Trong ngõ Thanh Thạch Vũ có khá nhiều quán trà, tầm khoảng sáu giờ sáng đã có lác đác vài quán mở cửa buôn bán.
Hạ Nam Chi chọn một quán trà nhìn vừa mắt rồi kéo hai người đàn ông khó chiều này đến vị trí gần cửa sổ lầu hai dùng bữa sáng. Sau khi ngồi xuống, cô cầm bút đánh dấu vài món đặc sắc trên thực đơn, sau đó giao cho nhân viên phục vụ rồi mới ngồi nghiêm chỉnh đối diện với Hạ Tư Phạm bên trái:
“Anh, tối hôm qua em chờ hoài mà không thấy anh tới, còn tưởng anh tạm thời chưa đến Lịch Thành chứ?”
Cô cười giả lả nói.
Thực ra trong lòng cô chỉ ước gì Hạ Tư Phạm đến gặp vị hôn thê chưa quyết định danh phận kia, chứ không phải tới tìm cô tính sổ chuyện đụng hàng quần áo.
Bàn tay thon dài của Hạ Tư Phạm cầm ấm trà lên làm ấm bát sứ, giọng nói tràn ra khỏi đôi môi mỏng như mang theo cái rét lạnh của sáng sớm: “Anh đến đó là tám giờ rưỡi, nhưng không thấy em chờ.”
Hạ Nam Chi khẽ chớp mắt, không biết xấu hổ ụp nồi cho người khác: “Là Tạ Thầm Ngạn gọi em ra ngoài.”
Quả nhiên, Hạ Tư Phạm dời tầm mắt sang người đàn ông đối diện.
Tạ Thầm Ngạn liếc nhìn cô, sau đó thờ ơ thưởng thức chén trà: “Để thua người khác một bước, đáng ra sếp Hạ nên tự kiểm điểm bản thân chứ nhỉ?”
“Anh em bận trăm công nghìn việc từ Tứ Thành sang đây thăm cô em gái bảo bối mà anh ấy nâng niu trong tay không nỡ đánh không nỡ mắng đã mệt lắm rồi, đừng bắt anh ấy kiểm điểm chuyện chậm trễ nữa được không?”
Hạ Nam Chi cắn nhả từng chữ rõ ràng, cánh môi đỏ mọng nhấn mạnh.
Tạ Thầm Ngạn ngoan ngoãn tiếp lời: “Phải, là anh hẹp hòi rồi.”
Hạ Tư Phạm lẳng lặng nhìn hai con người cả đêm không về nhà đang ‘kẻ xướng người họa’ này.
Cũng may bữa sáng nhanh chóng được bưng lên, Hạ Nam Chi như lắc mình biến thành hướng dẫn viên du lịch, chủ động bưng một bát mì gừng non tới trước mặt Tạ Thầm Ngạn, nhỏ giọng nói: “Đây là món mì nên ăn vào buổi sáng, đáng giá nhất chính là món này.”
Qua lời nói của cô, bát mì bình thường trước mắt bỗng trở nên vô giá.
Hàng mi đen nhánh Tạ Thầm khẽ nhướng lên, bất ngờ đụng phải đôi mắt trong sáng lạ thường của cô.
Ngược lại, động tác của Hạ Nam Chi lại thêm phần ngượng ngùng, đưa đôi đũa gỗ đã tráng qua nước nóng tới.
Cô vẫn chưa bị sắc đẹp mê hoặc hoàn toàn, cũng rất ham muốn sống sót, bưng một bát cháo sò điệp bạch quả khác tới trước mặt Hạ Tư Phạm, nói: “Mát gan giải độc, anh, sắc mặt của anh không được tốt lắm, cẩn thận nổi mụn.”
Hạ Tư Phạm đã gần ba mươi tuổi, trừ phi anh ta cải lão hoàn đồng, nếu không nửa đời sau cũng không hề liên quan đến mấy chữ nổi mụn này.
Thấy Hạ Nam Chi lại lấy lòng gắp bánh bao hấp cho Tạ Thầm Ngạn, anh ta nhíu chặt đầu mày: “Em là thư ký của cậu ta à?”
“Có đâu, anh, thư ký của anh còn gắp thức ăn cho anh ăn sao?”
Hạ Nam Chi tự nhiên đưa cho anh ta một bộ bát đĩa sạch sẽ, cũng gắp một cái bánh bao hấp mềm mại cho anh ta.
Thấy cũng có đãi ngộ này, Hạ Tư Phạm tạm thời tha cho cô.
Giây tiếp theo.
Tạ Thầm Ngạn dựa vào chiếc ghế gỗ chạm rỗng, thờ ơ nói: “Anh còn muốn ăn.”
Hạ Nam Chi vô thức muốn gắp, đột nhiên cảm giác được một tầm mắt càng nguy hiểm hơn bắn qua đây.
Đôi đũa của cô lập tức khựng lại, gắp cho Hạ Tư Phạm trước: “Anh.”
Tạ Thầm Ngạn hơi ngước mắt, nhìn trong bát của Hạ Tư Phạm có thêm một cái bánh bao hấp, đôi môi mỏng nhếch lên một nụ cười lạnh.
Vừa vặn Hạ Nam Chi nhìn thấy, hàng mi thoáng run rẩy, nhanh chóng gắp vào bát cho anh: “Chồng sắp cưới cũng phải ăn uống đầy đủ nha.”
“Em cho cậu ta thêm chút dấm chua đi.” Hạ Tư Phạm lại bày ra bộ mặt lạnh lùng xa cách thường ngày, bắt đầu cà khịa: “Anh thấy sếp Tạ rất cần.”
Tạ Thầm Ngạn không thèm để ý, dùng đầu đũa gắp từng chút hành lá trong bát mì ra, bỏ vào trong đĩa, sau đó lại bình tĩnh lấy chén nhỏ chia nửa phần mì cho Hạ Nam Chi, nhẹ giọng nói: “Húp miếng súp mì trước.”
Gương mặt xinh đẹp của Hạ Nam Chi thoáng giật mình, đôi mắt chứa đầy ánh sáng dịu dàng nhìn chăm chú vào hành động thân mật này của anh.
Trước khi trái tim nhỏ bé đập không kiểm soát.
Bỗng nhiên, Hạ Tư Phạm cũng rót cho cô một ly sữa ấm.
Sau lưng Hạ Nam Chi dâng lên cảm giác nguy hiểm, giữa súp mì và sữa, cô bất chợt đưa ra lựa chọn thứ ba, nhẹ nhàng giơ ngón tay trắng nõn lên cầm lấy thìa sứ trắng, cẩn thận quấy bát cháo đường gọi cho mình.
“Ưm, nghe nói món cháo này cũng là đặc sản của quán trà.” Cô nếm nhẹ một ngụm, vị trên đầu lưỡi dẻo mịn thơm ngon.
Sau đó.
Nhân viên phục vụ bưng lên món gì, Hạ Nam Chi đều công bằng chia làm hai phần.
Có điều Tạ Thầm Ngạn ăn không được ngon miệng, hơn phân nửa thời gian chỉ lười biếng ngồi đó, chờ cô lột vỏ trứng luộc nước trà xong, cắn thử một miếng cảm thấy không có độc, lại thừa dịp Hạ Tư Phạm cúi đầu ăn mà nhanh chóng nhét vào chiếc miệng quý giá của anh.
Ánh nắng sớm mai xuyên qua làn sương mù mờ ảo, từ cửa sổ chiếu thẳng lên gương mặt của Tạ Thầm Ngạn. Lúc anh nở nụ cười, có lẽ là chưa thay âu phục, áo sơ mi cũng không được gọn gàng như trước, một đoạn xương cổ tay lộ ra khỏi cổ tay áo khoác lên tay vịn, lộ ra khí chất phong lưu của thiếu niên không phù hợp với địa vị cao quý của anh hiện tại.
Lúc được đút cho ăn, yết hầu sắc bén kia khẽ trượt lên trượt xuống, làm cho ánh mắt Hạ Nam Chi không tài nào rời khỏi người anh được.
Hai tiếng đũa chạm vào mép bát vang lên lanh lảnh.
Hạ Nam Chi như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, ngẩng đầu nhìn thì phát hiện Hạ Tư Phạm đang cười khẩy liếc cô.
“Nhìn mặt cậu ta là đủ no rồi sao?”
“….”
Đúng thật là đủ no.
Hạ Nam Chi hiếm khi không dám cắn trả, bàn tay trắng nõn bưng ly sữa nguội lên nhấp một ngụm, giả vờ nghiêm túc uống sữa.
Thấy Hạ Tư Phạm vẫn đang nhìn chằm chằm, cô hắng giọng, xấu hổ tìm đề tài trò chuyện: “Sao đàn chị vẫn chưa tới nhỉ.”
Nửa tiếng trước.
Sau khi điện thoại di động được sạc pin, cô trả lời tin nhắn wechat cho Lâm Kinh Thước, còn mời cô ấy cùng đi ăn sáng.
Vừa dứt lời.
Một dáng người mảnh khảnh duyên dáng bước vào đại sảnh dưới lầu. Mặc dù trời đã sáng nhưng lớp thanh niên tới quán trà ăn sáng vẫn chưa nhiều lắm, cho nên lúc Lâm Kinh Thước bước lên cầu thang cũng không thu hút nhiều sự chú ý.
Hạ Nam Chi là người đầu tiên nhìn thấy cô ấy, cô giơ cổ tay trắng như tuyết lên: “Ở đây.”
Dưới ánh ban mai dịu dàng, Lâm Kinh Thước tuy ăn mặc rất giản dị nhưng vẫn toát lên được vẻ cứng cỏi thanh nhã, mỗi một cử chỉ hành động đều khiêm tốn đúng mực, cong môi cười nói: “Xin lỗi, tôi dậy muộn.”
Cô ấy lịch sự chào Tạ Thầm Ngạn trước, sau đó chuyển qua Hạ Tư Phạm, vẫn dùng thái độ giống nhau, ngay cả nụ cười cũng không hề thua kém.
Hai người đều ngầm tự hiểu, không ở trước mặt Hạ Nam Chi nhắc tới khúc nhạc đệm ở biệt thự tối qua.
Sau khi ngồi xuống, Lâm Kinh Thước nhẹ nhàng cầm thực đơn qua, cẩn thận nhìn một lượt rồi chỉ gọi cho mình một phần vằn thắn nhỏ.
Cô ấy vừa ngẩng đầu thì phát hiện đôi mắt xinh đẹp của Hạ Nam Chi đang nhìn mình chằm chằm, không khỏi nở nụ cười, nhẹ giọng hỏi: “Gì đó?”
“Trán của chị.” Hạ Nam Chi chỉ chỉ vị trí băng cá nhân, có hơi nghi hoặc.
Dưới áo Lâm Kinh Thước vẫn còn nhiều vết bầm tím do bị ngã, nhưng có thể dùng quần áo để che lại, còn trên trán, cho dù có trang điểm tốt đến đâu thì ở khoảng cách gần cũng rất dễ nhìn ra sơ hở, cho nên cô ấy dứt khoát không giấu diếm. Nghe hỏi vậy, cô ấy bình tĩnh giải thích: “Cầu thang chỗ biệt thự em ở quá hẹp, đêm qua đèn lại tối, chị không cẩn thận đụng phải trán.”
Không đợi Hạ Nam Chi tiếp tục hỏi, cô ấy lại bình tĩnh rũ mắt cười: “Tối hôm qua em được sếp Tạ hẹn nên đi trước đúng không?”
Sao đề tài lại trở về điểm xuất phát rồi?
Hạ Nam Chi không dám nhìn vào ánh mắt lạnh lẽo của Hạ Tư Phạm, chột dạ uống thêm một ngụm sữa.
Chờ uống khoảng năm sáu ngụm, gần hết ly.
Hạ Tư Phạm như bị khất nợ tám trăm vạn, lại vô tình rót tiếp cho cô.
Hạ Nam Chi mím môi dưới, dứt khoát cam chịu nói: “Không được, uống nữa em sẽ nôn ra sữa mất.”
Cô thẳng thắn thú nhận là tối hôm qua đã cho hai người họ leo cây, chạy tới Đắc Nguyệt Đài ở bên Tạ Thầm Ngạn suốt một đêm.
Hướng đi này có hơi khác với suy nghĩ của Hạ Tư Phạm, đột nhiên, anh ta liếc nhìn Tạ Thầm Ngạn đang nhàn nhã ngồi đó.
Lập tức bị Hạ Nam Chi la ó cắt ngang: “Này này này, đừng nói là anh cho rằng bọn em đi thuê phòng trải qua thế giới hai người ngọt ngào, để anh một mình chờ dưới lầu biệt thự cả đêm nhé?”
Hạ Tư Phạm dùng sự im lặng trả lời.
Quả đúng là như vậy.
Lâm Kinh Thước cúi đầu uống một ngụm trà nóng, cũng nhẹ nhàng nở nụ cười.
Hạ Nam Chi nghẹn ngào một lúc lâu mới yếu ớt nói: “Tư tưởng của hai người thật đúng là không đơn thuần.”
Lời cô nói không hề sai. Lúc đã ăn được kha khá, Tạ Thầm Ngạn bỗng rút hai tờ giấy ăn bên cạnh chậm rãi lau sạch vết sữa bên môi cho cô, sau đó kéo cô đứng dậy khỏi ghế.
Hạ Nam Chi còn đang mơ màng, bên tai nghe thấy anh nói với Hạ Tư Phạm: “Cô ấy hát hí khúc phấn khích tới nỗi cả đêm chưa chợp mắt, ban ngày còn phải ghi hình cho chương trình, để cô ấy về ngủ bù một giấc trước đã.”
“Ừ, để tôi đưa con bé về.”
“Không phiền.”
“….”
Hai người đàn ông công khai thương lượng trước tiên nên tha cho cái mạng nhỏ của cô thế nào, chờ nuôi béo lên một chút rồi ‘hỏi tội chém đầu’ sau.
Hạ Nam Chi sửng sốt mấy giây, vô thức ôm lấy cánh tay Lâm Kinh Thước: “Em muốn đàn chị đi cùng.”
….
Nửa tiếng sau, trong phòng khách lầu ba của biệt thự.
Rèm cửa sổ bị kéo lên, che lấp ánh sáng rực rỡ bên ngoài.
Sau khi trở về, Hạ Nam Chi chỉ cởi váy dài trên người ra rồi nằm xuống giường, cơ thể nhỏ bé trắng nõn gần như bị chăn lụa bao phủ, chỉ lộ ra nửa bên sườn mặt, lông mi hơi rủ xuống tạo thành một bóng mờ trên làn da trắng như ngọc.
Lâm Kinh Thước trước đó đã nhắn với đạo diễn tổ chương trình là tạm thời đừng lên lầu quấy rầy.
Đặt đồng hồ báo thức xong, cô ấy ngồi xuống bên mép giường, im lặng nhìn Hạ Nam Chi đang ngủ say.
Sáu tuổi bái sư học nghệ, trên đầu nhỏ đội một chén nước, ngày hè nắng chói chang ưỡn lưng đứng ở trong viện, rơi xuống một giọt sẽ bị sư phụ cầm thước đánh vào lòng bàn tay, đau đến mức chỉ có thể dùng thìa bạc múc cháo đậu xanh ăn.
Tám tuổi cùng Chúc Bạch Mộng tính tình nóng nảy kéo bè kết phái, chạy đến nhà ông Vạn ở tiệm may bên cạnh gây thù chuốc oán với cháu trai của ông ấy, được Liễu Thành Trúc đuổi theo níu bím tóc nhỏ khuyên can kéo về.
Năm mười hai tuổi, bà cụ bán vòng tay hoa nhài ven đường qua đời vào đêm đông giá rét tuyết rơi, dưới gối không có cháu trai lo ma chay, cô bèn hứa với ông Vạn là sẽ sắp xếp cho đứa cháu trai không nhận biết được mặt chữ kia vào một trường quốc tế song ngữ học tập, nhưng đổi lại là một người làm xiêm y cung đình cả đời như ông ấy phải may áo liệm cho bà cụ, vậy nên ông ấy đã đeo kính lão làm suốt một đêm.
Về sau cháu trai của ông Vạn trở thành nhân sĩ tinh anh nói tiếng Anh sành sỏi, giao tiếp hàng ngày của hai ông cháu cũng trở thành một trong những vấn đề khó khăn.
Năm mười bốn tuổi, cô một mình ở trên sân khấu hát rất lâu, nhưng đoạn cuối cứ bị lệch nhịp, luyện tập mấy ngày liền cũng không thoát ra được trạng thái này, bèn ném cây quạt đi, chạy tới phía sau cầu thang chật hẹp dưới sân khấu gào khóc.
Chờ tới lúc Lâm Kinh Thước tìm đến an ủi, chỉ thấy cô đỏ mắt nói: “Đàn chị, em không hát hí khúc nữa đâu.”
Lâm Kinh Thước nhìn cô khóc đến nỗi cổ áo trắng trơn bị thấm ướt mồ hôi, sườn cổ trắng nõn mềm mại sáng bóng, rõ ràng đã dùng hết sức lực, cô ấy nhịn không được cười khẽ: “Em ra ngoài trước đã.”
Hạ Nam Chi bò ra khỏi khe hở cầu thang gỗ lim, bẩn thỉu nhào vào lòng cô ấy: “Sư phụ gạt em, sư phụ nói em là đệ tử có thiên phú nhất, nhưng rõ ràng là em rất ngốc nghếch….”
Loại cảm giác sợ hãi tài năng sẽ bị cạn kiệt mà không hề báo trước này khiến cô sợ chết khiếp.
Đang khóc thương tâm, Liễu Thành Trúc từ phòng bếp đi ra hỏi cô: “Buổi trưa ăn gà hấp năm viên* hay canh nhân sâm hầm?”
(*gà hấp năm viên: gà hấp với các nguyên liệu nhãn khô, vải thiều khô, chà là đỏ, trứng cút, hạt sen, gừng lát.)
Hạ Nam Chi ngước khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp lấm lem nước mắt lên, nuốt nước miếng cướp lời: “Gà hấp năm viên.”
Bên cạnh có vị đàn anh cà lơ phất phơ trêu chọc: “Tiểu Lý Nhi, em vẫn thèm ăn quá nhỉ.”
Chú Chung Linh xách theo cá trắm cỏ tươi mới rảo bước tiến lên, tiếng cười sang sảng truyền khắp sân sau: “Ăn no mới có sức lực gào khóc, cách ba con phố mà chú cũng nghe được đấy, còn tưởng rằng cháu và thằng nhãi Đinh Phù Lê kia đánh nhau bị thua.”
“Aaaaaa! Cháu lại muốn khóc rồi!!!”
Nghe Hạ Nam Chi báo trước, mọi người càng cười điên cuồng hơn.
Lâm Kinh Thước ôm thiếu nữ mềm mại vào lòng, cũng bật cười, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn cành lá tươi tốt của cây đa, mùa hè nóng bức đã lặng lẽ đến, giống như ngọn lửa màu vàng thiêu đốt tấm lụa đỏ bồng bềnh trên không trung, đốt cháy vết mực của lời thề trẻ con, như một giấc mơ bỗng chốc vụt tắt.