“Ngươi thả con tin của Đạt Mỗ Tộc, chúng ta liền rời đi.”
Đạt Y Đồ đối với Thiết Hú rống lớn nói, lam mâu tản mác bất đắc dĩ cùng phẫn nộ.
Thiết Hú nâng cằm Phi Nhi lên, tà ác nói:
“Ha ha…… Nhìn xem , ngay u quân của ngươi đều bỏ mặc ngươi, không bằng ngoan ngoãn đi theo Tiêu Diêu Vương đi.”
Phi Nhi lắc đầu, không muốn lãng phí chút khí lực ít ỏi của mình để nói chuyện cùng nam nhân đáng giận này.
Tử mâu nhìn phía Diêm Vô Xá, Đỗ Yến bên cạnh nháy mắt mấy cái với nàng, dùng khẫu hình hỏi: Sợ…… Đau không?
Phi Nhi mỉm cười đối hắn lắc đầu.
Đỗ Yến khen ngợi gật đầu, xoay người sang chỗ khác, đối Đạt Y Đồ cùng Diêm Vô Xá nói: “tên của ta, có thể trực tiếp xuyên qua bả vai Phi Nhi , bắn trúng ngực của hắn.”
“Không!”
“Không được!”
Hai nam nhân không hẹn mà cùng cự tuyệt.
Đỗ Yến không để ý đến, tiếp tục nói: “Kêu một người có thân hình nhỏ một chút tiếp cận Phi Nhi, dùng tốc độ nhanh nhất giúp nàng mang Thủy Tinh giáp, là có thể thoát ly nguy hiểm.”
“……”
Diêm Vô Xá sửng sốt, hắn như thế nào không nghĩ đến Thủy Tinh giáp?
Tầm mắt xẹt qua, nhận ra thiếu niên bên cạnh, lần đầu tiên gặp mặt, chính là hắn ở bên cạnh bảo vệ Phi Nhi.
Tạp Kỳ lúc này vừa vặn có mặt ở đây, Diêm Vô Xá hướng hắn vẫy vẫy tay, ý bảo hắn lại gần.
Tạp Kỳ biết hắn là phụ vương Phi Nhi, thực nghe lời đi đến bên cạnh hắn.
Diêm Vô Xá mỉm cười hỏi: “Ngươi tên là gì?”
“Tạp Kỳ.”
“Tạp Kỳ……”
Diêm Vô Xá chỉ chỉ Thiết Hú phía sau tảng đá lớn kia, “Ngươi có thể trốn tới phía sau tảng đá kia hay không?”
Tạp Kỳ nhìn thoáng qua địa hình, đánh giá khoảng cách một chút, gật gật đầu: “Có thể.”
Diêm Vô Xá khen ngợi gật đầu, tiếp tục nói: “Đợi lát nữa, ngươi thừa dịp Cuồng Hú Tộc phóng thích tộc nhân Đạt Mỗ Tộc, ngươi hãy lặng lẽ đi qua đó, đừng để cho địch nhân phát hiện.”
“Được.”
“Ngay khi Đỗ Yến bắn tên, trước khi Thiết Hú hoàn hồn, Thủy Tinh giáp này cắm ở trên đầu Phi Nhi, phải tiếp được thân thể của nàng.”
Tạp Kỳ cùng Đạt Y Đồ cũng không giải thích được nhìn hắn.
“Đúng, sau khi Phi Nhi mang Thủy Tinh giáp, sẽ trở nên rất nhỏ, chỉ có…… Có lớn bằng ngón tay.”
“……”
Hai nam nhân kinh ngạc nhìn nhau một phen.
“Hiện tại thân thể của nàng thực sự suy yếu, nếu rơi trên mặt đất, nhất định họa vô đơn chí, cho nên……”
Diêm Vô Xá quay đầu, vỗ vỗ bờ vai của hắn,“Phi Nhi trông cậy vào ngươi!”
“Minh Vương yên tâm, Tạp Kỳ nhất định sẽ không làm cho Phi Nhi lại bị thương!”
“Được.”
Đạt Y Đồ xoay người sang chỗ khác, nhìn Phi Nhi bị Thiết Hú bắt giữ, thật lo lắng nàng không chịu đựng được mũi tên của Đỗ Yến khi xuyên qua bả vai.
Người của Cuồng Hú Tộc đem con tin của Đạt Mỗ Tộc trói lại với nhau bằng một dây thừng rất dài, một người tiếp một người, xếp thành hàng hướng Đạt Mỗ Tộc đi đến.
Ánh mắt mọi người đều đặt ở trên người tộc nhân, người của Cuồng Hú Tộc canh gác Đạt Mỗ Tộc, sợ bọn họ không tuân thủ hứa hẹn. Thiết Hú đè chặt Phi Nhi, hơi hơi hướng về tảng đá.
Ở phía sau, thân ảnh Tạp Kỳ thoảng qua, Đạt Y Đồ cùng Diêm Vô Xá đều thấy hắn nhanh chóng di chuyển đến phía sau tảng đá. Đỗ Yến giương cung cài tên, nhắm ngay vai trái Phi Nhi. Tuấn mâu nheo lại, không có nửa điểm di động, Đạt Y Đồ cùng Diêm Vô Xá lại khẩn trương, hai tay nắm chặt.
Vai trái gần vị trí trái tim, nếu có chút sơ sót, tánh mạng Phi Nhi khó bảo toàn.
Đợi cho toàn bộ tộc nhân gần như đã đến gần, Đỗ Yến hướng Phi Nhi nháy mắt.
Phi Nhi chớp chớp tử mâu, khó hiểu nhìn hắn.
Thoáng nhìn phía sau tảng đá Tạp Kỳ lộ ra một bàn tay, thời gian cấp bách, Đỗ Yến cũng bất chấp nàng hiểu hay không, kéo căng dây cung!
“Hưu!”
Mũi tên màu đen rất nhanh bắn ra, một bóng dáng mơ hồ di động, khi Thiết Hú còn không có kịp thấy rõ ràng, mũi tên màu đen xuyên qua chính giữa bả vai Phi Nhi.
“A!”
Một tiếng kêu sợ hãi, Thiết Hú bay ra mấy thước, mũi tên màu đen cắm chính giữa trên ngực của hắn.
“Ách……”
Trên vai đau đớn làm Phi Nhi đổ đầy mồ hôi lạnh, thống khổ nhăn mi. Mất đi kềm cặp của Thiết Hú, thân thể kiều nhỏ dần dần đổ xuống.
Tạp Kỳ bỗng dưng chạy đến, đỡ lấy thắt lưng của nàng, Thủy Tinh giáp nhanh chóng cắm ở trên tóc Phi Nhi.
“Ông!”
Ngay trong chớp mắt, Phi Nhi biến thành nhỏ bé, nằm ở trong lòng bàn tay Tạp Kỳ.
“Nhịn một chút, Phi Nhi!”
Tạp Kỳ trấn an một câu, nhanh chân hướng về phía Đạt Mỗ Tộc chạy tới.
“Tộc trưởng!”
Bên này, người Cuồng Hú tộc vội vàng nâng Thiết Hú dậy, một số người còn lại vẫn còn đang vây quanh số con tin của Đạt Mỗ tộc à chưa kịp chạy qua
Đạt Y Đồ thấy Phi Nhi được cứu, vung tay lên: “Người phản kháng, giết không tha!”
“Vâng, vương!”
Cao thủ của Minh Vương cùng các dũng sĩ Đạt Mỗ tộc cùng nhau tiến lên, gió xoáy màu đen, chỉ cần người của Cuồng Hú Tộc mới giơ đao lên, đầu đã lập tức rơi xuống đất. Tốc độ cực nhanh, làm cho người ta kinh hồn táng đảm, không hề có khả năng chống cự.
Đạt Y Đồ bây giờ mới hiểu rõ cái gì gọi là « võ lâm cao thủ », cái gì là « giết người không chớp mắt », Minh Vương khí thế kinh người, ra tay cũng thật ngoan độc.
Tạp Kỳ tránh thoát khỏi tập kích của vài người Cuồng Hú Tộc, hai cao thủ của Minh Vương bảo hộ hai bên của hắn, đao kiếm lóe lên ánh sáng sắc lạnh, rốt cục cũng chạy về bên cạnh Diêm Vô Xá, thở hổn hển đem Phi Nhi giao cho hắn.
“Cám ơn ngươi, Tạp Kỳ!”
Diêm Vô Xá tiếp nhận Phi Nhi đã hôn mê bất tỉnh, vội vàng đem nàng giao cho Đỗ Yến,“Yến nhi, dùng tốc độ nhanh nhất trở về Đạt Mỗ Tộc, dùng nước rửa sạch miệng vết thương của nàng, sau đó dùng dược chữa thương.”
“Vâng!”
“Nhớ kỹ, dùng khăn mặt ẩm ướt đắp lên trên người nàng, giúp nàng bổ sung hơi nước.”
“Vâng!”
Đỗ Yến tiếp nhận Phi Nhi, thi triển khinh công, thân ảnh thon dài tựa như cánh chim, biến mất ở phía bên kia núi.
Đạt Y Đồ sợ hãi mở lớn ánh mắt, không thể không bội phục khinh công của thần xạ thủ.
Diêm Vô Xá nhìn chăm chú vào trận chiến cùa hai tộc nhân trước mặt, thấp giọng hỏi: “Hiền đệ, diệt Cuồng Hú Tộc sẽ có hậu quả gì?”
“Ba đồng minh của Cuồng Hú Tộc sẽ đến Đạt Mỗ Tộc báo thù.”
“Ba đồng minh?”
“Đúng, lực lượng tuy rằng không lớn, nhưng trong một đêm đủ để hủy Đạt Mỗ Tộc.”
“Ha ha……”
Diêm Vô Xá lộ ra một chút tà mị cười lạnh, “Bổn vương liền một đêm diệt ba tộc bọn hắn!”
Nói xong, thân ảnh màu trắng bỗng nhiên chớp động, gia nhập trận chiến hỗn loạn.
Toàn bộ võ lâm cao thủ dừng tay, chiến sĩ Đạt Mỗ Tộc cũng dừng động tác, Minh Vương tốc độ cực nhanh, thủ đoạn ngoan độc, lực lượng to lớn, căn bản không có cơ hội cho bọn họ ra tay.
Chỉ một lát sau, cũng giống như cảnh tượng lần trước diễn ra ở bìa rừng ngày đó : xác chất thành núi, thi thể không vẹn toàn, máu chảy thành sông, thảm cỏ xanh mượt bị nhuộm thành một màu hồng chói mắt, ngay cả cơn gió cũng mang theo mùi máu tươi tanh nồng.
Xa xa, Diêm Vô Xá đem bảo kiếm thu vào vỏ kiếm, ánh mắt thị huyết dần dần khôi phục, lạnh lùng đứng ở giữa Cuồng Hú Tộc,quét ánh mắt sắc lạnh qua từng người một.
Đạt Y Đồ bất đắc dĩ lắc đầu, quả nhiên danh bất hư truyền, Minh Vương…… Minh Giới Diêm Vương……