Đàn anh là hội trưởng hội sinh viên, được hưởng thụ đặc quyền rất cao trong trường đại học. Một trong những đặc quyền đó chính là có thể ở ký túc xá cá nhân, trong ký túc xá còn có phòng bếp, phòng khách, phòng ngủ, phòng tắm, đầy đủ tiện nghi.
Tần Du Nhiên rất hâm mộ đàn anh, cũng rất sùng bái hắn. Hắn là hội trưởng hội sinh viên, thành tích học tập đứng đầu toàn trường, mỗi kỳ đều dễ dàng lấy được học bổng. Còn cậu thì chỉ là một đàn em chẳng có chút nổi bật gì.
Nhưng mà, điều khiến Tần Du Nhiên vui vẻ chính là, đàn anh đối xử với cậu rất tốt, còn cho phép cậu được ở trong ký túc xá này với mình, đây là đặc ân chỉ một mình cậu có được.
Cậu nấu cơm cho đàn anh ăn, còn đàn anh thì dạy kèm cậu học hành, giúp cậu vượt qua đủ các kỳ thi.
Hôm nay là cuối tuần, Tần Du Nhiên dậy từ sáng sớm, đi mua nguyên liệu nấu ăn rồi tới ký túc xá của đàn anh. Lúc này đàn anh vẫn còn đang ngủ, cậu liền nhanh chóng đi vào nhà bếp chuẩn bị bữa sáng cho hắn. Tần Du Nhiên nấu chút mì, chiên thêm hai quả trứng và dăm bông, còn có cả rau xanh nữa. Đang lúc cậu chuẩn bị nấu canh thì đột nhiên có một thân ảnh cao lớn từ bên ngoài bước vào.
Nhà bếp vốn dĩ cũng không lớn, có thêm một người nữa thì càng chật hẹp hơn. Một mùi hương nam tính từ sau lưng truyền đến.
“Đàn anh, anh dậy rồi à? Anh đi rửa mặt đi, em sẽ làm xong bữa sáng nhanh thôi... A...” Tần Du Nhiên còn chưa dứt lời thì bên hông đã bị xiết chặt lại, cậu rơi vào lồng ngực rắn chắc của đàn anh.
Tần Du Nhiên giật mình hô lên một tiếng: “Đàn anh...”
“Sáng sớm đã có mỹ vị dâng đến tận miệng, không ăn thì phí.” Giọng nói trầm khàn của đàn anh nhuốm đầy du͙© vọиɠ và ham muốn nồng đậm. Bàn tay của hắn chui vào trong vạt áo của Tần Du Nhiên, tiến tới ngực của cậu, bắt đầu nắn bóp hạt đậu nhỏ ở đó.
“Đàn anh, em là Du Nhiên, anh dừng tay lại đi. Đàn anh, đừng... đừng mà...” Tần Du Nhiên bị hành động của đàn anh làm cho sợ chết khiếp, bàn tay đang cầm cái muôi cũng run rẩy.
“Anh biết em là Du Nhiên, cả ngày em cứ đi đi lại lại trước mặt anh, chẳng phải là muốn được anh đυ. sao? ŧıểυ Du Nhiên, em thực sự muốn anh dừng tay lại à? Em sờ dươиɠ ѵậŧ của em đi, nó cứng rồi.” Đàn anh một tay xoa nắn núm vυ" của cậu, một tay nắm lấy cổ tay cậu, cưỡng ép cậu đặt tay lên dươиɠ ѵậŧ đã ngẩng đầu của mình.
Tần Du Nhiên bị bắt ép phải cầm lấy ©ôи th!t của mình, đầu cậu kêu ong một tiếng, xấu hổ chết đi được. Ngực của cậu bị đàn anh sờ soạng cứng lên rồi, Tần Du Nhiên mặt mũi đỏ bừng, xấu hổ đến mức chỉ muốn đào một cái hố mà chôn mình đi.
Cậu giãy dụa, kích động nói: “Đàn anh, anh đừng như vậy, em không phải... em không phải như thế, em không muốn bị anh đυ.... Chúng ta đều là nam sinh, chúng ta không thể như thế được....”
Hai người đều là nam sinh, mà tính hướng của Tần Du Nhiên rất bình thường. Nhưng mà, tại sao cậu bị đàn anh sờ soạng thế này lại không có chút cảm giác bài xích nào? Ngược lại thân thể còn cảm thấy tê tê dại dại, đến cả ©ôи th!t cũng nhanh chóng cứng rắn lên. Tần Du Nhiên hoàn toàn không hề chán ghét cảm giác bị đàn anh sờ soạng, trong đầu cậu đột nhiên hiện lên ba chữ, cậu hoảng sợ đến nỗi sắc mặt trắng bệch, toàn thân đều đang run rẩy kịch liệt. Không, không thể nào, cậu không thể nào thích đàn ông được, cậu phải thích nữ giới mới đúng.
“Không muốn bị anh đυ., vậy ngày nào em cũng tới ký túc xá nấu cơm cho anh làm gì, hả?” Đàn anh cao lớn hơn cậu, mạnh mẽ hơn cậu, thế nên có thể dễ dàng khống chế cậu. Hắn kéo khóa quần của cậu ra, móc dươиɠ ѵậŧ của cậu ra ngoài, vuốt ve trong lòng bàn tay: “dươиɠ ѵậŧ đáng yêu quá, anh đã muốn được vuốt ve nó từ lâu rồi.”