Hồ Mạn Mạn ăn được vài miếng đã no, đặt bát xuống, mơ hồ: “Nghe thì nghe hiểu, nhưng má Trương, tôi phải làm thế nào?”
“Aiz!” Má Trương thở dài, “Cô đã chờ ở trên lâu như vậy, chắc chắn không thấy thiếu soái xuống ăn tối chứ?”
Nói đến đây, còn lại thì phải xem Hồ Mạn Mạn tự mình quyết định.
Má Trương quay người định đi, còn không quên quay lại nhắc nhở: “Tôi không phải bảo cô đi trèo lên giường.”
Hồ Mạn Mạn nhất thời đỏ mặt, má Trương nhìn có vẻ hiền hòa, nhưng khi mở miệng lại rất thẳng thắn. Ban đầu còn tế nhị, giờ đã quen thì không còn gì che đậy.
Tuy nhiên, suy nghĩ kỹ một chút, cô nhanh chóng nhận ra, đây là đang ám chỉ cô rằng Thẩm Kỉ Đường chưa ăn, bảo cô làm chút gì đó mang lên cho anh?
Trong bếp nhỏ này, công cụ và nguyên liệu nấu ăn thật ra cũng đầy đủ.
Nói thật, cô cũng không phải không biết nấu ăn. Từ nhỏ chỉ cần có việc trong bếp, chị cả đều lười nhác trốn việc ra ngoài, ngược lại thì cô có phần hứng thú hơn, nên thường làm trợ thủ cho mẹ, học được không ít.
Nói về tài nấu nướng của mẹ, cũng phải kể từ tổ tiên đi lưu lạc đến Quan Đông, lúc đó đến Quan Đong đa số là quý tộc Mãn Thanh. Bà nội của mẹ cô, chính là đầu bếp riêng của quý tộc, ngay cả khi sa sút cũng không nỡ tách ra, có thể thấy được tay nghề của bà cố ngoại của cô lợi hại đến mức nào.
Đến đời mẹ cô, cũng không kém cạnh bao nhiêu, ngay cả chị cả khó tính như vậy, trước và sau khi kết hôn, đã ăn thử không ít quán ăn ở Thượng Hải, vẫn không thể rời bỏ vài món tuyệt kỹ của mẹ. Có một thời gian nhà họ Khúc làm ăn không tốt, chị cả còn từng nghĩ đến việc mở một quán ăn ở khu vực sông Thanh Thủy.
Nếu không phải mẹ không muốn ngày nào cũng xuất đầu lộ diện, nói không chừng đã như ý của chị cả.
Vừa có thể ăn món của mẹ, lại có thể kiếm tiền.
Còn về cô, tay nghề của cô vốn không bằng mẹ.
Nhưng, trong nửa sau của giấc mơ đó, khi cô bị bán sang nước ngoài, cô hoàn toàn không quen với đồ ăn ở đó.
Phần lớn thời gian, cô đều tự nấu ăn, làm đến sau cùng, món ăn của cô cũng có thể so với mẹ.
Trong giấc mơ đó, cô thậm chí còn có những ngày rảnh rỗi, bắt chước món ăn của mẹ, làm vài món, khi làm thì rất vui vẻ, nhưng khi ngồi xuống, nếm vài miếng, lại rơi nước mắt, cuối cùng chỉ có thể dùng ngón tay thô ráp của mình lau đi.
Hồ Mạn Mạn hít sâu một hơi, nhìn bàn tay trắng nõn của mình, mọi thứ vẫn còn kịp.
Chỉ là trong cái thời tiết nóng bức này, thì nên làm món gì?
Mẹ đã nói, trên đời không có món ăn nào không ngon, chỉ có món không hợp khẩu vị. Nấu ăn cũng giống như làm người, đều phải xem thiên thời, địa lợi và nhân hòa.
Trong lĩnh vực này, bà có nhiều kinh nghiệm hơn bản thân cô.
Tốt nhất là dùng nguyên liệu theo mùa, lại phải nhanh tay một chút, như vậy cô có thể sớm đi nghỉ.
Rốt cuộc nên làm món gì đây?
Bên ngoài cửa, tiếng ếch kêu vang lên, liên hồi.
Hồ Mạn Mạn nhìn ra ngoài cửa sổ, bếp nhỏ đối diện với cái ao nhỏ trong sân sau, ao đầy hoa sen, lá sen xanh mướt, rung rinh trong gió đêm hè.
Có rồi! Mắt cô sáng lên, đẩy cửa ra, nhặt gần đó, hái một ít lá sen tươi về.
Chẳng bao lâu, cô đã bưng bát lên lầu ba.
Lần này cô không ngốc như vậy, trực tiếp gọi một tiếng: “Thiếu soái.”
Âm thanh của người đàn ông từ phòng giữa vọng ra, mang theo chút tức giận: “Có chuyện gì?”
Như thể đang trách mình không nên lên đây, Trong lòng Hồ Mạn Mạn lẩm bẩm ba chữ “ôm bắp đùi”, rồi mới tiếp tục mở miệng: “Thiếu soái, mời dùng chút mì ạ.”
Bên trong không có âm thanh.
Cô nhìn quanh, cũng không có chỗ để đặt xuống, phòng của anh cũng không cho phép cô vào, cô chỉ để bát xuống đất, dù sao cũng là mì lạnh, không sợ: “Để ở đây cho ngài.”
Trong phòng vẫn không có âm thanh. Hồ Mạn Mạn cũng không chờ nữa, quay về phòng nghỉ ngơi, cô đã rất cố gắng để ôm đùi rồi, những người ôm đùi trong “Thục Sơn” có lẽ cũng không ai hao hết tâm tư như cô. Anh không ăn, vậy cũng là điều hợp lý.
Đêm khuya, Thẩm Kỉ Đường cảm thấy hơi đói mới nhớ đến chuyện này, vừa mở cửa, thấy trên đất có một cái khay, bên trên là một bát mì. Bát sứ trắng với sợi mì màu xanh ngọc, nhìn cũng có chút thẩm mỹ, sợi mì tỏa ra hương thơm, Thẩm Kỉ Đường quả thật cũng đói bụng.