Nhị di thái và tam di thái thay phiên nhau chào: “Đại tỷ.”
Nhị thiếu phu nhân cũng hành lễ: “Bác gái.”
Mọi người cùng nhau tiến vào nhà chính, đại thái thái ngồi ở vị trí chính giữa, Tần Du đi qua đứng sát bên cạnh đại thái thái, đây là quy tắc trong nhà.
Đại thái thái nhìn về phía nhị thiếu phu nhân: “Con dâu hai, cháu đang mang bầu nặng nhọc, hãy ngồi xuống đi.”
Nhị thiếu phu nhân không dám ngồi, đại thái thái nghiêng đầu nhìn thoáng qua Tần Du: “Nhã Vận, con cũng ngồi xuống đi, đều là người một nhà cả.”
Tần Du ngồi xuống trước, lúc này nhị thiếu phu nhân mới ôm bụng ngồi xuống cạnh Tần Du.
Đại thái thái nói với người hầu bên cạnh: “Cô đi xem xem tại sao Tứ di thái còn chưa tới.”
Vừa nói xong, tứ di thái ưỡn bụng, bước qua bậc cửa: “Đại tỷ, nhị tỷ, tam tỷ, xin lỗi, em đến muộn rồi.” Vị tứ di thái này trước kia là người hầu lão gia mua cho tam di thái, thông minh lanh lợi, đặc biệt rất thân thiết với với tam di thái, có điều thân thế nào lại dính lên người lão gia.
Nhìn thấy bà ta giả vờ thành thật, tam di thái trở giọng khinh bỉ: “Em tư à, mặc dù cô đang mang thai, tôi có chờ cô một ngày một đêm cũng không sao, có điều để cháu trai trưởng của lão gia chờ, cũng không biết con trai út với con trai cả, bên nào quý hơn?”
Nghe thấy thái độ nói chuyện của tam di thái không có lợi cho hòa khí gia đình, đại thái thái quét mắt liếc nhìn một cái: “Con cháu trong nhà đều đáng quý cả.”
Lại lần nữa bị đại thái thái nhìn như vậy, cuối cùng tam di thái cũng dừng lại.
Đại thái thái cầm tờ giấy trên bàn rồi nói: “Lão gia ở Thanh Đảo gửi thư về, nói tiểu ngũ có thai rồi, qua vài ngày nữa sẽ đưa cô ấy về.”
Bởi vì Thanh Đảo bị quân Đức chiếm đóng, ở đó có ngành công nghiệp dệt bông tơ lụa, hai năm trước nhà họ Tống sở hữu hai nhà máy bông ở đó, một năm Tống lão gia sẽ có vài tháng đi Thanh Đảo, lão gia đến nơi đó tất nhiên sẽ cần một người biết nóng biết lạnh, như vậy ngũ di thái liền xuất hiện.
Tần Du khâm phục lão gia, đúng là gừng càng già càng cay, năng lực sinh đẻ không ngừng, cũng khâm phục sự cương quyết của đại thái thái khi có thể chấp nhận từng người một.
Nhị thiếu phu nhân có thai, tứ di thái sắp lâm bồn, ngũ di thái cũng có rồi, trong nhà của nhị thiếu phu nhân vẫn còn một người đang mang bầu.
Ở thời đại này, điều điều quý giá giá nhất nhất của người phụ nữ là sinh con, niềm kiêu hãnh lớn nhất của bọn họ cũng là tiền đồ của đứa trẻ. Giống như đại thái thái vậy, từ trước tới nay bà chưa bao giờ cảm thấy có bất kỳ vấn đề nào trong cuộc sống của mình, kể cả tương lai của con trai, cho nên luôn lấy đó làm tự hào.
Năm đó, Tống lão gia với đại thái thái cưới nhau qua lời bà mai mối, một cuộc hôn nhân sắp đặt, có điều nghe người ta nói trong lòng Tống lão gia đã có người khác.
Sau khi đại thái thái gả về đây, lần đầu đã có con trai, Tống lão gia tuân theo truyền thống, rất kính trọng với đại thái thái . Kính trọng thì kính trọng nhưng cũng không bao giờ bước chân vào phòng đại thái thái một bước, nhưng ông ấy thường đến chỗ những thái thái khác, những đứa trẻ cũng lần lượt nối tiếp nhau ra đời.