Trên đường đi tới yến cung cả hai người đều yên lặng, đèn treo cao từ đầu đến cuối cung, không khí huyên náo hoàn toàn không phù hợp.
Thời điểm sắp đến chỗ ngồi, Nguyệt Vân Sinh nhìn cảnh hoa lệ trước mắt thở dài nói "Tiếu Kỳ, ngươi biết rõ tấm chân tình của nàng mà tại sao lại tỏ ra lạnh lùng như vậy?"
Tiếu Kỳ im lặng chốc lát sau đó không khỏi cười khổ nói "Nếu không làm vậy thì phải làm như thế nào?"
"Ngươi sao có thể..."
"Nhẹ nhàng từ chối nàng ta, sau đó chính nàng ta sẽ tự suy đoán chỗ còn sót, coi như sai lầm đó mình phải kiên trì cố gắng sửa vậy thì sẽ có hy vọng?" Tiếu Kỳ lãnh đạm ngắt lời nói "Thế nhưng, Văn Cẩn, ngươi cùng ta đều hiểu, chuyện đó không thể nào xảy ra được. Như vậy, nói sự thật ra không phải hơn sao?"
Nguyệt Vân Sinh sao lại không hiểu đa͙σ lý đó, vì vậy sau khi nghe xong cũng không có ý cãi lại.
"Đưa ra cho nàng ta lý do mờ mịt, một hy vọng không thiết thực, chẳng bằng cho nàng ta triệt để hết hy vọng. Văn Cẩn, thật ra Tiếu Kỳ ta từ xưa đến nay không phải người tốt cho nên ta cũng không sợ phải tạ lỗi kẻ khác, cũng không nhất thiết phải để ý kết quả." Tiếu Kỳ hơi dừng lại, một lát sau mới dùng âm thanh mơ hồ khó nghe ở bên cạnh y nói "Mà có một người, ta lại không muốn y chịu nửa phần oan ức."
Nguyệt Vân Sinh choáng váng, bất kể là kiếp trước hay kiếp này, y từ xưa nay cũng không yêu thích việc biện hộ cho lời nói, ở trong mắt người khác có lẽ quá mức vô vị. Có lẽ bởi vì chính tính cách này của y, Tiếu Kỳ mới có thể như thế. Y không nói thì Tiếu Kỳ sẽ nói cho y nghe. Mà trong quan hệ của hai bên, thì chắc chắn sẽ có một người như vậy, bằng không.... y nhẹ nhàng than thở một tiếng.
Tiếu Kỳ thấy bộ dạng này, khuôn mặt từ lâu vẫn luôn căng thẳng cuối cùng cười khanh khách đưa tay vỗ vỗ bờ vai y, cố ý sát vào tai y thân mật nói "Văn Cẩn, Tiếu Kỳ ta đời này thà phụ người trong thiên hạ cũng không phụ ngươi. Phàm là Tiếu Kỳ ta yêu người nào, ta sẽ không cho phép người đó chịu một chút oan ức, những người khác dù có tốt đến mấy thì cũng vô dụng."
Rốt cục không còn biện pháp để nghĩ đến cái khác, chỉ là người trước mắt này cũng đã làm trong lòng Nguyệt Vân Sinh dâng lên bao đợt sóng lớn chập chùng. Thất giống bên trong dòng người phồn hoa huyên náo cũng không có nửa phần lọt vào mắt hắn, chỉ còn đường nét khuôn mặt người này in lại trong mắt.
Không biết nên dùng từ ngữ gì để biểu đạt tâm tình trong giờ khắc này, Nguyệt Vân Sinh run run tay, từ từ kiên định nắm chặt lại tay của hắn.
Cảm nhận được độ ấm áp của đầu ngón tay, Tiếu Kỳ nhịn không được cười to lên. Không quản y là Vệ Nam Bạch hay là Nguyệt Vân Sinh. Đời này nếu đã nắm chặt lấy tay nhau, nếu đã là người mà Tiếu Kỳ hắn yêu, thì nhất định kiếp này bọn họ sẽ mãi tay trong tay đến khi đầu bạc như tuyết đầu mùa.
Nhận ra được cảm giác trong lòng, Nguyệt Vân Sinh nhìn hắn mỉm cười. Tuy rằng có nhiều vướng bận thế nhưng Tiếu Kỳ vẫn bắt lấy tâm tình của người mình yêu vào giờ khắc này.
Có rất nhiều lời không cần nói cũng sẽ hiểu. Mà thường thì, lời nói nếu có thể thẳng thắn nói ra vậy thì càng tốt hơn.
"Nhưng mà, Văn Cẩn, ngươi sao lại không mặc trang phục ta đưa đến." Tiếu Kỳ cau mày nhìn chằm chằm Nguyệt Vân Sinh, tựa hồ rất bất mãn với một thân trang phục mộc mạc đến cực hạn như này.
"Sau khi vừa gặp mặt thánh thượng, quên chưa đổi." Nguyệt Vân Sinh nói nhẹ như mây.
Biết rõ chỉ là qua loa, nhưng Tiếu Kỳ cũng không nỡ lòng nào phá hoại giờ khắc tình tứ đầy nhẹ nhàng của hai người.
"Thôi, là người của Tiếu Kỳ ta, cho dù có khoác trên mình bao tải cũng vẫn xinh đẹp như hoa thơm cỏ lạ."
"...."
Ngay đêm đó, đại tiệc khánh công, có hai việc, giống như mặt nước không động, giống như sét đánh rung động bầu trời, trở thành ám lưu mãnh liệt của triều đình Bách Việt.
Một là Đại hoàng tử Tiếu Lâm và Cửu hoàng tử Tiếu Kỳ đại thắng Bắc Nhung, đế tâm vô cùng vui vẻ, Đại hoàng tử Tiếu Lâm trở thành vị hoàng tử đầu tiên trong chín vị hoàng tử được vua phong là Hoài Nam vương, không chỉ được thụ phong khai phủ mà còn được ban thưởng rất phong phú. Cùng với chiến công của Tiếu Kỳ, nhưng chỉ theo lệ ban thưởng, cũng sau khi nghe Tiếu Lâm nêu ý kiến mới ân chuẩn cho Cửu hoàng tử và Vệ quốc công chúa Vệ Nam Bạch ngày 15 âm thành hôn.
Hai là, cơ hồ chưa từng nghe nói đến nữ cô nhi Đỗ Vân Trúc - họ hàng xa của Đỗ gia, chẳng biết vì sao lại được hoàng đế săn sóc, khen ngợi đã theo quân xuất hành, hữu dũng hữu mưu, có nhiều đức hạnh, một lần hành động còn chịu nhiều khó khăn, ở hậu cung nhất thời vang danh vô lượng.
Trên cung yến trò hay giống nhau, sự tình liên tiếp, làm cho trong ngoài triều chính đều cảm nhận được ý vị sâu xa. Vốn là Tiếu Kỳ và ŧıểυ Lâm xuất chinh, hoàng đế lại bệnh nặng nhiều ngày, chính sự cơ hồ đều nằm trong tay Tam hoàng tử Tiếu Mặc, Đỗ Tương và Lãnh tướng quân là hai cái chống đứng phía sau, hoàng đế dường như cũng có ý uỷ quyền, hậu cung thì có mẫu hậu của Tam hoàng tử, tuy rằng vị trí Thái tử này chưa được giải quyết, các quan lại đại thần cho dù không nói nhưng cũng cảm thấy mười phần là nằm trong tay Tiếu Mặc. Có thể nói lần này hai người Tiếu Lâm thắng trận trở về, cùng với Tiếu Kỳ được ban thưởng không ít, Tiếu Lâm lại được mọi người chú ý, bởi vì lần hành động của hắn có thể được vua để tâm, tương đồng với chín người khác mà nói, hắn tựa hồ được hoàng đế đặc biệt quan tâm hơn hết. Cứ như vậy, các đại thần không thể không một lần nữa suy đoán chỗ đứng của mình. Tuy nói sự ân sủng của hoàng đế với Tiếu Kỳ kém rất xa hai vị hoàng huynh nhưng cũng không ai biết có phải hoàng đế lại bày ra chuyện đáng nghi ngờ gì không?
Mà chuyện của Đỗ Vân Trúc lại càng làm cho người ta cảm thấy Trượng Nhị hòa thượng mạc bất trứ đầu não*. Trước đây dù nhiều dù ít cũng có tin tức từ nhóm cung phi mà các đại thần nghe được, biết được cô nương Đỗ gia này cùng với Tiếu Kỳ có chút quan hệ gì đó, lần này lại thỉnh được đi theo xuất quân mà hoàng đế lại ngoài ý muốn chấp nhận. Vốn tưởng rằng trở về sẽ có chuyện vui. Nhưng xem ra hiện tại Đỗ Vân Trúc có vẻ được hoàng đế sủng đến chín tầng mây?
(*: Trượng Nhị hòa thượng mạc bất trứ đầu não" = (nghĩa đen) sờ không tới được suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng)
Lúc này, bữa tiệc có đầy người tâm tư dị biệt nên chắc chắn đêm sẽ có không ít người ngủ không ngon.
So với sự bất an của người khác, Tiếu Kỳ ngược lại vẫn luôn tự đắc, hơn nữa tâm tình vô cùng tốt, phảng phất như không cảm thấy hoàng đế ban thưởng không tốt. Sau tiệc, bởi vì người được phong vương là Tiếu Lâm, đuổi xong đám người nịnh hót thì tiến đến chỗ Tiếu Kỳ, chỉ lo hắn vì sự chênh lệch này mà có tâm tình không tốt. Kết quả lại phát hiện tâm tình Tiếu Kỳ vô cùng tốt, không những thế còn hận không thể kéo Tiếu Lâm uống rượu thêm ba trăm hiệp nữa, cuối cùng Tiêu Lâm không thể không chạy trối chết.
Trên đường trở về, Tiếu Kỳ say dựa sát bên người Nguyệt Vân Sinh không muốn rời đi.
Ấn theo thông lệ Bách Việt, bọn họ chưa thành hôn, Nguyệt Vân Sinh ở lại Thiên điện, hai người lại thường ở cùng nhau, tất cả những việc này đều không phù hợp, mà không biết có phải vì địa vị của Tiếu Kỳ hay không mà ngay cả hoàng hậu cũng không hé răng nửa lời, vẫn không có ai dựa vào lý do đó để gây khó dễ.
Nguyệt Vân Sinh biết Tiếu Kỳ là vì hoàng đê đáp ứng cho bọn họ sớm ngày thành hôn nên rất vui, cũng cảm thấy không mất hứng, theo Tiếu Kỳ cũng vui nhưng không nói gì nhiều.
Nhưng sau khi trở lại Thiên Điện, Tần Mặc liền cấp tốc chạy tới "Chủ nhân."
"Ừm." Nguyệt Vân Sinh ra hiệu cho Tần Mặc đóng cửa.
"Lão gia nói, đã chuẩn bị xong, chỉ còn chờ cơ hội." Tần Mặc đóng kín cửa, chậm rãi đi đến bên cạnh y nhẹ giọng nói "Lão gia hỏi chủ nhân, khi nào thì sẽ hành động?"
Tay Nguyệt Vân Sinh châm trà ngưng trệ giữa không trung, mãi đến tận khi Tần Mặc hô lên một tiếng mới phát hiện chén trà đã sớm tràn ra làm ướt xiêm y của mình. Tần Mặc đang muốn gọi mọi người vào giúp đỡ thì bị Nguyệt Vân Sinh giơ tay ngăn lại "Không cần, ngươi mau nói tiếp đi." Nói rồi thì tuỳ ý xoa xoa chỗ ướt trên váy.
"Vâng, chủ nhân." Tần Mặc không thể làm gì khác hơn là cúi đầu đứng ở một bên.
Nguyệt Vân Sinh đi qua đi lại lâm vào trầm mặc, tựa hồ đang suy tư gì đó. Tần Mặc không thúc y, lẳng lặng đứng ở một bên.
Rốt cuộc Nguyệt Vân Sinh thở dài "Thôi."
"Chủ nhân?"
"Bàn sau đi." Nguyệt Vân Sinh chậm rãi đứng dậy mở cửa đi vào trong sân.
"Vâng, chủ nhân." Tần Mặc gật đầu "Ban đêm rất lạnh, ngài có muốn khoác một chiếc áo...."
Nhưng không chờ Tần Mặc nói xong, Nguyệt Vân Sinh đã sớm rời đi xa.
Tần Mặc than một tiếng, tuy rằng chủ nhân chưa nói, nhưng hắn biết rõ, chủ nhân không phải không nghĩ đến chuyện trở về, chỉ là còn đang do dự, không muốn làm tổn thương trái tim quốc quân và phu nhân. Bọn họ nằm gai nếm mật nhiều năm, chỉ vì để tránh thoát một kiếp nạn mà vạn vạn không ngờ tới, đây là phúc thì không phải hoạ, rất nhiều chuyện từ lâu đã có định luận.
Qua khỏi cảnh hoa lệ huyên náo, Lệ Chính Điện đêm nay hiện ra bao nhiêu yên tĩnh. Nguyệt quang chiếu xuống, ánh bạc phảng phất như một bộ trang phục hào hoa phú quý, bao phủ cả đại địa, làm vạn vật dát lên ánh trăng nhàn nhạt.
Nguyệt Vân Sinh chắp tay ngước nhìn bầu trời đêm cao ba thước trên đầu mình, trên có sao lốm đốm đầy trời, dường như không cẩn thận lấp đầy quân cờ trên đất, màu lam đậm trên tấm nhung chi chít như sao trên trời.
Không có một bóng người trong hoa viên, bỗng nhiên phía sau truyền đến tiếng bước chân, sau đó Nguyệt Vân Sinh liền bị người đằng sau ôm vào lòng.
"Sao lại không ngủ?" Tiếu Kỳ phun ra hơi thở nóng rực mang theo vị rượu nhàn nhạt, thân thể thì nóng hầm hập trùng hợp xua đi hàn ý trên người Nguyệt Vân Sinh, Tiếu Kỳ cau mày "Đêm lạnh như vậy, vậy mà bọn người Tần Mặc lại không biết cản ngươi lại."
Nguyệt Vân Sinh bật cười nhưng không đẩy Tiếu Kỳ ra "Là ta muốn đến, bọn họ không cản lại ta được."
Tiếu Kỳ cởi bỏ áo mình ra phủ lên người y "Đến lúc ốm mới biết, dù xấu dù tốt thì cũng khoác thêm áo vào."
Nguyệt Vân Sinh ngơ ngác đưa tay đè lại nɠɵạı bào còn mang theo hơi ấm của Tiếu Kỳ.
"Làm sao vậy?" Tiếu Kỳ thấy y xuất thần thì không thể không hỏi.
"Tiếu Kỳ, nếu đã như bây giờ, kỳ hạn thành hôn cũng đã lửa xém lông mày, chúng ta nói rõ đi. " Nguyệt Vân Sinh tránh thoát tay hắn, cùng hắn đối mặt.
Tiếu Kỳ không nói gì, cặp mắt phượng đen không nhìn ra được hỉ nộ nhìn y.
"Ngươi đã biết ta là ai, nếu như đã đâm lao thì phải theo lao, ngươi vốn biết, như vậy nguy hiểm sẽ rất lớn, ngươi và ta cuối cùng dù có ở bên cạnh nhau nhưng cũng bởi vậy mà vạn kiếp bất phục." Nguyệt Vân Sinh nhìn thẳng Tiếu Kỳ, không muốn bỏ qua một tia cảm xúc nào trên mặt hắn "Dù thế ngươi có còn muốn tiếp tục không?"
Tiếu Kỳ đối mặt với Nguyệt Vân Sinh hỏi doạ người, dù nói không hề tức giận nhưng cũng không chắc là cao hứng gì.
Cưỡng bách bản thân không dấy lên tâm tình trong lòng, Nguyệt Vân Sinh gằn từng chữ "Nếu như ngươi hối hận thì hết thảy vẫn còn kịp. Nếu như ngươi không muốn hôn sự này thì ta sẽ từ hôn."
"Đã sớm không còn kịp rồi." Qua hồi lâu Tiếu Kỳ mới nhẹ giọng nói ".... Hơn nữa ta nghĩ ta đã nói rất rõ ràng."
Trong giọng nói có cả sầu não cùng lạc lõng, làm Nguyệt Vân Sinh không kịp đề phòng, lúc nhất thời càng đau vạn phần. Y biết, nếu như y hỏi trắng ra như vậy, Tiếu Kỳ tất nhiên sẽ bị thương tổn, nhưng y không hỏi như vậy không được.
Y đang buộc Tiếu Kỳ, mà cũng đang ép mình.
Nhìn ánh mắt Nguyệt Vân Sinh dẫn theo bất đắc dĩ, Tiếu Kỳ cười nói, nhẹ nhàng đưa tay vuốt mặt y "Thật ra, ngươi là Vệ quốc công chúa Vệ Nam Bạch, cũng là Trai Nguyệt Lâu lâu chủ Nguyệt Vân Sinh, là nam hay nữ, vì sao lại làm vậy, đối với ta đều không quan trọng, cũng không thay đổi được cái gì. Cho dù đều không phải thân phận ngươi, vậy thì sao? Chỉ cần ta biết, ngươi là ngươi, ta đã nhận định ngươi, như vậy là đủ."
Mặc dù từ lâu đã nhận ra tâm ý của Tiếu Kỳ, Nguyệt Vân Sinh cũng không có cách nào phủ nhận, đến lúc này y mới thả tâm phòng bị xuống. Không thể phủ nhận, đời trước vì chuyện của Tiếu Mặc, vẫn không ảnh hưởng đến y, làm y thiếu đi cảm giác an toàn. Nguyệt Vân Sinh thở dài một tiếng "Tiếu Kỳ, ta biết, nhưng ta không thể."
"Tại sao?"
Khoé miệng tràn ra ý cười đắng chát "Nhắc tới cũng khiến ngươi cười mỉa, ta luôn cảm thấy ta không đáng để ngươi mạo hiểm." Trong mắt Nguyệt Vân Sinh lộ ra ánh sáng sắp tắt hẳn, rất ít khi lộ ra tâm tình thiếu tự tin này, trong lúc ấy lại khiến Tiếu Kỳ hoảng sợ.
Xưa nay dều ung dung tự tin, đối mặt với thiên quân vạn mã, sinh tử thì Nguyệt Vân Sinh cũng không đổi sắc, giờ này lại giống như người bình thường, đứng trước mặt hắn thốt ra những lời nói từ trong cõi lòng.
Tiếu Kỳ cơ hồ như không hề suy nghĩ gì cả, tiến lên một bước đem Nguyệt Vân Sinh khoá thật chặt trong ngực mình.
Lần này Nguyệt Vân Sinh không chống lại, trái lại giang hai tay cũng nhẹ nhàng ôm lấy Tiếu Kỳ.
"Ta bây giờ cũng không biết nên gọi là ngươi là Văn Cẩn hay là Vân Sinh nữa." Tiếu Kỳ cố dùng giọng điệu thoải mái nói "Thế nhưng, ngươi chỉ cần nhớ kỹ, chỉ cần là người mà Tiếu Kỳ yêu thì người đó là người tốt nhất."
"A Kỳ..." Tâm trạng lo lắng của Nguyệt Vân Sinh rốt cuộc như một tảng đá được thả xuống, Tiếu Kỳ thẳng thắn như vậy có lẽ mới bắt đầu bọn họ đầu đã thăm dò lẫn nhau, thế nhưng, chính là một Tiếu Kỳ như thế, một lần nữa khiến tâm y từ từ mở ra một lần nữa. Bị cảm xúc của Tiếu Kỳ cảm hoá, Nguyệt Vân Sinh cười nói "Ở trong cung vẫn gọi ta là Văn Cẩn đi. "
Tiếu Kỳ gật gật đầu, thấp giọng bên cạnh y nói "Văn Cẩn, ta biết ngươi lo lắng cái gì, cho nên, ngươi không cần nói ta cũng không buộc ngươi. Còn chuyện phẫn nữ này a, âm thanh vì sao lại không giống, thân hình tại sao lại thay đổi, ta thật sự không muốn hiết, cũng không có chút nào chú ý!"
Nguyệt Vân Sinh nghe xong không khỏi cong cong môi.
Tiếu Kỳ này nói là không để ý đâu, ấy vậy mà giọng điệu lúc nói lại hoàn toàn ngược lại, chỉ lo là hắn nói vậy nhưng trong lòng thì lại oán khí đến mười phần.
"A Kỳ, nếu như Nguyệt Vân Sinh trong truyền thuyết của Trai Nguyệt Lâu, rút lại tất cả cốt công cùng thuật dịch dung, chắc chắn ngươi đã sớm biết."
"Đương nhiên, đối mặt với Nguyệt lâu chủ thần thông quảng đại, Tiếu Kỳ ta được mở rộng tầm mắt, suốt đời này cũng khó quên!"
Được rồi, hẳn vẫn là trêu đùa. Nguyệt Vân Sinh biết mình đuối nên cũng không dám buông lắm lời biện giải.
Tiếu Kỳ thấy y không nói lời nào, lại buông lời không chừa cho hắn đi "Còn ŧıểυ tử Tần Mặc kia xuất cung bí mật thế kia là chuẩn bị chuyện gì, chuyện của Vệ quốc công ở bên kia, còn chuyện người mà ta thích đang bí mật chuẩn bị đào hôn rời khỏi Bách Việt vân vân và vân vân.... Ta thật sự cái gì cũng không biết, cái gì cũng không khó chịu."
"..." Nguyệt Vân Sinh bất đắc dĩ, cũng thật là xem thường năng lực của Tiếu Kỳ, vốn tưởng rằng không ai phát hiện ra chuyện này, thế mà vẫn bị hắn biết. Mà đây cũng là chuyện lúc trước y cảm thấy vẫn nên giải thích rõ ràng, miễn không có sai lầm gì xảy ra "A Kỳ, đây là chuyện lúc trước mà ta ly cung để đến Bắc Nhung."
"Ồ...." Cố ý kéo dài âm điệu, tựa hòi đang án chỉ tâm tình người kia thực sự không tốt "Là lúc trước a."
"...." Mỗi khi Tiếu Kỳ bày ra bộ dáng vô lại này, Nguyệt Vân Sinh cho dù có thấy mình có thế lực ngập trời nhưng vẫn cảm thấy cực kỳ bất đắc dĩ "Nếu như ngươi biết vì sao không nói, cũng không ngăn cản?"
"Hừ." Tiếu Kỳ hừ nhẹ một tiếng "Tiếu Kỳ ta như thế nào có thể gây khó dễ cho người khác a? Người kia nếu muốn đi, ta tôn trọng y, ta cũng sẽ đi theo, nếu như y nguyện ý vì ta mà lưu lại, ta tự nhiên cũng sẽ rất vui vẻ."
Nguyệt Vân Sinh không chịu được cười ra tiếng, Tiếu Kỳ bày ra bộ dạng nghĩa khí lẫm liệt kia cũng thật là, y không nhịn được cười sặc "Sợ quá, nếu như cái người kia thực sự muốn đi, điện hạ muốn ngăn cũng ngăn không được."
"Ha ha, vậy thử một lần xem, xem y có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của Tiếu Kỳ ta hay không?!"
"A, thật là khó hiểu nha, Văn Cẩn nhớ vừa rồi Cửu hoàng tử nói là sẽ không gây khó dễ cho người khác kia mà."
"...." Rất ít khi xuất hiện một Nguyệt Vân Sinh nhanh mồm nhanh miệng, Tiếu Kỳ nhất thời bị nghẹn không biết nói gì, nhưng trong lòng thì cực kỳ vui mừng, hắn giả vờ tức giận "Vệ Văn Cẩn!"
"Vâng, không biết điện hạ có gì phân phó?"
Tiếu Kỳ lườm y một cái "Mỹ cảnh ngày tốt như vậy thật sự không phù hợp với tình hình này cho lắm nhỉ?"
"Văn Cẩn nào dám, đương nhiên phải nghe theo lời điện hạ dặn dò."
Tiếu Kỳ cũng không muốn cùng Nguyệt Vân Sinh tiếp tục dây dưa, rầm rì mà ôm y, hai người tiếp tục dựa sát sát vào nhau, nhìn Lệ Chính điện yên tĩnh trong bóng đêm. Tiếu Kỳ đem cằm nhẹ nhàng đặt lên đỉnh đầu y, chậm rãi nhắm mắt lại "Không đi?"
"Ừm." Nguyệt Vân Sinh khẽ đáp.
"Thật tốt quá!"
"Tiếu Kỳ, vì sao lại là ta?"
"Ta không biết tại sao, nhưng ta biết rằng nếu như giờ khắc này ta buông tay ngươi ra thì cả đời này ta sẽ phải sống trong hối hận."
Cũng được, cứ như vậy đi.
Từ nay về sau, bất kể là mưa gió thét gào, hay là hoạn lộ thênh thang thì bọn họ cũng sẽ cùng nhau dắt tay nhau đi qua, cùng nhau đối mặt.
Bất quá giờ khắc bên nhau thực quá là ấm áp, làm Nguyệt Vân Sinh từ trước đến giờ đều đứng thẳng sống lưng nhưng hiện tại cung tự buông lỏng bản thân, thật giống như liên quan viên phiêu bạt nhiều ngày, vết thương đầy trên người, tâm mệt mỏi cuối cùng cũng tìm được một chỗ dựa vào.
Kỳ thực, ngươi sống một đời, cho dù là hận ái hay là tình yêu thì cũng đều khiến ngươi lâm vào mệt mỏi.
Hắn cho rằng đời này kiếp này sẽ không bao giờ động tâm nổi, nhưng bây giờ, bởi vì y ôm lấy người này, có lẽ y có thể một lần nữa, nỗ lực thử một lần nữa, lại một lần nữa, tin tưởng một lần.