Tiếu Kỳ và Nguyệt Vân Sinh mới đến Lệ Chính điện thì đã nhìn thấy Cáp Xích đứng bên kia đang đi đến chỗ hai người, trên mặt cười khanh khách "Nô tài tham kiến Cửu hoàng tử, Vệ công chúa, nhi vị cát tường."
Thấy lão giống như đã chờ ở đây từ lâu, Tiếu Kỳ tiến lên nói "Công công xin đứng lên, phụ hoàng có chuyện cần tìm ta?"
"Điện hạ liệu sự như thần, đúng là như thế." Cáp Xích cười nhạt, nghiêng người "Vậy thì thỉnh điện hạ và công chúa đi theo ta một chuyến."
Nguyệt Vân Sinh và Tiếu Kỳ nhanh mắt liếc nhìn nhau, nhìn thấy vẻ nghi hoặc trong mắt đối phương, đoán không ra dụng ý của hoàng đế là gì.
Tiệc trong cung sắp bắt đầu, vậy mà lại để tâm phúc của mình một mình đến tìm hắn, đến tột cùng là không biết có chuyện gi?
"Công công, không biết bệ hạ tìm Cửu điện hạ là có việc gì?" Nguyệt Vân Sinh trầm tư chốc lát vẫn là người nghi vấn đầu tiên.
Nghe vậy Cáp Xích nhẹ nhàng lắc đầu "Điện hạ, công chúa, nô tài hiểu được trong lòng hai người nghĩ gì. Thế nhưng nô tài cũng không có biết bao nhiêu nên hai vị cũng đừng hỏi. Nô tài chỉ phụng mệnh ý chỉ của bệ hạ, bệ hạ muốn gì, nô tài không biết, cũng không dám ngông cuồng phỏng đoán."
Cáp Xích đem chuyện này thành chuyện xử tử, Nguyệt Vân Sinh và Tiếu Kỳ đều không tiếp tục dò hỏi, chỉ là lòng rất nhiều bất an.
Đến Nam thư phòng, sau khi giúp hai người thông báo thì Cáp Xích cũng lui ra.
Nguyệt Vân Sinh và Tiếu Kỳ cùng chắp tay hành lễ trước mặt hoàng đế đang ngồi bên bàn án thư, nửa ngày cũng không thấy hoàng đế gọi bọn họ lên nên chỉ có thể tiếp tục quỳ, lén lút trao đổi ánh mắt, đều không dám lên tiếng.
Hoàng đến đưa lưng về phía hai người bọn họ, không thấy rõ biểu cảm sắc thái tựa như đang cúi đầu suy tư.
Một lúc sau, chân hai người quỳ lâu đã có cảm giác tê dại thì hoàng đế mới trầm thấp mở miệng "Bình thân."
"Tạ ơn bệ hạ."
"Tạ ơn phụ hoàng."
Cảm giác bầu không khí không đúng, hai người sửa lại chút biểu cảm khuôn mặt đều cung kính đứng lên chờ hoàng đế lên tiếng.
"Cửu hoàng tử, ngươi có biết hôm nay tại sao trẫm lại tìm hai ngươi đến đây không?" Hoàng đế không quay đầu nhìn bọn họ, chỉ ngẩng đầu nhìn lên bảng hiệu bên trong Nam thư phòng.
"Thứ cho nhi thần nông cạn, mong phụ hoàng chỉ điểm." Tiếu Kỳ đúng mực nói.
Hoàng đế nghe xong bỗng nhiên nghiêng người, ánh mắt sắc bén rơi trên người Tiếu Kỳ.
Tiếu Kỳ cúi đầu lông mày đứng một bên không nói gì.
Hoàng đế bỗng nhiên thở dài một tiếng "Trẫm hôm nay gọi hai người cùng đến là muốn trước mặt Vệ công chúa đây, muốn hỏi Cửu hoàng tử một chuyện."
Nghe vậy, Nguyệt Vân Sinh và Tiếu Kỳ đều không cảm giác được ý định của đối phương.
Hoàng đế dường như bất giác "Trẫm nghe nói, lần này trong trận chiến với Bắc Nhung, Đỗ gia Đỗ Vân Trúc lập được công lao hãn mã, một tấc cũng không rời, dốc lòng chăm sóc Tiếu Kỳ...." Nói đến đây, hoàng đế ý vị thâm trường liếc sang Nguyệt Vân Sinh ở một bên không lên tiếng.
Tiếu Kỳ nghe xong cả kinh, theo bản năng nhìn về phía Nguyệt Vân Sinh.
Nguyệt Vân Sinh trấn định tự nhiên không ngẩng đầu, hai ánh mắt sáng rực của y nhìn hoàng đế như mang theo khảo cứu "Bệ hạ, ý ngài là muốn để Cửu điện hạ và Đỗ cô nương tứ hôn?" (Red9: Ta biết là Hồ ly thì mãi là Hồ ly mà ~ chẳng có thứ gì tốt