“Sau khi con gả tới đây, lúc về nhà mẹ đẻ, bà nội và mẹ khen con sắc mặt hồng nhuận lên rất nhiều. Đều do mẹ nuôi dưỡng tốt.” Ninh Trinh thừa cơ vuốt mông ngựa.
Lão phu nhân càng cười sâu hơn.
Lần đầu tiên mẹ chồng ‘Thăm dò’ con dâu, đã bị Ninh Trinh đơn giản hóa giải.
Sau bữa cơm tối, Ninh Trinh trở về, lão phu nhân và Từ Phương Độ nói về cô.
“Nó không phải là thiên kim ngây thơ. Con ở trước mặt nó, cẩn thận một chút.” Lão phu nhân dặn dò Từ Phương Độ.
Từ Phương Độ nói vâng.
Cô ta muốn nói lại thôi.
Lão phu nhân: “Con muốn nói gì?”
“Mẹ, đến nay Đốc quân cũng không qua đêm ở chỗ cô ấy.” Từ Phương Độ nói: “Làm việc xong, anh ấy sẽ nghỉ ngơi ở biệt uyển.”
Lại nói: “Có nên phái người mời anh ấy về không? Anh ấy cũng không thể lạnh nhạt như vậy với phu nhân.”
Lão phu nhân trầm ngâm.
“Ngày mai phái người đến biệt uyển, gọi thằng bé về một chuyến.” Lão phu nhân nói.
Từ Phương Độ nói vâng.
Cô ta từ chỗ lão phu nhân trở về, đi đến sân nhỏ của mình, lập tức sai người hầu thay màn và đệm chăn, tỉ mỉ quét dọn trong phòng một phen.
“Đốc quân về nhà sao?” Người hầu hỏi.
Từ Phương Độ cười cười: “Lão phu nhân mời anh ấy về ở mấy ngày.”
Dứt lời, nụ cười của cô ta có chút đắng chát.
Cô ta ưu tú hơn Phồn Phồn về mọi mặt, đẹp hơn, tại sao không thể chiếm được trái tim của Đốc quân?
Biệt uyển của Thịnh Trường Dụ, canh phòng nghiêm ngặt, ngày đêm có người canh gác ở cổng.
Thư phòng lầu hai, anh cùng vớ bạn bè hút xì gà nói chuyện phiếm, ly rượu bạch lan trong tay trống rỗng.
Người hầu ở khu nhà cũ đến truyền lời, gọi anh ngày mai trở về một chuyến.
Sĩ quan quân đội truyền lại chi tiết.
Thịnh Trường Dụ cau mày.
“Không muốn về khu nhà cũ sao?” Bạn thân Trình Bách Thăng hỏi anh.
Thịnh Trường Dụ: “Biết rõ còn hỏi.”
“Đã kết hôn rồi, trốn tránh cũng không được.” Trình Bách Thăng nói: “Tôi nghe người sĩ quan nói, phu nhân mới của cậu, đánh dì hai của cậu bị thương.”
“Kỹ thuật bắn súng kém.” Thịnh Trường Dụ nói: “Đức hạnh của mấy người Ninh gia, không có bản lĩnh gì lại thích khoe khoang.”