Dẫn Lửa

Chương 54: Anh ấy rất yêu tôi

Trước Sau

break
Cứ thế gọi tên suốt một đêm, sáng hôm sau khi Hạ Nam Chi vẫn còn quấn chiếc áo vest nam ngủ trong bóng tối, cô được bế lên máy bay tư nhân rời khỏi trang viên hoa hồng ở New York, từ đâu đến cuối vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp để thổ lộ tình yêu thầm kín của mình với Tạ Thầm Ngạn.

Chỉ có lúc nhóm thư ký của tập đoàn Tạ thị chuẩn bị lên đường về nước, bước chân của Lam Anh mới thoáng chậm lại, lịch sự nói với Cảnh Nghi một câu: “Cô Cảnh Nghi, sếp Tạ của chúng tôi ở nhà đã có một vị hôn thê cành vàng lá ngọc, cô cũng từng gặp mặt qua, cần gì phải mơ mộng nữa chứ?”

Máy bay riêng ở ngay phía trước.

Cảnh Nghi lại cảm thấy giống như cách mình mười vạn tám ngàn dặm, vẻ mặt lạnh lùng nhìn Lam Anh: “Nếu đổi lại là cô, có một người đàn ông từng cứu cô trong lúc nước sôi lửa bỏng, cô cũng sẽ bằng lòng buông tay như vậy sao?”

Lam Anh cười dịu dàng hỏi: “Vậy nếu cô dũng cảm tỏ tình, liệu có thay đổi được kết cục không?”

Cảnh Nghi trầm mặc.

Trước khi chưa gặp được Hạ Nam Chi, cô ta còn ảo tưởng rằng có lẽ vị tiểu thư vừa kết hôn với người cầm quyền mới của Tạ thị chỉ là một bình hoa đáng thương. Người đàn ông có thân phận tôn quý như Tạ Thầm Ngạn, chắc hẳn đi đến đâu cũng có rất nhiều hồng nhan tri kỷ.

Mà bản thân cô ta lại không cầu danh phận thế tục, bằng lòng ở lại New York chờ anh qua đó hai ba lần một năm.

“Đừng bao giờ so sánh địa vị của mình với Hạ Nam Chi trong lòng người đàn ông đó.”

Cuối cùng, Lam Anh khuyên một câu: “Ngay cả tư cách thua cô cũng không có đâu.”

*

Hạ Nam Chi trở lại Tứ Thành cũng không hề coi Cảnh Nghi là tình địch, bất luận là trong mắt cô hay là Tạ Thầm Ngạn, cô ta chẳng qua chỉ là một người qua đường không quan trọng, chỉ là tình cờ trong cơn bão tuyết ở Luân Đôn hai năm trước cứu được con cá nhỏ đang hấp hối kia, mà kiếp sống du học sinh nghèo rớt mùng tơi của Cảnh Nghi cũng nhận được thù lao hậu hĩnh.

Ngày đầu tiên trở lại làm việc, cô không quên chuyện mình hứa sẽ mua cà vạt cho Hạ Tư Phạm.

Tình cờ là sát nơi tổ chức sự kiện trang sức mà cô đang tham gia có một khu dành riêng cho nam giới, lúc Hạ Nam Chi mặc lễ phục màu xanh sẫm được các vệ sĩ hộ tống lên xe, nhìn như đã rời khỏi tầm mắt của giới truyền thông, thế nhưng xe lại vòng một vòng quay lại bãi đỗ xe dưới tầng hầm.

Cô thay sang một chiếc áo len rộng rãi và váy lụa, dẫn theo quản lý và trợ lý nhà mình đi về hướng trung tâm thương mại cao cấp.

Đàm Tụng nhìn vị tổ tông nhàn nhã tự tại không sợ bị chụp trộm này, nói: “Cà vạt gì mà quý giá đến mức Tiên Nữ đang mệt mỏi cũng phải đích thân đi mua vậy? Anh thấy loại ba cái chín tệ miễn phí ship trên mạng nhìn cũng được mà.”

Đầu ngón tay trắng nõn của Hạ Nam Chi kéo khẩu trang xuống, nghiêm túc nhìn anh ấy: “Mua loại ba cái chín tệ miễn phí ship đó tặng, anh có tin ngày mai Hạ Tư Phạm sẽ phong sát em toàn mạng không?”

Đàm Tụng tưởng tượng ra cảm giác đó, sợ tới mức sởn gai ốc nói: “Hóa ra là tặng cho sếp Hạ.”

Dứt lời.

Anh ấy vô thức muốn chuyển đề tài sang Tang Lạc, ai ngờ cô gái này đang cầm điện thoại xem đến mê mẩn, thiếu chút nữa vào nhầm cửa hàng.

Ánh sáng trên ô cửa sổ kính xanh của khách sạn đung đưa qua lại suốt đêm.

Chiếc sườn xám trên người Hạ Nam Chi đã bị xé toạc nhưng vẫn không cởi hẳn ra, mấy chiếc cúc ngọc ở bên hông cũng bị nới lỏng, khi cô được người đàn ông bế lên đùi, có thể thấy rõ đầu gối và bắp chân của mình được ánh sáng trắng làm nổi bật, sáng bóng như ngọc bích.

“Tạ Thầm Ngạn…” Cô tựa cằm lên vai người đàn ông, đôi mắt ngấn nước nhìn chằm chằm vào nơi điều hòa đang phát ra, nhỏ giọng nũng nịu: “Điều hòa trong khách sạn này hỏng rồi à? Nóng quá.”

Nhiệt độ trong không khí không ngừng tăng cao, trên cổ cô lấm tấm một lớp mồ hôi mỏng, ngơ ngác muốn cởi quần áo ra.

“Em ráng nhịn một chút.” Cánh môi mỏng của Tạ Thầm Ngạn dán sát vào tai cô, nói ra từng chữ một: “Nửa đêm em sẽ cảm lạnh.”

“Có chăn mà.”

“Bẩn.”

Hạ Nam Chi hồi lâu mới phản ứng lại, người đàn ông này chắc chắn lại mắc bệnh sạch sẽ nghiêm trọng, chán ghét chiếc giường trong phòng bình thường của khách sạn này chưa được khử trùng, chẳng trách lúc kéo cô vào, dù có trêu chọc thế nào anh cũng không leo lên giường.

Khoảnh khắc lớp vải lụa tuột khỏi đầu vai, hơi nóng bỗng chốc tiêu tan, anh cũng lấy chiếc áo khoác vest quấn chặt cô lại.

Ngửi thấy mùi hương mát lạnh quen thuộc, Hạ Nam Chi thoáng thả lỏng, không còn kêu mở điều hòa nữa, nhưng không lâu sau cô lại phát hiện bàn tay hơi nổi gân xanh của anh trượt xuống khỏi lưng cô, lại nấn ná ở bên eo cô.

Tầm mắt rũ xuống theo, có thể nhìn thấy rõ trên đó có mấy dấu bàn tay màu đỏ, ra tay cũng rất tàn nhẫn, ước chừng mười ngày nửa tháng cũng chưa tan hết.

“Em phát hiện.” Cô nói ngắt quãng, trong đầu đột nhiên hiện lên một nghi vấn: “Lúc ở trên giường anh có một số thói quen đặc biệt.”

Ngón tay thon dài của Tạ Thầm Ngạn đang xoa bóp giúp cô giảm đau thoáng dừng lại, bình tĩnh nói: “Em lại hiểu rồi à?”

Đây chẳng phải là… chuyện xảy ra một lần hai lần là quen thôi sao?

Hạ Nam Chi dùng kinh nghiệm ít ỏi của mình thảo luận với anh, còn không quên nằm nhoài xuống như người không xương, tỏ ra yếu ớt lười biếng: “Cái gì gọi là lại hiểu? Sếp Tạ, anh không thể ỷ mình hiểu biết hơn em mà kiêu ngạo như thế được, chưa kể dù em không hiểu cũng không chịu nổi, anh cũng chỉ thích giữ chặt eo em rồi bắt đầu từ phía sau.”

Cô dừng lại giây lát, nói đến đây cũng thấy có chút xấu hổ, không khỏi khẽ ngẩng đầu lên, khuôn mặt không trang điểm thoạt nhìn như vừa được bôi một lớp phấn hồng, nhưng giọng nói vẫn không hề hạ thấp: “Sao anh lại thế? Như vậy em sẽ không nhìn thấy mặt anh được.”

Lúc Tạ Thầm Ngạn cúi đầu, mấy lọn tóc trước trán cũng rủ xuống, che đi xương mày tràn đầy bình tĩnh: “Em thích nhìn mặt anh à?”

Hạ Nam Chi ngây thơ chớp chớp mi, nghĩ bụng nào có ai lại không thích nhìn gương mặt điển trai của anh chứ?

Cho nên lúc làm chuyện xấu hổ đó, anh rất thích tư thế vào từ phía sau. Ngoại trừ việc nghe thấy tiếng nhịp tim khiến người khác đỏ mặt, cả trái tim của Hạ Nam Chi cũng như đang treo lơ lửng, muốn quay lại nhưng chỉ vùng vẫy vô ích, chỉ có thể dựa vào các giác quan để cảm nhận hơi thở bá đạo của người đàn ông đang phả vào khắp cơ thể mình.

“Nam Chi.”

“Hả?”

Tạ Thầm Ngạn thì thầm tên cô, sau đó dùng phiến môi mỏng hôn lên đôi mắt trong veo của cô, dọc theo chóp mũi đến gò má, sau đó dừng lại ở vành tai cô, nhưng không hôn ở đó, chỉ hạ thấp giọng nói đầy quyến rũ của mình xuống: “Gọi tên anh.”

Hạ Nam Chi lại ừm một tiếng, say mê trong nhịp thở: “Tạ Thầm Ngạn.”

“Tiếp tục.”

“Tạ Thầm Ngạn.”

“Ừm.” Lần này anh đáp lại, ôm cơ thể mềm mại của cô vào lòng rồi tựa lưng vào bức tường đầu giường, nụ hôn không ngừng rơi xuống…

“Gần đây cô ăn ngủ đi vệ sinh đều quấn lấy điện thoại di động, tách ra một giây cũng không được, yêu đương rồi à?” Đàm Tụng nói đùa một câu.

Hạ Nam Chi đang đứng trước tủ thủy tinh tinh xảo đánh giá bộ âu phục của người mẫu cũng quay đầu qua, hơi tò mò nhìn sang.

Bị hai người nhìn chằm chằm như vậy, trái tim Tang Lạc khẽ run lên: “Đâu, đâu có.”

Đàm Tụng miệng nhanh hơn não nói: “Cô đừng học theo tấm gương xấu nào đó, tuổi còn trẻ phải lấy sự nghiệp làm đầu, đừng để bị đàn ông đẹp trai lại có tiền dụ dỗ, vừa nói nghỉ phép là bỏ chạy đến trang viên hoa hồng ngay.”

“Anh Tụng.”

Đàm Tụng lập tức ngậm miệng lại.

Ngược lại vì để chứng minh mình không có yêu đương, Tang Lạc lắp bắp giải thích: “Tôi đang xem chương trình hí kịch di sản văn hóa phi vật thể mới đang phát trên đài truyền hình thôi.”

Cô ấy đưa điện thoại di động ra, trên màn hình là giao diện blog chính thức, lượt xem khá thấp.

“Của đàn chị tôi?” Hạ Nam Chi nhận lấy, rũ mắt lướt xem.

Tang Lạc vốn là người đam mê hí khúc cuồng nhiệt, bắt được cơ hội liền nói: “Sau khi chương trình này được phát sóng tôi vẫn luôn theo dõi, còn tham gia vào một nhóm fan, nghe người ta nói trong đài cũng không coi trọng lắm, chưa kể đến đội ngữ sản xuất thiếu hụt, chỉ tùy tiện mời vài người thừa kế di sản văn hóa phi vật thể đến làm khách mời, ngay cả MC cũng là thực tập sinh vừa lên chức.”

Đàm Tụng vươn cổ nhìn: “Vậy thì flop chắc rồi.”

Hạ Nam Chi dùng tài khoản đu idol của Tang Lạc tìm kiếm trên Weibo một lúc, ngoại trừ rất ít fan thích văn hóa phi vật thể cố gắng kéo nhiệt cho chương trình, một số cư dân mạng đi ngang qua nhiều lắm chỉ là bình luận khách mời khá tốt, chương trình khô khan vô vị.

“Chương trình này là ai đầu tư, tiền không đủ trả sao?”

Cô vừa hỏi.

Tang Lạc yếu ớt nói: “Tập đoàn Tạ thị.”’

Hạ Nam Chi cũng không biết có chuyện này, mờ mịt ngước mắt lên.

Đàm Tụng nghiêm túc phân tích: “Đây hẳn không phải là vấn đề tiền đầu tư đâu. Anh cảm thấy chương trình không nổi tiếng là do những người tham gia đều nghiệp dư không có danh tiếng gì. Tuy đàn chị của em có ngoại hình xinh đẹp, kỹ năng ca hát lại tốt, nhưng trẻ con ba tuổi cũng biết giới giải trí không thiếu người đẹp….”

Hạ Nam Chi siết chặt màn hình, đầu ngón tay hơi dùng sức, không tiếp lời.

Đàm Tụng ho khan: “Tổ tông à, không phải em muốn chọn cà vạt sao?”

“Anh Tụng.”

“Em đừng nói, anh không muốn nghe.”

Hạ Nam Chi càng muốn nói: “Em muốn tham gia chương trình này của đàn chị, làm một khách mời bí mật đặc biệt.”

Đầu óc Đàm Tụng xoay chuyển cực nhanh, chỉ thiếu nước lấy quyển sổ nhỏ ra đếm xem lịch trình làm việc của cô dày đặc bao nhiêu: “Tháng này cho dù em không vào đoàn làm phim gì đó thì mỗi ngày cũng phải bận rộn đủ mười hai tiếng không được nghỉ ngơi, Tinh Kỷ còn muốn em trở thành người đại diện cho hãng trang sức thời trang nhà R nữa đấy.”

“Em có thể làm việc 18 tiếng.”

“Nhưng chương trình này không thiếu một khách mời bí mật đặc biệt như em.”

“Vậy mời nhiều ngôi sao yêu thích văn hóa phi vật thể đến giúp đỡ đi.”

Ngón tay mảnh khảnh của Hạ Nam Chi chỉ chỉ về hướng anh ấy, tiếp theo, cô nhẹ nhàng nói: “Tạ Thầm Ngạn cũng sẽ đồng ý cấp thêm tiền đầu tư cho ngôi sao khách mời của chương trình.”

Đàm Tụng nheo mắt cẩn thận quan sát khuôn mặt xinh đẹp của cô hồi lâu, thật đúng là có chút mới lạ: “Em và sếp Tạ đã trải qua sinh tử ly biệt gì ở trang viên hoa hồng à? Hay là nhân cơ hội hưởng tuần trăng mật rồi? Sao vừa quay lại…”

Anh ấy nhất thời không nghĩ ra từ thích hợp, im lặng mấy giây.

Hạ Nam Chi hỏi: “Cái gì?”

Tang Lạc vẫn luôn yên lặng bỗng rụt cổ trả lời thay anh ấy: “Toàn thân trên dưới đều tỏa ra một sự tự tin rằng ‘Tạ Thầm Ngạn rất yêu tôi’.”

Đàm Tụng gật đầu: “Đúng vậy!”

Vốn tưởng Hạ Nam Chi nghe xong sẽ xù lông tại chỗ, sau đó thở hồng hộc lần lượt cảnh cáo không được nói loại chuyện giật gân này.

Đợi một lát, lại thấy cô mở miệng, giọng điệu còn mang theo ý cười: “Anh ấy vốn rất yêu tôi, chỉ là không giỏi biểu đạt thôi.”

Đàm Tụng và Tang Lạc đều bại trận.

Giây tiếp theo.

Hạ Nam Chi giơ tay lên gọi một nhân viên cửa hàng tới, nhẹ giọng hỏi số đo âu phục trong tủ trưng bày rồi hào phóng vung tay mua hai bộ. Ngón tay nhỏ nhắn chậm rãi đưa thẻ tới, dáng vẻ tiêu tiền như nước muốn quẹt bay hết số dư trên tài khoản ngân hàng này khiến Tang Lạc chưa trải sự đời phải cảm thán một câu: “Một bộ âu phục giống nhau, tại sao phải mua hai bộ!”

Đàm Tụng nghiêng đầu trả lời: “Chắc là để sếp Hạ thay đổi mỗi ngày.”

Nghe thấy cuộc đối thoại của đôi Ngọa Long Phượng Sồ này, Hạ Nam Chi nhịn không được chầm chậm cất giọng hỏi: “Hai người không có kinh nghiệm yêu đương gì cả nhỉ?”

“?”

“Muốn người khác làm việc cho mình thì phải tặng quà trước, huống hồ tôi là muốn Tạ Thầm Ngạn cam tâm tình nguyện bỏ ra một khoản tiền đầu tư kếch xù, chẳng lẽ không nên dỗ dành anh ấy?” Tuy rằng kinh nghiệm yêu đương của Hạ Nam Chi cũng không tính là có mấy, nhưng ỷ mình có vị hôn phu nên tỏ ra hiểu biết sâu rộng, hai ngón tay mảnh khảnh chọn cà vạt phối hợp, cử chỉ giống như đang làm chuyện rất ưu nhã, lúc hơi nghiêng đầu qua, có thể thấy rõ trên khuôn mặt tinh xảo ấy đầy vẻ kiêu ngạo, còn làm như thật bổ sung một câu: “Đối với đàn ông là phải dịu dàng và quan tâm như vậy. Lần trước nghe thấy giọng anh ấy hơi khàn, tôi còn lén nhét kẹo ngậm trị viêm họng vào túi anh ấy nữa đấy.”

Em cứ nói dóc đi.

Đàm Tụng mỉm cười, lời châm chọc trong lòng đã có thể viết đầy một bài luận nhỏ, vậy mà cô còn không biết xấu hổ nhắc tới kẹo ngậm trị viêm họng.

Anh và trợ lý bao gồm cả tài xế, ai mà không rõ do lúc cô mua kẹo ngậm trị viêm họng ở cửa hàng tiện lợi không nhìn kỹ ngày sản xuất, sau đó thấy sắp hết hạn lại không dùng kịp, nên mới thân thiết nhét cho Tạ Thầm Ngạn chứ…
break
[H++] Đụng Chạm Da Thịt
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Tán Tỉnh Chàng Cảnh Sát Hình Sự
Sắc, Sủng, Nữ Cường
(Sắc)Con Chồng Trước Và Cha Dượng
Ngôn tình Sắc, nhiều CP
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc