Phi Nhi.”
“Đáng giận! Nữ nhân này quả thực không biết thẹn!”
“Tỷ tỷ Đinh Oánh Oánh của nàng vẫn đều muốn nam nhân này, chính là cái loại nữ nhân thối rữa này mà Minh Vương tình nguyện nhảy xuống biển, cũng không nguyện chạm vào nàng. Nghe nói, chuyện đó về sau, Đinh Oánh Oánh gả cho thiếu môn chủ của thiên hạ đệ nhất môn, làm cho Vạn Độc môn lập tức trở thành môn phái nổi tiếng trong giang hồ.”
“Đinh Oánh Oánh không phải là tiện nữ nhân sao? Như thế nào còn có thể gả cho…… Nha! Đúng rồi, nhất định là dùng thủ đoạn hèn hạ.”
“Ha ha…… Có thể suy nghĩ.”
“Sau lần xuất chinh này, chúng ta phải thương lượng đối sách, nếu Đinh Ny không có giải dược, sẽ hướng Đinh Oánh Oánh xuống tay.”