Cô cúi đầu, không dám thở mạnh, bên trái không được, bên phải cũng không xong.
Ánh mắt lạnh lùng quen thuộc của nam chính Thẩm Kỉ Đường, lại rơi xuống trên người cô.
Thẩm Nguyên Long gật đầu: “Đúng rồi, chính là cô, nhanh phân xử, cô nói xem, đánh trận là dựa vào không sợ chết, hay dựa vào lý thuyết rởm gì đó?”
Cô? Cô đâu có hiểu gì về đánh trận đâu trời.
Trên trán Hồ Mạn Mạn toát mồ hôi, xét đến cùng, vẫn là do Thẩm Kỉ Đường làm vỡ bát, nếu không cô đâu cần vào bên trong.
Cô vừa trách móc Thẩm Kỉ Đường, vừa nghĩ xem nên trả lời thế nào.
Đánh trận chắc chắn phải dựa vào dũng cảm không sợ chết, điều này không thể phủ nhận.
Như những người Nhật Bản, ở Quan Đông, không thắng được thì phải m.ổ b.ụ.n.g tự sát, lên chiến trường, một đám đều như ăn thịt người.
Đây là mẹ cô nói.
Hồ Mạn Mạn mở miệng, không được, cô là nha hoàn của Thẩm Kỉ Đường, nếu cô nói đánh trận phải dựa vào không sợ chết, thì chẳng phải đứng về phía đại soái sao, đến lúc đó nếu Thẩm Kỉ Đường lòng dạ hẹp hòi…
“Không sao, cô cứ nói.” Thẩm Nguyên Long khuyến khích.
Cô nghĩ tới nghĩ lui, vẫn không dám mở miệng.
Nhưng Thẩm Nguyên Long có vẻ cũng không cần câu trả lời của cô nữa, cười lớn: “Kỉ Đường, đây là nha hoàn của mày à?”
“Nha hoàn của mày không đứng về phía mày, ngay cả một câu, cô ấy cũng không nói, mày nhìn xem…”
Ông ta quét đi những cơn giận trước đó, tiếng cười sảng khoái gần như làm bay nóc nhà, gọi mấy bà vợ: “Ha ha ha, mấy bà nói có phải không?”
Bà cả nhân lúc món ăn được dọn lên làm hòa: “Ông vừa về, gì mà chỉ nói gì đến việc lấy vợ lẽ, luyện binh, đánh trận, giờ lại ép nha hoàn người ta phán xét, người ta mới đến không lâu, chẳng hiểu gì cả đâu.”
“Nhanh xuống đi.”
Bà cả vẫy tay, lúc này Hồ Mạn Mạn mới chạy ra phòng ngoài, lau mồ hôi mấy lần.
Không muốn hóng chuyện thêm nữa, cái này cũng quá kích thích rồi.
Thật vất vả, trái tim đang đập mạnh mới bình tĩnh lại, ai mà ngờ cô lại gặp được vận may như vậy, bị đại soái chỉ mặt yêu cầu phân xử…
Vì đại soái trở về, toàn bộ nha hoàn trong phủ bận rộn cả ngày, Hồ Mạn Mạn cũng mệt mỏi cả người lẫn tâm.
Chưa đến đêm, Hồ Mạn Mạn đợi một lúc ở tầng ba, bên trong không có âm thanh gì.
Thậm chí cũng không bảo cô đi xuống?
Rõ ràng má Trương đã nói anh ở tầng ba, không đi nơi khác mà.
Chẳng lẽ đang trút giận lên cô?
Thật không chịu nói lý.
Hồ Mạn Mạn cũng không bạc đãi mình, tìm một cái ghế nhỏ, ngồi ở cửa, ngắm trăng, lại nhắm mắt một chút.
Cô chờ một lúc lâu, bên trong đèn vẫn sáng, nhưng không có một chỉ thị nào cho cô.
Anh muốn thức khuya, còn cô ở bên ngoài, muỗi lại nhiều, không lẽ muốn cô cũng thức khuya sao?
Trong phủ đại soái, nha hoàn thân cận nào lại như cô không chứ?
Hồ Mạn Mạn lấy hết can đảm, gõ cửa: “Thiếu soái?”
Bên trong không có phản hồi.
Không lâu sau, bên trong vẫn như thường, truyền đến một tiếng lạnh lùng: “Xuống đi.”
Trước đây, cô nghe anh nói xuống là lập tức đi ngay, không chút do dự.
Nhưng hôm nay, sau khi nghe câu “nha hoàn của mày không đứng về phía mày” từ Thẩm Nguyên Long, lại ăn không ngồi rồi cho tới bây giờ, thật sự có chút chột dạ.
Nói không nên lời, không biết vì sao, cô lại đứng ngay tại cửa nói một câu cảm ơn.