Đỗ Ngũ Nguyệt cùng Đỗ Yến mạnh ngẩng đầu, nhìn chăm chú thủ vệ đang tức tốc chạy lại, trong tay còn cầm bát cơm ăn dở.
Thủ vệ vượt qua cửa, quỳ xuống báo cáo, trình lên một phong thư, cung kính nói:
“Báo cáo, bên ngoài có một người của Đạt Mỗ Tộc, nói là biết Phi Nhi cô nương đang ở đâu, đặc biệt đến cầu kiến.”
“Phi Nhi!”
Đỗ Ngũ Nguyệt lấy phong thư mở ra, rút ra một phong thơ cùng một tiểu bố màu đen.
Đầu tiên là mở tiểu bố màu đen ra, tò mò nhìn khắp một phen, đưa tới trước mặt Đỗ Yến, hỏi: “Yến nhi, đây là……”
“Ách……”
Đỗ Yến lập tức đoạt lấy tiểu bố, nhét vào ống tay áo,“Cha, người vẫn là xem thư đi.”
“……”
Đỗ Ngũ Nguyệt tò mò nhìn chăm chú vào con, vừa mở thư, vừa nhăn mi,tự ngẫ nghĩ, đoán xem miếng vải bé xíu kia rốt cuộc là cái gì. Sao có thể làm cho mặt con trai đỏ như đít khỉ thế kia?
Đỗ Yến bị phụ thân nhìn đến ngượng ngùng, vội vàng giả vờ chải tóc, cúi hạ tầm mắt. Tiểu Phi Nhi quả nhiên đặc biệt hơn người, lấy áo lót làm tín vật!
Đỗ Ngũ Nguyệt nhanh chóng đọc xong thư tín, vẻ mặt kinh hỉ, vội vàng đối thủ vệ nói:
“Mau, đi thỉnh bằng hữu Đạt Mỗ Tộc vào, cùng nhau dùng bữa.”
“Vâng, trang chủ!”
Thủ vệ lĩnh mệnh rời đi.
Đỗ Yến cao hứng hỏi phụ thân: “Cha, Phi Nhi như thế nào?”
“Phi Nhi bị thương, trước mắt đã không còn trở ngại, Đạt Mỗ Tộc tùy thời hoan nghênh chúng ta đến đón người. Chính là mong mỏi chúng ta hỗ trợ, cứu trở về một số tộc nhân bị tộc khác bắt đi.”
“Việc này rất dễ dàng!”
Đỗ Yến Vi cười, gật đầu,“Chỉ cần có tin tức của Phi Nhi, hết thảy đều dễ làm.”
“Ân, chỉ bằng địa vị ngày nay của Minh Môn, vài ngoại tộc không đáng phải bận tâm.”
“Còn phải tìm người thông báo tin tức cho Diêm thúc thúc.”
“Đúng!”
Đỗ Ngũ Nguyệt bỗng dưng nhớ tới,“Ta đi viết thư, ngươi t tiếp đón bằng hữu Đạt Mỗ Tộc trước.”
“Hảo!”
Tín sữ (người đưa tin) của Đạt Mỗ Tộc đi vào đại sảnh, Đỗ Yến trước chiêu đãi hắn bằng một bữa tối phong phú, thịnh soạn, mọi người khách khí một phen xong, tín sử nhanh chóng bẩm báo lại tình trạng khó xử, khẩn cấp của Đạt Mỗ Tộc cho Đỗ Yến biết.
Đỗ Yến sáng tỏ, gật đầu, an ủi: “Yên tâm đi, Viễn Không sơn trang tuyệt đối sẽ không ngồi yên, nhất định sẽ giúp đỡ bằng hữu.”
“Phi thường cảm tạ thiếu chủ ra tay tương trợ!”
“Không cần khách khí, mọi người đều là người một nhà, huống chi ta còn chưa kịp cảm tạ tộc trưởng đã chiếu cố Phi Nhi đâu.”
Nhắc đến Phi Nhi, tín sử lộ ra một chút tươi cười cưng chiều, trả lời: “Phi Nhi cô nương là một đứa nhỏ thật đáng yêu, nếu là có thể lên làm Nguyên Vương Vương phi, thật sự là phúc khí của Đạt Mỗ Tộc chúng ta.”
“…… Nguyên Vương Vương phi?”
“Đúng vậy, Nguyên Vương của chúng ta gần đây đang tiến hành đại lễ tuyển phi, Phi Nhi cô nương đã muốn đáp ứng, nhưng lại tham gia vào lễ trưởng thành của thảo nguyên trước.”
“…… Lễ trưởng thành của thảo nguyên?”
Đỗ Yến là càng nghe càng đổ mồ hôi, rốt cuộc nha đầu kia đang làm cái gì a?
Tín sử đem qui cũ của lễ trưởng thành nói qua một lân, Đỗ Yến lập tức nhảy dựng lên, bắt lấy tay hắn, sốt ruột nói: “Đêm nay mời ngươi hảo hảo nghỉ ngơi, ngày mai chúng ta lập tức khởi hành đi Đạt Mỗ Tộc.”
“…… Hảo!”
“Ngươi cứ dùng tự nhiên, ta đi tìm phụ thân nói lại mọi chuyện.”
“Thiếu chủ tự nhiên.”
“Thỉnh!”
“Thỉnh!”
Đỗ Yến nhanh chóng rời khỏi đại sảnh, thi triển khinh công hướng tới thư phòng của phụ thân bay vọt mà đi. Việc này không thể chậm trễ, hắn không thể lại làm cho Phi Nhi đi mạo hiểm, lễ trưởng thành cái quái gì, càng không thể làm cho nàng trở thành Nguyên Vương Vương phi.
Diêm thúc thúc nhất định không cho phép!
……
Ám Lâm chính là ranh giới giữa Đạt Mỗ Tộc cùng Cuồng Hú Tộc, một nơi mà dã thú thường lui tới, cây cối rậm rạp um tùm, người ít khi lui đến. Ở thảo nguyên, mọi người rất ít khi đi đến nơi nguy hiểm này, chỉ có dũng sĩ Đạt Mỗ Tộc thường xuyên đến đây, tiến hành lễ trưởng thành của mình
Tiến vào Ám Lâm đã được gần một ngày, sáu người vẫn luôn kề vai sát cánh, tin tưởng lẫn nhau, nhưng lại không phát hiện bất kì hành tung nào của dã thú.
Phi Nhi đối với rừng rậm như thế này là thập phần tò mò, mỗi phát hiện một loại động vật hình thù kỳ quái đều đã kinh ngạc nhảy dựng lên, thiếu chút nữa là tưởng ong mật là hoa, lầm độc xà là nhánh cây, còn đem thằn lằn biến thành « thiên tài biến hình », làm cho nhóm người đi cùng nàng sau khi bị dọa chết khiếp thì vui vẻ cả ngày.
Một cô bé thật đáng yêu.
Buổi tối, sau khi tiến vào một con đường mòn nhỏ trong Ám Lâm, bọn họ rốt cục phát hiện dấu vết của cự xà (rắn lớn) đi qua……
Dấu vết biến mất sau một bụi rậm cao ngang ngực, sáu người đều thu hồi cung tiễn, rút chủy thủ ra, chuẩn bị tác chiến.
Tạp Kỳ là người có năng lực nhất, là lãnh đạo của nhóm, mọi người ngồi xổm cùng nhau, Tạp Kỳ nhỏ giọng phát ra mệnh lệnh:
“Chúng ta chỉ cần thi thể, cho nên không cần bắt sống. Lấy dấu vết mà xem xét, thân hình của cự xà có vẻ thô to, chúng ta chia làm ba tổ nhỏ xuất phát. Nhớ kỹ, trước tiên cắt đứt động mạch ngay đầu nó, nếu có năng lực, chặt bỏ đầu nó càng tốt.”
“vâng!”
Mọi người nghiêm túc gật đầu, hiểu được kế hoạch hành động.
“Hảo! Ta cùng Phi Nhi một tổ, các ngươi tách ra hai tổ, thấy nguy hiểm thì kêu to lên.”
“vâng!”
Tạp Kỳ đưa cho Phi Nhi hai túi nước, mọi người đem tất cả hành lý mang theo buông xuống, gấp khúc thân thể, tiến trong vào bụi cỏ .
Phi Nhi dùng răng cắn chủy thủ, mở nút túi nước ra, chuẩn bị tốt hết mọi thứ, đi theo phía sau Tạp Kỳ.
“Hưu hưu!”
Phía trên đột nhiên truyền đến vài tiếng xôn xao, Phi Nhi đổ một túi nước ra, ngưng tụ ở trong lòng bàn tay.
Cách đó mấy thước, từ trong bụi cỏ lao ra một con cự mãng, toàn thân màu đen, Tạp Kỳ cùng Phi Nhi vội vàng ngồi xổm xuống. Hai người liếc nhau, gật gật đầu, lấy cự mãng làm trung tâm, thật cẩn thận di động tách ra hai bên.
Tới khi tiếp cận vị trí thích hợp nhất, hai người dừng lại cước bộ, đưa mắt nhìn nhau.
“Lên!”
Tạp Kỳ thở nhẹ một câu, rất nhiều bọt nước từ trong lòng bàn tay bắn ra, đánh mạnh vào gáy của cự mãng. Tạp Kỳ nheo mắt lại, chủy thủ nhanh chóng hạ xuống, cắt đi một nửa đầu cự mãng.
“Hưu!”
Thân thể cự mãng còn có phản ứng, cái đuôi hướng Phi Nhi ở bên kia quét tới.
“Phi Nhi cẩn thận!”
“Tê!”
Một đạo hào quang màu đen xẹt qua, hắc tinh chủy thủ chuẩn xác đem cái đuôi của cự mãng phân thành hai nửa, máu tươi phun cả trên người Phi Nhi.
“Tê tê!”
Tạp Kỳ nhanh nhẹn đâm xuống một đao nữa, cắt đứt hoàn toàn đầu của nó, hai người thành công đem cự mãng chém thành ba đoạn.
“Rất giỏi, Phi Nhi!”
Tạp Kỳ ngồi ở bên cạnh Phi Nhi, thở phì phò từng ngụm từng ngụm, điều tiết cảm xúc khẩn trương vừa rồi.
Phi Nhi cũng thở phào một hơi, ngồi xuống nghỉ ngơi, trong lòng một trận hưng phấn, nàng rốt cục thông qua lễ trưởng thành!
Đột nhiên, trong bụi cỏ nhảy ra một thân ảnh màu đen, Tạp Kỳ cùng Phi Nhi vội vàng ngồi xổm xuống đề phòng. Còn chưa kịp thấy rõ người kia là ai, thì ….“Ba!”
Tạp Kỳ bị điểm huyệt đạo, mất đi tri giác nằm trên mặt đất.
Phi Nhi nhanh chóng cầm lấy chủy thủ, vung lên. Tay kia thì xốc lên túi nước, mắt tím lóe ra, bọt nước bỗng dưng bắn lên.
Con ngươi đen sắc bén lóe lên, ngón tay thon dài chuẩn xác điểm lên huyệt đạo của nàng, bọt nước hóa thành nước rơi xuống dưới chân.
“Bé con đáng yêu, thì ra còn có thể khống chế nước.”
“Ngươi là……”
“Trí nhớ thực kém, ngay cả ân nhân cứu mạng cũng quên sao?”
“Ngươi kêu…… Hoàng Bộ…… Hoàng Bộ……”
“ Tuấn……”
Bạc môi gợi lên một nụ cười tà ác, hôn lên cánh môi anh đào thèm khát đã lâu……–