Sáng sớm hôm sau, Khương Nghị nguỵ trang kỹ càng, khoác một chiếc áo choàng, lặng lẽ rời khỏi sơn cốc, vòng đến Đệ Ngũ Yếu Tắc, hoà vào đám người đông đúc chờ Yếu tắc mở cửa.
Yến Khinh Vũ cũng đứng trong đám người, đeo mạng che mặt, khoác áo choàng.
Nàng không muốn chen chúc cùng đám người thô lỗ kia, cũng cố tình giữ khoảng cách với Khương Nghị, nên đứng ở vị trí rất xa phía sau.
Khi Kim Dao đến đây, nàng ta không hề để ý đến Yến Khinh Vũ, mục tiêu của nàng ta là Khương Nghị, là một nam hài tử mười ba tuổi, không phải nữ hài tử.
Thế nhưng, dáng vẻ cố tình né tránh ánh mắt người khác của Yến Khinh Vũ vẫn khiến nàng ta chú ý.
Kim Dao cách đó rất xa nhìn kỹ một lúc, càng nhìn càng thấy kỳ lạ.
Chiếc áo choàng khoác bên ngoài rất bình thường, nhưng bộ y phục thấp thoáng bên trong lại rất đẹp, hai chân còn bọc vải đen, như thể sợ làm bẩn giày của mình.
Bộ dạng này vào Đại Hoang là để làm bữa ăn thêm cho mãnh thú ư?
"Ủa... Yến Khinh Vũ?"
Kim Dao còn tưởng mình nhìn nhầm, nhưng cẩn thận nhớ lại Yến Khinh Vũ mà mình thấy trong sơn lâm hôm đó, quá giống với nữ hài tử này.
"Nàng ta ăn mặc thế này định đi đâu?"
Kim Dao càng nhìn càng giống, cũng càng kỳ lạ, ánh mắt bắt đầu dò tìm trong đám đông, rất nhanh đã chú ý đến một bóng người nhỏ gầy.
"Khương Nghị?"
Kim Dao hoà vào đám đông, từ bên cạnh lặng lẽ áp sát.
Áo choàng của Khương Nghị kéo rất thấp, trên mặt cũng bôi chút gì đó, nhưng sau khi Kim Dao quan sát kỹ, vẫn xác định được thân phận của hắn.
"Khương Nghị! Yến Khinh Vũ!"
"Tìm được các ngươi rồi!"
Kim Dao trong lòng tức giận, cứ tưởng Khương Nghị ngày nào cũng trốn trong sơn cốc, hoá ra ngày nào cũng ra ngoài.
Cánh cổng đá nặng nề của Đệ Ngũ Yếu Tắc chậm rãi mở ra, dòng người đông đúc lập tức trở nên náo nhiệt, từng nhóm từng nhóm đi qua cổng thành, tiến vào sơn lâm nơi mùi máu tanh còn chưa tan hết.
Khương Nghị và Yến Khinh Vũ hoà trong dòng người đông đúc, kẻ trước người sau rời đi, đến sơn cốc đã hẹn gặp nhau rồi cùng tiến sâu vào Đại Hoang.
Kim Dao lặng lẽ bám theo sau, dọc đường để lại dấu hiệu.
Khương Nghị vẫn như thường lệ liên tục thay đổi phương hướng, thỉnh thoảng còn chui vào rừng già hang sâu, cố gắng hết sức tránh né tán tu trong sơn lâm và những kẻ truy tung có thể tồn tại.
Nhưng lần này, kẻ địch mà hắn đối mặt lại không hề tầm thường.
Một giờ sau, các môn đồ Sinh Tử Môn phân tán ở các Yếu tắc đã tập hợp lại cùng nhau, đều không thấy bóng dáng Khương Nghị đâu.
Thế nhưng, bọn họ cũng chờ mãi không thấy Kim Dao.
Điều này có nghĩa là Kim Dao có thể đã gặp chuyện ngoài ý muốn, cũng có thể là đã có phát hiện!
Bọn họ lập tức chạy tới Đệ Ngũ Yếu Tắc, rất nhanh đã tìm được dấu hiệu Kim Dao để lại.
"Tiểu tử này quả nhiên lén chúng ta vào Đại Hoang rồi."
"Cho ta đuổi theo!"
Hoàng Hùng tinh thần phấn chấn hẳn lên, hô hào đám môn đồ xông vào rừng rậm.
Giữa trưa, Hoàng Hùng và bọn họ men theo dấu vết vòng tới vòng lui, cuối cùng cũng tìm được Kim Dao.
"Có phải Khương Nghị không?"
Hoàng Hùng và đám người sát khí đằng đằng, mắt hằn đầy tơ máu.
Một tên nhóc con ranh mãnh lại hành bọn họ lâu như vậy, quả thực là sỉ nhục.
Kim Dao từ trên cây cổ thụ nơi ẩn náu nhảy xuống, chỉ về sơn cốc phía trước: "Khương Nghị, còn có Yến Khinh Vũ!"
"Bọn họ chạy tới đây làm gì?"
"Nhảy múa!"
"Cái gì?"
Kim Dao hừ lạnh: "Hai tiểu tử này thật có nhã hứng, một người nhảy múa một người thưởng thức. Xem bộ dạng này, mấy ngày nay bọn họ đều lén lút ra ngoài."
"Ta đã biết tiểu tử này gian xảo mà."
Hoàng Hùng ánh mắt đầy hung quang, may mà mình cẩn thận hơn một chút, nếu không không biết còn bị nó chơi xỏ đến bao giờ.
"Khương Nghị, hôm nay đến đây thôi, ta mệt rồi."
"Cố thêm chút nữa."
"Ngươi xuống đây mà nhảy!"
"Vừa qua giữa trưa thôi, cố thêm nửa giờ nữa, chỉ nửa giờ thôi."
Vài tiếng tranh cãi từ xa vọng tới, truyền vào tai bọn họ.
"Bắt sống!"
Bọn họ liếc mắt ra hiệu cho nhau, tản ra rồi bao vây về phía sơn cốc.
Khương Nghị ngồi xổm trong bụi cỏ, cẩn thận dò xét hai ngọn núi cao hai bên, để ý thác nước đang đổ xuống ào ạt, không bỏ qua bất kỳ động tĩnh bất thường nào.
Mấy ngày như vậy mà không dụ được Cửu Chuyển Kim Dương Sâm, hắn bắt đầu cân nhắc có nên di chuyển vào sâu hơn không.
Nhưng hắn và Yến Khinh Vũ đều chỉ mới ở cảnh giới Linh Anh, đi vào sâu quá mạo hiểm, lỡ như dụ tới mãnh thú nào đó, có thể đến cơ hội chạy trốn cũng không có.
"Kim Dương Sâm, ngươi rốt cuộc ở..."
Khương Nghị lẩm bẩm, nhưng đột nhiên cảnh giác, không chút do dự, bật người vùng dậy, túm lấy cành cây bên cạnh, xoay mạnh một vòng, phóng chéo ra ngoài, giữa không trung đã lắp tên dương cung.
Một loạt động tác liền mạch như mây bay nước chảy, khiến Hoàng Hùng vừa áp sát tới phía sau cũng phải sững người một chút.
Khương Nghị lộn vòng đáp xuống đất, hai tay dùng sức, cây cung Ô Cương đã giương sẵn bị kéo căng hết cỡ, khoá chặt mục tiêu phía sau.
Hắn quanh năm lăn lộn ở Đại Hoang, tính cảnh giác cực mạnh, giống như Diêm bá [*] nói, phải khắc sâu kinh nghiệm sinh tồn vào tận xương tuỷ.
Thế nhưng, hắn cứ ngỡ là một con mãnh thú đang nhắm vào mình, đến lúc đáp xuống đất mới phát hiện đó là một người.
"Khương Nghị..."
Hoàng Hùng khuôn mặt thô kệch lộ ra vẻ dữ tợn, đáy mắt hung quang đại thịnh.
Khương Nghị không quen biết người đàn ông này, nhưng ánh mắt này, lại còn gọi thẳng tên hắn, khiến hắn cảm nhận được nguy hiểm mãnh liệt.
Cùng lúc đó, trong sơn cốc truyền đến tiếng kêu kinh hãi của Yến Khinh Vũ.
Khương Nghị liếc mắt nhìn, trong sơn cốc vậy mà lại xuất hiện thêm mười mấy nam nữ, đang cười nham hiểm vây lấy Yến Khinh Vũ.
"Đoán xem chúng ta là ai?"
Hoàng Hùng vặn vặn cái cổ to khoẻ, hai tay từ từ siết chặt, toàn thân đột ngột bùng lên lớp bụi đất dày đặc, mặt đất xung quanh cũng dợn lên những gợn sóng kinh người.
"Sinh Tử Môn?"
Khương Nghị lập tức đoán ra thân phận của bọn họ, không chút do dự, Tiễn Ô Cương rời cung bắn đi vun vút.