Từ Tinh Kỷ đi ra, Hạ Nam Chi muốn tìm nhà tư bản ác độc kia rất đơn giản.
Cô quen tay lấy ra một chiếc điện thoại di động màu đen, từ trong danh bạ tìm được số điện thoại của thư ký Thịnh.
Bốn mươi phút sau.
Một chiếc Rolls Royce màu đen phiên bản dài từ con đường rộng rãi phía trước chạy đến, từ từ giảm tốc độ rồi dừng hẳn lại.
Mùi cồn nhè nhẹ lan tỏa trong không khí, qua mấy giây dài đằng đẵng, vòng eo mảnh mai sắp gãy của Hạ Nam bị ngón tay thon dài của người đàn ông giữ chặt, như thể đang chịu đựng một loại tra tấn nào đó, cả người cô vùi sâu vào chiếc sofa rộng lớn. Đáng tiếc, cho dù cô mù thì tính cách cũng không hề ngoan ngoãn an phận.
Càng lau cô càng cảm giác cánh tay như bị lửa đốt.
Không nhịn được giãy dụa.
“Được rồi!”
“Cồn có thể tổn thương làn da, anh có hiểu không hả?”
Sức lực giữa nam và nữ chênh lệch quá lớn, Tạ Thầm Ngạn thoải mái khống chế cô.
Ngữ điệu rất nhạt: “Không hiểu.”
Hạ Nam Chi lập tức nổi nóng, tầm mắt nhập nhòe phát hiện yết hầu sắc bén của Tạ Thầm Ngạn gần ngay trước mắt, bèn há miệng cắn.
Tạ Thầm Ngạn cúi người không trốn, cho đến khi da thịt trắng nõn mịn màng của Hạ Nam xuất hiện một vệt phấn hồng.
Sau đó.
Khăn lau khử trùng bị ném lên bàn trà, không hề phát ra tiếng động.
Hạ Nam Chi rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cô tự vuốt ve cánh tay, ngay cả đầu ngón tay cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng rát.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, hình như từ trước đến nay Tạ Thầm Ngạn không hề có thiện cảm với một Quý Nhân Nhân lúc nào cũng giả vờ dịu dàng trước mặt người khác.
Nghĩ vậy, Hạ Nam Chi lén lút tới gần, nhìn chằm chằm gương mặt điển trai của anh: “Sao anh lại có thành kiến với cô ta như vậy?”
Quầng sáng mờ ảo bên trong xe như thấm đượm một mùi hương hoa hồng thoang thoảng quyến rũ.
Tạ Thầm Ngạn lại nhìn vào mắt cô, ngón tay thon dài trắng lạnh làm như vô tình nới lỏng cà vạt thêu màu đen, động tác cực kỳ đơn giản nhưng không hiểu sao lại hấp dẫn ánh mắt của Hạ Nam Chi, cô lại hạ mắt nhìn chiếc yết hầu sắc bén kia.
Giây tiếp theo.
Cô kinh ngạc hoàn hồn, mặc niệm không được để sắc đẹp mê hoặc, lần nữa trở lại trên khuôn mặt thanh tâm quả dục của Tạ Thầm Ngạn: “Anh làm gì vậy, đừng bảo là có bí mật thầm kín gì đó với Quý Nhân Nhân, sợ em kiểm tra nên cố ý cởi quầ.n áo chứ?”
Tạ Thầm Ngạn chỉ cởi cà vạt, tùy ý bỏ vào túi quần, không quên trả lời cô: “Thẩm mỹ của anh thấp kém vậy sao?”
Cũng đúng.
Tạ Thầm Ngạn đối diện với đôi mắt không có tiêu cự như đang ngậm một tầng nước trong suốt của Hạ Nam Chi, trong đầu anh lại hiện ra vẻ lém lỉnh giảo hoạt của cô ngày xưa, đột nhiên có động tác nhỏ.
Vài giây sau.
Anh chống đầu gối lên mép sofa bằng da rồi đứng dậy, vẻ mặt lãnh đạm đi về phía cửa.
Thịnh Kỳ ở bên ngoài cúi đầu nhìn vali hành lý trên mặt đất, bấm đồng hồ đeo tay, đang suy nghĩ nên lấy tư thế gì đưa vào.
Cánh cửa đóng chặt đột nhiên mở ra.
Dáng người cao gầy của Tạ Thầm Ngạn chậm rãi xuất hiện trong bóng tối, dưới ánh đèn lạnh lùng ngoài hành lang, rõ ràng có thể thấy được ở chỗ cổ áo mỏng manh trên xương cổ trắng lạnh có một dấu răng nhỏ đang rỉ ra vết máu, vô hình trung tản ra một cảm giác xinh đẹp quá mức chói mắt.
Bối rối hai giây.
Nghe thấy giọng nói lãnh đạm của anh vang lên: “Gọi Lam Anh lại đây.”
….
Lam Anh đạp lên đôi giày cao gót, cố gắng bước thật nhẹ vào.
Nhìn thấy trong phòng khách rộng rãi, Hạ Nam Chi yên tĩnh ngồi đó, sườn mặt trắng nõn như tuyết, lông mi cong dài rủ xuống, tinh xảo đến mức giống như búp bê sứ mỏng được nhà tư bản ác độc cất giữ trong tủ kính.
“Giác Nhi quốc sắc thiên hương của nhà chúng ta…” Lam Anh thích gọi Hạ Nam Chi bằng tên của cô lúc ở nhà hát kịch. Cô ấy thướt tha đi tới trước sô pha, trước tiên tự tay vuốt lại mái tóc dài buông xõa trên vai cô, sau đó tận dụng cơ hội chạm vào gương mặt kia: “Hơn một năm không gặp, bình thường chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng thần tiên của cô xuất hiện trên tivi vài phút, đêm nay xem như được diện kiến người sống rồi.”
Khuôn mặt xinh của cô lộ ra mấy phần mờ mịt, đầu ngón tay chủ động kéo kéo góc áo tây trang của Tạ Thầm Ngạn: “Anh cảm thấy giữa Hạ Tư Phạm và đàn chị của em… có gì bất thường không?”
Dù sao cũng quen biết từ nhỏ, Hạ Tư Phạm đến rạp hát thăm hỏi cô bao nhiêu lần thì số lần Tạ Thầm Ngạn đến chỉ có nhiều hơn chứ không ít, đương nhiên cũng biết Lâm Kinh Thước.
Có đôi khi cô và đàn chị ngày mùa đông giá rét đứng trên sân khấu chăm chỉ luyện hát, người xem dưới sân khấu chỉ có hai người đàn ông mang danh hiệu công tử cáo quý này, chẳng qua Tạ Thầm Ngạn và Hạ Tư Phạm không hợp nhau, cứ gặp nhau là châm chọc cà khịa.
Mà đôi mắt của Hạ Nam Chi, bao gồm cả trái tim mới biết yêu của thiếu nữ cứ bám chặt lấy Tạ Thầm Ngạn.
Cũng không để ý đến cơn sóng ngầm bắt đầu khởi động giữa đàn chị và anh họ mình.
Tạ Thầm Ngạn không có hứng thú với việc riêng của người khác, cũng không có thói quen nói xấu sau lưng.
Nhưng thấy hai mắt Hạ Nam Chi sáng lên, lòng đầy chờ mong nhìn anh không rời mắt, anh trầm mặc một lúc, đôi môi mỏng tràn ra một âm tiết nhàn nhạt: “Ừm.”
Đợi một lúc lâu.
Một chữ ‘ừm’ làm sao đủ với Hạ Nam Chi, cơ thể mềm mại như không xương gần như dán sát vào anh, cũng may không gian trong xe đủ lớn, làn váy dài uốn lượn trên mắt cá chân trắng nõn tinh xảo: “Anh biết từ lúc nào? Hạ Tư Phạm cũng biết sao?”
“Anh ta biết.”
Tạ Thầm Ngạn ít nói, xuyên qua cửa sổ thủy tinh phản chiếu, ánh mắt trầm tĩnh rơi vào trên xươ/ng bướm xinh đẹp của thiếu nữ.
Chiếc váy này thiết kế rất khéo léo, sẽ không quá lộ liễu nhưng lại vừa vặn bày ra đường cong phần lưng mỏng manh.
“Biết mà vẫn liên hôn với nhà họ Quý…” Hạ Nam Chi vô thức ngừng lại, gần như đã đoán ra được Hạ Tư Phạm lấy lợi ích làm đầu, lựa chọn trói buộc với Quý Nhân Nhân dưới danh nghĩa vợ chồng chưa cưới chỉ là một sự lựa chọn trá hình, nhằm phớt lờ tình yêu thầm kính của Lâm Kinh Thước dành cho anh ta trong mười năm qua.
Lam Anh kịp thời dừng lại: “Cẩn thận làm rớt máy trợ thính trong tai tôi…Đến lúc đó chúng ta một người mù một người điếc, chắc chắn lại làm trò cười trước mặt sếp Tạ cho xem.”
Cũng phải.
Tuy rằng lúc nhỏ Hạ Nam Chi đã làm không ít chuyện khiến Tạ Thầm Ngạn phải đau đầu đi thu dọn cục diện rối rắm, nhưng cuối cùng vẫn biết xấu hổ: “Vừa nãy Tạ Thầm Ngạn ngược đãi tôi!”
Lam Anh nhìn toàn thân trên dưới của cô, trên cánh tay phải nhỏ nhắn có một mảng da thịt đỏ bừng rõ ràng, không giống như vết hôn và vết véo, hơn phân nửa là do bị ma sát, so với vết thương ở cổ Tạ Thầm Ngạn thì đợi thêm vài giây nữa là có thể biến mất không thấy dấu vết.
Nhưng mà, trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, cô ấy lại lựa chọn hiếu chiến, cùng chung mối thù nói: “Sếp Tạ cũng quá đáng nhỉ, nỡ lòng nào lại ngược đãi Cá Con xinh đẹp cơ chứ…”
“Hả?”
“Tôi không cần anh ta…tôi muốn cô giúp tôi.”
Hạ Nam Chi nói xong, đầu gối trắng mịn quỳ trên sô pha muốn đứng dậy, mà Lam Anh cũng chủ động đỡ cô, chỉ hận không thể trải một tấm thảm mềm lên mỗi tấc sàn đá cẩm thạch, để tránh cho con người cao quý này bị vấp ngã.
“Đúng rồi.”
Hạ Nam Chi đi chưa được hai bước, lại nghiêng khuôn mặt xinh đẹp hỏi: “Tạ Thầm Ngạn đi đâu rồi?”
Ai ngờ vừa động đậy.
Chợt phát hiện Tạ Thầm Ngạn đã cởi áo vest, khoác lên lưng cô.
“Làm gì vậy?”
“Quá hở hang.”
Người đàn ông hờ hững thốt ra một câu bình luận, khiến Hạ Nam Chi không khỏi cà khịa: “Mặt anh có bị đau không?”
Chiếc váy này rõ ràng là anh tặng mà, sao lại hở hang chứ?
Hệt như tàn dư của chế độ phong kiến.
Hạ Nam Chi lại tặng cho anh mấy câu nguyên xi như lúc nãy cô hào phóng tặng cho Hạ Tư Phạm: “Tạ Thầm Ngạn, anh đi kết nghĩa anh em với anh họ của em đi, loại đàn ông bạc bẽo vô tình như các anh cần vị hôn thê xinh đẹp như hoa làm gì, dứt khoát ôm nhau chôn xuống đất cho xong.”
Thấy cô trở mặt còn nhanh hơn lật sách, Tạ Thầm Ngạn chầm chậm bổ sung một câu: “Anh có bảo Lam Anh qua Luân Đôn đấu giá cho em một bộ ngọc thạch hình con sứa.”
Hạ Nam Chi không chút khuất nhục quay mặt lại, cong môi cười yếu ớt: “À, chôn Hạ Tư Phạm là được rồi.”
Đúng lúc này.
Đàm Tụng không thấy tung tích đâu tưởng là đi lạc trong tiệc tối cuối cùng cũng gọi điện thoại tới cho cô.
Anh ấy cũng tưởng Hạ Nam Chi đi lạc, vừa mở miệng đã hỏi: “Anh thấy anh họ của em rời khỏi bữa tiệc rồi, em đang ở đâu vậy?”
Hạ Nam Chi nói ngắn gọn: “Được Tạ Thầm Ngạn đón đi rồi.”
Đàm Tụng: “À, sao vị này lại tới đây?”
Hạ Nam Chi độc chiếm chiếc giường lớn bằng nhung đen trên lầu hai tỉnh lại, cũng không nghe được tin tức tập đoàn Tạ thị phát cáo phó. Chứng tỏ tên đàn ông chó má Tạ Thầm Ngạn này còn sống.
Bên kia giường là nhiệt độ lạnh lẽo, không có dấu vết nằm qua.
Đầu ngón tay trắng nõn của Hạ Nam Chi dừng lại trên đó một lát, sau đó làm như không có việc gì xốc chăn xuống giường.
Tình trạng dị ứng mắt vẫn chưa hoàn toàn thuyên giảm, chỉ có thể lờ mờ thấy được một số vật cản.
Cũng may bên cạnh có người giúp việc nhiệt tình giúp đỡ dẫn dắt, mười phút sau, Hạ Nam Chi đơn giản rửa mặt xong, tạm thời không tiện ra ngoài nên chỉ mặc một chiếc váy ngủ tơ tằm dài đến mắt cá chân ngồi trước bàn ăn.
Lúc cô đang thưởng thức canh trứng gà thì nhận được điện thoại của Đàm Tụng.
“Tinh Kỷ suốt đêm bày ra phương án thông cáo tình chị em sâu đậm, còn dùng thủ đoạn lấy được một ít video hậu trường từ tổ đạo diễn , chuẩn bị marketing phủ sóng.”
Giang Nhược Nghênh không có bộ phim bom tấn nào để phát sóng, lại vội vã tạo thế, nên chỉ có thể tìm mọi cách chứng minh lưu lượng của mình trên các hot search.
Hạ Nam Chi dùng thìa sứ trắng khuấy nát một miếng trứng nhỏ, lại nhấp một ngụm nhỏ rồi mới nói: “Tinh Kỷ chuẩn bị mua cho em bao nhiêu fan?”
Đàm Tụng đang ở công ty, liếc nhìn Weibo của Hạ Nam Chi trên màn hình máy tính —— số lượng fan không tới năm mươi vạn.
Suy nghĩ vài giây.
“Có thể gom được khoảng một trăm vạn.”
Dù sao tốc độ tăng fan cũng không Chuyện kinh dị gì đây???
Là hoàn toàn biến mất. Toàn bộ cõi mạng không tìm thấy bất kỳ thông cáo mới nhất nào liên quan đến Hạ Nam Chi, ngay cả Giang Nhược Nghênh bị gắn với vẻ đẹp của cô cũng bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
Văn phòng Tinh Kỷ triệu tập hội nghị khẩn cấp.
Trong cơn tức giận, Lê Mạch đập văn kiện lên bàn, bị cuộc khủng hoảng quan hệ xã hội nghiêm trọng này làm kích động, lạnh giọng chất vấn: “Rốt cuộc là ai đang chống lại Tinh Kỷ chúng ta? Tôi kêu mấy người liên hệ với truyền thông phát thông cáo, vì sao lại bị rút lại?”
Bộ phận quan hệ xã hội ở đây cũng bất lực, trực giác có chỗ nào không đúng.
Lê Mạch trầm ngâm trong chốc lát, lập tức phóng tầm mắt về phía Đàm Tụng đang ngồi trong góc: “Chẳng lẽ là vị tư bản nào lúc trước phong sát Hạ Nam Chi còn chưa nguôi giận?”
Đàm Tụng mơ hồ dự cảm việc này chỉ có Hạ Nam Chi là rõ ràng nhất, mà ai bảo cách cư xử của Tinh Kỷ khó coi trước, bây giờ gặp phải cục diện gần mất đi một tiểu hoa sắp nổi cũng là tự chuốc vạ vào thân.
Gương mặt anh ấy lộ vẻ khó hiểu, hơi dựa vào ghế, nhún vai nói: “Chuyện này làm sao điều tra đây? Sếp tổng muốn xài quy tắc ngầm với bảo bối Nam Chi nhà chúng tôi có cả một sọt, cũng đâu thể lần lượt gọi điện thoại hỏi thăm là có phải ngài phong sát không đúng không?”
thể vượt qua vị trí Nhất Tỷ của Giang Nhược Nghênh được.
Hạ Nam Chi chậm rãi nói: “Ừ, chờ phá mức trăm vạn đi.”