Nhưng mà giờ phút này ông ấy lại không suy nghĩ như thế nữa, rõ ràng cô gái nhỏ chưa nói cái gì, nhưng trong cách đi đứng có một khí chất nào đó, làm người khác không thể nào bỏ qua được, vốn dĩ ông ấy muốn khuyên giải an ủi cô vài câu, đột nhiên liền cảm thấy không có gì để nói nữa, ông ấy liền nói bừa một câu: “Nhã Vận à cha đã gặp Thư Ngạn. Cũng đã nói qua với nó, cha tin lòng dạ của con chắc con cũng hiểu rõ, cha tin rằng nếu con chân thành, đến sắt đá cũng phải mòn.”
Những lời này Tần Du nghe vào bằng tai trái ra bằng tai phải, vẫn thành khẩn trả lời lại : “Vâng.”
“Được, vậy con đi ra ngoài đi! Nghỉ ngơi cho tốt vào, đi tàu từ Hàng Châu đến Thượng Hải cũng rất mệt mỏi.”
“Dạ!” Tần Du đáp lại một câu, hơi trầm ngâm một chút: “Cha, có một vài lời con không biết có nói được hay không.”
Tống lão gia hơi bất ngờ nhìn cô: “Lời gì?”
Tần Du một bộ dáng cẩn thận chặt chẽ: “Tam di thái đến đây là do lỗi của con. Con đi kêu thợ may Lý sửa mấy cái váy cho con, Tam di thái nói bởi vì con trì hoãn việc bà ấy may quần áo, con nghĩ rằng mấy cái váy đều là sửa chữa nho nhỏ, tại sao lại trì hoãn việc may quần áo mới của Tam di thái được? Phát hiện được chuyện này không hợp lý con đã nói với mẹ, mẹ liền cho người đi tra xét, mới biết được tên thợ may họ Lý kia dùng vải dệt ở trong nhà nhận việc ở bên ngoài, mẹ cũng nghĩ đây là đang ăn tết Thanh Minh, lại không phải là qua năm mới, mọi người cũng không phải là chờ quần áo mới để mặc, liền lập tức sa thải thợ may Lý. Tam di thái cảm thấy không vui sướng, muốn mẹ tìm thợ may Lý về để may sườn xám cho bà ấy. Nếu lúc này con tìm về thợ may Lý, thể diện của mẹ biết đặt ở đâu? Lúc này mới mời Tam di thái đến Hàng Châu cùng con, mua quần áo mới, thỏa mãn tâm nguyện của bà ấy. Tất cả việc này đều là vì con mà dựng lên. Còn làm liên lụy đến mẹ phải đưa năm mươi đồng đại dương cho mẹ ba?”
“Con là đang nói đỡ cho mẹ chồng con sao?” Con bé này không chỉ có không phải là loại người nhẫn nhục chịu đựng, lại còn phải xả giận cho mẹ chồng.
“Vâng, bây giờ con nói với cha, ngược lại để lại ấn tượng tốt về con, đủ thấy được ba mẹ đều đau lòng cho con, con mới dám lớn gan nói những lời này với ba. Mẹ ở nhà cũng không dễ dàng.”
Tống lão gia nhìn đứa con dâu này, xem ra là do chính mình không quá hiểu biết nó. Với dung mạo như vậy, tính cách cỡ này, đi Thượng Hải sẽ giám sát đứa con trai kia của mình chặt chẽ, đến lúc đó tất nhiên sẽ bị con bé này ăn cho đến chết. Ông ấy lập tức nở nụ cười: “Cha biết rồi.”
“Cảm ơn cha.”
Tần Du đứng lên đi ra ngoài, nghe thấy Tam di thái đang chị em tình thâm nghĩa nặng với Ngũ di thái, cùng Ngũ di thái đếm kỹ những việc cần chú ý khi đang mang thai, Ngũ di thái lại hắt xì một cái.
Năm mươi đồng đại dương đại thái thái đưa cho Tam di thái, bị Tam di thái dùng mất mười lăm đồng mua một chai Chanel no.5, mùi hương trên người bà ta lúc này chính là mùi của lọ nước hoa này.
Mùi hương có thơm hay không không quan trọng, quan trọng là bảo bối nhỏ mới vừa mang thai này, không ngửi được loại mùi này.
Làm con dâu chuẩn mực của nhà họ Tống, Tần Du vốn là giữa trưa đi nhà ga đi xe lửa, cho nên không cần dậy sớm. Nhưng Lão gia lại muốn đi thuyền trở về nhà cùng với hai vị di thái vào sáng sớm.