“Anh không nghĩ tới chuyện ly hôn sao?” Phó Gia Thụ hỏi anh ấy, sau khi hỏi xong lại thở dài: “Chỉ là ly hôn đối với kiểu phụ nữ truyền thống như cô ấy mà nói, có khả năng là muốn mạng của cô ấy. Không phải người phụ nữ nào cũng giống như chị Trần Lục, có thể niết bàn trọng sinh.”
Trần Lục tiểu thư bị người trong nhà sắp xếp gả cho một vị công tử phong lưu. Sau khi kết hôn hai người sinh một cái lại một cái đứa bé, cũng không giống như Tống lão gia đặt chính thất ở vị trí không thể bị dao động. Nhưng sau khi vị này thích một tài nữ tâm tính phù hợp với mình, liền tìm mọi cách ép vợ chính thức ly hôn. Lúc ấy chuyện ly hôn của hai người oanh động tất cả mọi người ở xã hội thượng lưu, vị công tử kia còn tự xưng là người thứ nhất đánh vỡ gông xiềng phong kiến.
Trần Lục tiểu thư từ chuyện này liền trở nên cứng cỏi, bò lên từ trên vũng bùn, dưới sự trợ giúp của những người khác xây dựng nên sự nghiệp như ngày hôm nay.
Tống Thư Ngạn thở dài một tiếng: “Đúng vậy! Đây cũng là điều khiến tôi khó xử, cho nên tôi cũng không muốn có khúc mắc gì với cô ấy.”
Đây thật đúng là quan thanh liêm cũng khó dứt việc nhà, Phó Gia Thụ cũng không có kiến nghị nào tốt hơn.
Cổng lớn của nhà họ Phó mở ra, xe vòng qua tảng lớn bãi cỏ nhân tạo, Phó Gia Thụ dừng xe ở lều để xe phía sườn Đông của biệt thự, cùng với Tống Thư Ngạn bước ra khỏi xe.
Phía sườn Tây của biệt thự có một cây ngô đồng thật lớn, đang là ngày xuân nên cả tán cây đều nở rộ hoa ngô đồng màu tím.
Dưới tán cây để một cái đài lớn, các cô gái ăn mặc đồ tây đang ngồi ở đó uống trà nói chuyện phiếm.
Tam tiểu thư nhà họ Phó, Phó Gia Ninh nhìn thấy hai người từ trên xe bước xuống, mang theo làn váy bước nhanh lại đây: “Anh hai, anh Thư Ngạn!”
Phó Gia Ninh nhỏ nhắn xinh xắn đi đến trước mặt của Tống Thư Ngạn, trên mặt của Tống Thư Ngạn mang theo nụ cười sủng nịch, đưa quà: “Chúc mừng sinh nhật!”
Phó Gia Ninh nhận lấy quà, khuôn mặt tươi cười xinh đẹp mang theo một tia hồng nhạt: “Cảm ơn anh Thư Ngạn!”
“Tôi đi thay quần áo.” Phó Gia Thụ nhìn thoáng qua Phó Gia Ninh, hỏi Tống Thư Ngạn: “Anh đến chỗ của tôi uống ly cà phê không?”
Tống Thư Ngạn nhìn thấy bên kia đều là mấy cô gái trẻ, anh ấy cũng không muốn nhập hội với họ, anh ấy đáp ứng một cách vui vẻ: “Được chứ!”
Hai người đang muốn đi vào trong nhà, Phó Gia Ninh ở phía sau bọn họ hỏi: “Chờ lát nữa anh Thư Ngạn có thể nhảy điệu đầu tiên với em không?”
Tống Thư Ngạn xoay người cười nhạt: “Được.”
Cô gái nhỏ từ nhỏ đã tiếp nhận giáo dục tốt đẹp, lại khó có thể che giấu sự vui sướng và hưng phấn trong nội tâm của mình: “Nói rồi đó nha!”
“Rồi!” Tống Thư Ngạn lại lần nữa trả lời cô ấy một cách khẳng định.
Phó Gia Ninh xoay người trở lại giữa đám bạn bè tốt, mở quà của Tống Thư Ngạn tặng cho cô ấy, trong hộp là một cái vòng cổ thuộc thương hiệu của Pháp, dùng vải nhung màu đen lót nền, chính giữa là một đóa hoa sơn trà khảm bằng kim cương và đá Ruby.
Thứ này vừa được mở ra, lập tức dẫn phát ra ánh mắt hâm mộ của hội chị em: “Tôi nhìn đến trên báo chí nói rằng cửa hàng Tây nhập vào một cái vòng cổ này, lập tức liền đi đặt trước, cũng không đặt được. Không nghĩ tới là Tống đại thiếu mua tặng cho Gia Ninh à nha!”