Tần Du Nhiên lo lắng nói: “Đàn anh, em nói thật đó, anh thả em ra đi, em thực sự không phải là Gay. Em không dám bày tỏ tình cảm với hoa khôi là vì sợ cô ấy từ chối... A... Đừng tuốt dươиɠ ѵậŧ của em... Cầu... Cầu xin anh... Đừng vuốt ve nó nữa...”
Giọng nói của Tần Du Nhiên vỡ vụn, cậu khàn giọng cầu xin, nhưng kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt đã gần như không thể khống chế được nữa rồi. Cậu muốn bắn, nhưng nếu như bắn tinh trong tay đàn anh thì xấu hổ chết mất.
Đàn anh cúi đầu, ghé sát vào tai cậu, nhẹ nhàng thổi khí, thậm chí còn thè lưỡi liếʍ láp vành tai của cậu. Vành tai là nơi mẫn cảm nhất của Tần Du Nhiên, đàn anh vừa mới liếʍ nơi đó, thân thể Tần Du Nhiên đã mềm nhũn.
“ŧıểυ Nhiên Nhiên, có phải em muốn bắn rồi không? Muốn bắn thì cứ bắn đi, không cần kìm nén, kìm nén sẽ gây tổn hại đến thân thể đấy. Nào, bắn đi, để đàn anh nhìn xem biểu cảm lúc em bắn sẽ như thế nào.” Bàn tay đang vuốt ve dươиɠ ѵậŧ cậu của đàn anh đột nhiên tăng tốc, tốc độ tuốt càng lúc càng mạnh bạo. Một tay hắn chăm sóc cho “cậu em” của cậu, tay kia xoa nắn núm vυ" trước ngực cậu, dùng sức bấm một cái, đầu lưỡi linh hoạt tiến vào trong lỗ tai cậu, vừa thổi khí vừa liếʍ láp.
“A... Không muốn... Cầu xin anh... A...” Kỹ thuật tán tỉnh của đàn anh thực sự quá cao siêu, Tần Du Nhiên hoàn toàn không phải là đối thủ của hắn. Dưới tình huống tất cả mọi bộ phận nhạy cảm đều bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, toàn thân cậu run lên, sau đó một dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng hổi từ lỗ dươиɠ ѵậŧ phun ra, bắn hết lên mặt tường. Nhìn thấy bức tường lấm lem tϊиɧ ɖϊ©h͙ này, đầu Tần Du Nhiên nổ ầm một tiếng, suýt chút nữa xấu hổ đến mức ngất đi.
“ŧıểυ Nhiên Nhiên, dáng vẻ xuất tinh của em đáng yêu quá, có phải đàn anh hầu hạ em rất thoải mái không?” Đàn anh giống như ma quỷ đứng phía sau cậu, dươиɠ ѵậŧ to dài cứng rắn như sắt hung hăng chĩa vào khe mông cậu, cách một lớp vải mà đẩy tới đẩy lui, ma sát với cúc huyệt.
Tần Du Nhiên không dám tin mình vậy mà lại bắn ra, hơn nữa lại còn bắn nhiều như vậy. Cậu ôm mặt khóc nức nở, thế này thì làm gì còn mặt mũi mà nhìn người khác nữa.