Đám Phản Diện Đều Nghe Lén Ta Ăn Dưa

Chương 5:

Trước Sau

break

Chuyện quái gì đang diễn ra vậy?

Anh ta khó hiểu nhìn về phía Khương Vận, không biết Khương Vận có nghe giống mình hay không, nhưng Khương Vận thành thật đi theo phía sau Giang Minh Khải, mặc cho Lâm Trà oán tránh cũng không có phản ứng.

"Chẳng lẽ, chỉ có mình có thể nghe được?"

Giang Minh Khải càng thêm khó hiểu.

"Tìm được ớt rồi sao?"

Giang Minh Khải cố ý lạnh giọng hỏi Lâm Trà.

Lâm Trà cầm ớt, ngọt ngào cười.

"Ừ, tìm được rồi!"

Giang Minh Khải không chút khách khí.

"Rảnh rỗi như vậy, đúng lúc đi đổ đầy nước trong vại luôn đi, đừng đi dạo khắp nơi!"

Lâm Trà nhu thuận trả lời một câu.

"Được."

Sau đó, cô chậm rãi rời đi.

Trước khi ra cửa Lâm Trà còn liếc mắt nhìn Giang Minh Khải và Khương Vận.

[Ai, không được ăn dưa tươi ở hiện trường, thật đáng tiếc!]

[Giang Minh Khải bảo tôi đi nấu nước, dự định tiếp tục cùng chị dâu chim chuột sao?Nhưng nấu nước rất nhanh, không đến hai phút là xong, chắc chắn còn có thể trở về tiếp tục ăn dưa!]

[Nhưng Giang Minh Khải hai phút xong rồi sao? Thời gian ngắn vậy???]

Giang Minh Khải nghe xong đồng tử co lại, mặt đỏ như mông khỉ.

"Lâm Trà! Cô. . .!!!"

"Tôi?"

Tiểu bạch thỏ Lâm Trà mờ mịt lại vô tội chỉ chỉ mình.

"Tôi làm sao vậy?"

Giang Minh Khải nghẹn họng.

Cô không biết anh ta nghe được.

Cho nên anh phải tiếp lời như thế nào đây?

Không lẽ hỏi chuyện cô nói "Lão tử chỉ có hai phút" hoặc "Lão tử không có ý định ở đây với Khương Vận?"

Lâm Trà cũng hoang mang vì Giang Minh Khải đột nhiên gọi mình lại.

[Anh ta lo lắng mình sẽ phơi bày chuyện yêu đương sao? Suy nghĩ quá nhiều rồi! Tất cả mọi người đều là người trong giới, yêu đương mà thôi, làm sao mình có thể phơi bày đây?]

Lâm Trà an ủi.

"Anh Khải cứ ngươi yên tâm, chuyện của anh và cùng chị dâu sẽ được giữ bí mật!"

[Thay vì lo lắng bị tôi tiết lộ, anh vẫn nên lo lắng cho thân thể của mình trước đi, chuyện này rất nghiêm trọng nha!]

Giang Minh Khải muốn hộc máu.

Ông đây không chỉ hai phút, tuyệt đối không!

Hơn nữa anh ta cũng không phải Teddy động dục, làm sao có thể làm khắp nơi chứ!

Nhưng hình như Lâm Trà... không nghĩ như vậy.

Trước khi rời khỏi phòng chứa đồ, cô còn vô cùng đồng tình nói.

"Anh Khải! Cố lên nha!"

Giang Minh Khải: "......"

Trong nháy khoảnh khắc, Giang Minh Khải đã có ý định giết người.

Vì bảo vệ tôn nghiêm đàn ông của mình, Giang Minh Khải giành trước Lâm Trà một bước xuất hiện ở phòng chứa đồ, nghiến răng nghiến lợi nói.

"Lâm Trà, gánh nước thực sự quá vất vả, hay là tôi gánh thay cô đi!"

Lâm Trà:???

Không đợi Lâm Trà từ chối, Giang Minh Khải xoay người bước nhanh về phía giếng nước trong khu vực.

Để lại Lâm Trà với vẻ mặt mờ mịt.

[Chuyện gì xảy ra vậy? Sao Giang Minh Khải đột nhiên đổi tính?]

Lâm Trà nghiêng đầu nhìn bóng Giang Minh Khải đang gánh nước, trăm mối không có cách giải.

Một lát sau, hai mắt Lâm Trà sáng lên.

[A! Mình hiểu rồi!]

[Nhất định là bởi vì vấn đề thời gian nên Giang Minh Khải bị chị dâu ghét bỏ, không thể chim chuột! Cho nên chỉ có thể đi gánh nước!]

[Như vậy xem ra Giang Minh Khải cũng không dễ chịu nha!]

Loảng xoảng. . .

Giang Minh Khải đang xách nước đột nhiên lảo đảo, trượt chân ngã nhào.

Cú ngã quá thảm, thùng sắt nhỏ gánh nước bị ép đến biến dạng, còn có tiếng rên rỉ thống khổ của Giang Minh Khải vang lên.

Lâm Trà không ăn dưa nữq vội vàng tiến lên đỡ Giang Minh Khải.

Cùng lúc đó, Liễu Minh Khiêm và Trần Tiện Tri đã hoàn thành nhiệm vụ trở về, thấy Giang Minh Khải bị ngã cũng tiến tới hỏi han.

Lâm Trà chú ý tới Khương Vận đang dùng ánh mắt ghen tị nhìn chằm chằm, nhưng chỉ có thể lui một bước nhường khung hình cho mấy người khách mời.

[Ai, thì ra Giang Minh Khải không chỉ có thời gian ngắn mà còn thận hư?]

Sắc mặt Giang Minh Khải càng lúc càng đỏ, bàn tay được Liễu Minh Khiêm nâng đều run rẩy.

Lâm Trà này rảnh rỗi suy nghĩ những chuyện này làm cái gì! Vừa rồi anh ta ngã xuống Lâm Trà không hề quan tâm chút nào sao?

Bất quá cũng không sao.

Giang Minh Khải thở dài một hơi, dù sao chỉ có anh ta nghe được tiếng lòng của Lâm Trà.

Cô thích oán thầm thì cứ oán thầm đi, vấn đề cũng không lớn.

Ngay sau đó Giang Minh Khải ngẩng đầu, liền thấy Liễu Minh Khiêm và Trần Tiện Tri làm vẻ mặt một lời khó nói hết, dùng ánh mắt đồng tình nhìn mình.

Ánh mắt phức tạp kia rõ ràng có ý: A! Giang Minh Khải! Thì ra cậu bị thận hư!

Giang Minh Khải: "......"

Giang Minh Khải yên lặng đội thùng nước lên đầu mình.

*

Trong phòng nhỏ, Trần Tiện Tri lấy hòm thuốc ra giúp Giang Minh Khải xử lý vết thương.

Đầu gối Giang Minh Khải bị mài rách một lớp da, nhưng không bị thương đến xương ống chân, không tính là nghiêm trọng.

Lâm Trà thấy Liễu Minh Khiêm và Trần Tiện Tri đều vây quanh Giang Minh Khải, mình cũng không chen vào được, vì thế đi đến nhà bếp chuẩn bị bữa tối.

Lúc đầu Liễu Minh Khiêm và Trần Tiện Tri còn tưởng rằng mình nghe lầm, nhưng lúc băng bó cho Giang Minh Khải bọn họ cũng nghe được tiếng lòng của Lâm Trà.

[Đứng ở chỗ cao nhìn mái tóc của Trần lão sư, Trần lão sư lại hói rồi! Hói đầu tuyệt đối là đệ nhất sát thủ hủy diệt nhan sắc của đàn ông trung niên nha!"

Trần Tiện Tri:???

Ông đây không hói! Ông không có hói! Chỉ là rãnh tóc tương đối rõ mà thôi!

[Bụng của Liễu lão sư cũng không nhỏ nha, quả nhiên nam nhân qua bốn mươi tuổi đều hói và mập mạp hơn]

Liễu Minh Khiêm:!!!

Tôi không có bụng! Đó chỉ là nếp gấp thôi! Ông chú trung niên phong lưu phóng khoáng làm sao có thể có bụng!

Giang Minh Khải cũng nghe được tiếng lòng của Lâm Trà, lại nhìn khuôn mặt lúc xanh lúc trắng của Trần Tiện Tri và Liễu Minh Khiêm, tâm tình đột nhiên tốt hơn không ít.

Thấy Lâm Trà đi nấu cơm, ba người trao đổi ánh mắt rồi kéo nhau vào nhóm chat.

Trần Tiện Tri: [Tình huống gì? Hai người...... đều nghe được?]

Giang Minh Khải: [Ừ......]

Liễu Minh Khiêm: [Ừ......]

Hai chữ"Ừ..." phi thường vi diệu, trong đó còn mang theo sự không tình nguyện.

Trần Tiện Tri: [Trước khi nghe được thanh âm kia hai người có phát hiện Lâm Trà có điểm gì dị thường không?]

Giang Minh Khải: [Tôi thấy trên đỉnh đầu cô ấy toát ra một hàng chữ, độ hảo cảm đối với tôi gì đó, sau đó mới nghe được âm thanh kia.]

Liễu Minh Khiêm: [Tôi cũng vậy]

Trần Tiện Tri: [Tương tự luôn]

Giang Minh Khải suy tư một lát.

Như vậy xem ra tất cả mọi người đều giống nhau, trước tiên nhìn thấy "độ hảo cảm", sau đó mới nghe được tiếng lòng, độ hảo cảm này giống như là vé vào cửa nghe được tiếng lòng vậy.

Độ hảo cảm 8, đó hẳn là tính theo thang 10 đi?

Trong lòng Giang Minh Khải đột nhiên nảy sinh một cỗ tình cảm nói không nên lời, anh ta vốn tưởng rằng Lâm Trà chỉ lợi dụng mình cọ nhiệt, nhưng không nghĩ tới độ hảo cảm của cô đối với mình lại cao như vậy.

Có lẽ cũng không phải chỉ là cọ nhiệt... Mà là thích mình nên mới đi nhầm phòng?

Nhớ tới hôm nay thái độ của mình có chút thô lỗ với Lâm Trà, Giang Minh Khải bỗng nhiên có chút tự trách.

Một giây sau, Trần Tiện Tri lại gửi một tin nhắn.

Trần Tiện Tri: [Vậy độ hảo cảm của hai người là bao nhiêu? Tôi mới 21, cũng chưa đạt tiêu chuẩn]

Liễu Minh Khiêm: [23, qua loa cao hơn cậu. Đúng rồi, Minh Khải cậu thì sao?]

Giang Minh Khải yên lặng.

Vốn trong lòng còn có chút áy náy cùng tự trách, nháy mắt tất cả biến mất không còn sót lại gì.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc