"Điện hạ của ta, đại tổ tông của ta à!" Thẩm Đại Hải cùng tất cả hạ nhân bất đắc dĩ kéo chăn cố đem Tiếu Kỳ đang nằm bên trong lôi ra ngoài "Nô tài van xin ngài, bớt cáu kỉnh chút được không? Bên ngoài vừa báo công chúa của Vệ quốc đã ở đại điện diện kiến nhà vua rồi."
"Không đi! Không đi! Ta không muốn đi!"
Tiếu Kỳ nỗ lực dùng chăn đem mình cuộn thành một đoàn, chiếc áo trong sớm đã bị tháo mấy cúc, tạo thành nhiều nếp nhăm nhúm.
"Điện hạ, ngài cứ như vậy đến tai bệ hạ thì sẽ lại bị trách mắng mất. Đêm qua ngài bị mắng còn chưa đủ hay sao?"
"Cũng không phải chưa từng bị mắng, ta sợ cái gì."
"Điện hạ!"
Nói điện hạ không được sủng ái, các hoàng tử khác cũng không khác gì, thứ tình cảm nên có tuy ít nhưng cũng không phải thiếu thốn gì nhiều. Như hôm qua, dù bệ hạ nổi trận lôi đình nhưng cũng không trách phạt gì.
Thẩm Đại Hải nghĩ vậy nhưng bất đắc dĩ vẫn phải chuẩn bị, cố gắng nói "Điện hạ, việc này đâu phải trò đùa, ngài mau dậy..."
"Thẩm Đại Hải, ngươi còn ép buộc ta lần nữa, ta sẽ một khóc hai nháo ba thắt cổ!"
"..." Thẩm Đại Hải nhìn Tiếu Kỳ tự phóng túng mình mà khóc không ra nước mắt.
"Hôm nay lời ta lược còn bốn chữ, chết cũng không gặp!"
Mặc cho Thẩm Đại Hải gấp gáp như con kiến trên chảo nóng, Tiếu Kỳ quyết tâm không để bị lay động. Thẩm Đại Hải không còn cách nào khác, không thể làm gì khác hơn là nơm nớp lo sợ đi bẩm báo thánh thượng.
Thẩm Đại Hải quỳ xuống, không cần nhìn cũng biết khuôn mặt Hoàng đế hiện giờ có bao nhiêu đáng sợ. Không nhịn được trong lòng, bản thân vì Cửu hoàng tử tự trách ngàn lần.
Khuôn mặt Hoàng đế biến hoá không ngừng, cuối cùng tựa hồ từ thốt ra hai chữ hàm răng.
"Phong nhiệt (1)?"
Chỉ có hai chữ lại làm Thẩm Đại Hải sợ đến một trận run rẩy "Hồi bẩm bệ hạ, điện hạ đêm qua sau khi trở về thì thượng thổ hạ tả (2), giờ khắc này lại sốt cao đến bất tỉnh, mong bệ hạ thứ tội."
"..."
Ánh mắt của hoàng đế chậm rãi đảo qua nơi mà Vệ Nam Bạch đang ngồi.
"Bệ hạ, sự tình khẩn cấp, Cửu điện hạ thân mang bệnh, Vệ Nam Bạch cũng vạn phần lo lắng, mong bệ hạ chớ trách tội điện hạ." Vệ Nam Bạch hiểu rõ, Tiếu Kỳ này... Chỉ sợ là do không muốn gặp công chúa Vệ quốc, giở tính cách trẻ con ở trong cung. Suy nghĩ một lúc, y nghiêm nghị chậm rãi mở miệng.
Hoàng đế bước xuống một bậc thềm, lạnh giọng hỏi "Thái y nói thế nào?"
"Bẩm bệ hạ, thái y nói điện hạ vất vả quá độ, bệnh này mặc dù nguy hiểm nhưng chỉ cần uống khoảng hai chén thuốc, tĩnh dưỡng mấy ngày là sẽ khôi phục."
Vất vả quá độ... Vệ Nam Bạch từng nghe Thẩm Đại Hải có năng lực cai quản tất cả mọi việc, lúc này nhịn không được ở đáy lòng cười một tiếng, chắc chắn bình thường đấu với Tiếu Kỳ phải tiêu hao tinh lực lắm.
Hoàng đế hiển nhiên cũng nghĩ ra điều gì đó, sắc mặt nhất thời xám lại một cách khó nói.
"Phụ hoàng không cần lo lắng, đợi yến hội kết thúc, nhi thần cùng Đỗ đại nhân sẽ đến thăm Cửu đệ." Tiếu Mặc trầm ngâm chốc lát liền mở miệng nói.
"Thôi, thôi." Hoàng đế hiển nhiên hết cách với vị hoàng tử bất thành khí này, nếu gặp gỡ đã xong, mọi người sau một hồi khách sáo với nhau thì cũng coi như hôm nay việc đã hoàn thành.
Thật vất vả lừa gạt hoàng đế, Thẩm Đại Hải đứng dậy xin cáo lui, trên lưng là một mảng mồ hôi ướt đẫm.
Từ khi đi theo Cửu điện hạ, cuộc sống này thật kinh tâm động phách.
"Cảm phiền Thẩm công công chăm sóc tốt cho Cửu điện hạ."
"Công chúa nói quá lời, chiếu cố điện hạ là bổn phận của nô tài, nô tài sẽ tận tâm tận lực làm." Nếu như đã qua cửa ải của hoàng đế, Thẩm Đại Hải thở phào nhẹ nhõm, làm như việc mình nói có thật mà tiếp tục nói "Ngược lại hôm nay thật thất lễ với công chúa, điện hạ trong lòng rất băn khoăn. Ngài ấy cố ý lệnh cho nô tài thu xếp, nghênh tiếp công chúa, chuẩn bị lớn nhỏ thoả đáng, thích hợp, công chúa không cần phải lo lắng."
Lời nói quá mức dễ nghe... Dựa theo tính tình của Tiếu Kỳ, sợ là hận không thể cầm lấy cây chổi đuổi công chúa này chạy về Vệ quốc.
Vệ Nam Bạch lúc này cũng không vạch trần, hai người bên phải bên trái, y mang theo Tần Mặc cùng Thẩm Đại Hải trở lại Lệ Chính Điện - Thiên Điện.
Dặn dò bọn người Tần Mặc chuẩn bị, Vệ Nam Bạch một mình đến rừng trúc ở Thiên điện.
Nơi rừng trúc um tùm lá này, vào chính năm đó Tiêu Thục Phi - mẹ đẻ Tiếu Kỳ tự tay trồng.
Gió nhẹ thổi qua, cành trúc che phủ, khắp nơi là một màu xanh ngát, toàn bộ Lệ Chính Điện đều tràn ngập một mùi hương nhàn nhạt của lá trúc, thấm nhuần ruột gan. Kinh hiểu diệp như văn vũ, nguyệt quá xuân chi tự đái yên. Năm đó Đỗ Hành ấn tượng nhất với nơi này cũng bởi vì y ở đây đã quen biết Tiếu Kỳ, dẫn đến sau đó trong cung liền xảy ra nhiều ân oán, gút mắc. Mà bây giờ, rừng trúc vẫn như trước, người lại không còn.
Trở về chốn cũ, cũng đã hai lần làm người. Vệ Nam Bạch không phải người già mồm cãi láo, nhưng cũng khó tránh khỏi tức cảnh sinh tình. Y vươn tay khẽ vuốt hơi lạnh trên thân trúc.
"Nhất tiết phục nhất tiết, thiên chi toàn vạn diệp.
Ngã tự bất khai hoa, miễn liêu phong dữ điệp."
"Công chúa, đàn đã mang ra."
Đã lâu chưa đánh đàn, Vệ Nam Bạch nhất thời hứng khởi ôm đàn ngồi trên mặt đất.
Loại đàn này là nhờ Vệ quốc công vì y mà dùng một số tiền lớn tìm về, âm sắc như tiếng chuông khuấy động, nếu như dùng một loại nhạc cụ phù hợp tấu cùng thì giai điệu sẽ thật bi thương khiến người ta không nhịn được phải rơi lệ. Thử mấy âm sau, chậm nhịp dần, Vệ Nam Bạch nhắm mắt lại, lá trúc nhẹ nhàng tạo nên âm thanh sàn sạt, một khúc Ngư tiều vấn đáp tận trữ suy nghĩ trong lòng.
Tiều Kỳ vừa tiễn Tiếu Mặc cùng Đỗ Nguyễn đến thăm hắn liền nghe thấy tiếng đàn xa xôi vọng lại. Bước chân của hắn nhất thời ngừng lại, không dám tin hướng mắt nhìn sang kia. Đỗ Nguyễn cùng Tiếu Mặc tựa hồ cũng bị tiếng đàn hấp dẫn, bước chân đình chỉ.
Tiếng đàn cùng cảnh tượng như vậy, quen thuộc như vậy, lại giống như ngàn vạn lần đều đã gặp qua trong mộng.
Khẽ lui một bước, Tiếu Kỳ đụng phải Thẩm Đại Hải.
"Điện hạ?" Dường như sợ tiếng đàn bị mình quấy rầy, Thẩm Đại Hải cố ý nhỏ giọng, dùng thanh âm chỉ có hai người nghe thấy hỏi.
Tiếu Kỳ lắc đầu, nhìn Vệ Nam Bạch bằng ánh mắt che đậy mọi nghi hoặc cùng ngạc nhiên.
"Bất duy tụy lão khê sơn, hoàn kỳ dị nhật đắc chí kiến long nhan, đầu khước vân phong yên thủy nghiệp, đại hạn thi lâm vũ, cự xuyên hành chu tiếp, y cẩm nhi hoàn, thán nhân sinh năng hữu kỉ hà hoan."
Chờ Vệ Nam Bạch hát một khúc xong, Tiếu Mặc nhìn rừng trúc xa xa thấp thoáng bóng dáng Vệ Nam Bạch, ý vị thâm trường nghiêng đầu nhìn Tiếu Kỳ "Cửu đệ muội tài hoa hơn người, trong nháy mắt lộ ra sự tiêu sái, phiêu dật, Cửu đệ ngày sau có phúc lớn."
Tiếu Kỳ từ lâu đã buồn ngủ, nghe vậy liền xua tay "Tam hoàng huynh, ngươi cũng đừng trêu chọc thần đệ, cái gì mà Cửu đệ muội, thần đệ đâu có ý sẽ thú nàng! Hơn nữa Tam hoàng huynh, Đỗ đại nhân, các người vốn biết ta không hề có trình độ về khúc đàn thơ văn, đây không phải là đàn gảy tai trâu à?"
Đỗ Nguyễn nghe vậy không nhịn được khẽ mỉm cười, mắt phượng dài nheo lại "Cửu điện hạ, trong cung có mấy lời không thể muốn nói là nói. Bị người có bụng dạ khó lường đi qua nghe được sợ sẽ tạo ra một trận đàm tiếu."
"Hừ, cho dù không rõ là ai, ta mới không cần biết. Nói thì nói, ta không sợ!"
"Cửu đệ..." Thần sắc Tiếu Mặc đột nhiên lạnh lẽo, ánh mắt sắc bén "Thánh chỉ đã ban xuống, không thể làm trái hoàng mệnh, không được tiếp tục lộng ngôn."
"Đây là Phụ hoàng ép buộc, ta không phục."
"Hãy thận trọng lời nói, Cửu điện hạ." Đỗ Nguyễn vỗ vỗ bờ vai hắn, ngữ trọng thâm trường nói "Bệ hạ đã hạ chỉ chiếu cáo thiên hạ, cả Vệ quốc cũng biết, chuyện đã như vậy sao dễ dàng thay đổi được? Hơn nữa Vệ quốc là một trong tám đại phiên quốc của Bách Việt thống nhất, điện hạ cũng không muốn để bệ hạ bị khó dễ, không phải sao?"
"Nhưng...." Tiếu Kỳ còn muốn tranh luận, trên mặt viết một chữ không cam lòng.
"Sinh trong hoàng gia, thì sẽ có thân phận bất đắc dĩ." Tiếu Mặc than nhẹ một tiếng "Cửu đệ tuỳ hứng làm bậy, ngẫm lại người trên dưới trong Lệ Chính Điện của ngươi, ngày hôm qua nháo một trận ra trò, nếu phụ hoàng thật sự thẹn quá hoá giận, cái được không đủ bù đắp cái mất đâu!"
Tiếu Kỳ nghe Tiếu Mặc nói, nhớ tới trận lôi đình của hoàng đế ngày hôm qua, thần sắc nhất thời mệt mỏi. Thẩm Đại Hải một bên nghe đoán ý, lập tức nói "Tam điện hạ nói thực có lý, Cửu điện hạ ngài nên nghe theo ngài ấy. Ngài đó, tạp ngôn đã nghe nhiều, nơi đây là hoàng cung, làm sao có thể thốt ra những lời này được."
"Thế nhưng..." Tiếu Kỳ bất đắc dĩ nhìn Tiếu Mặc cùng Đỗ Nguyễn.
"Cửu điện hạ, không thể làm việc theo cảm tính." Đỗ Nguyễn lắc đầu nói.
"Cửu điện hạ." Thẩm Đại Hải được cơ hội liền tiếp tục khuyên bảo "Nô tài giúp người nghe ngóng, vị công chúa của Vệ quốc xinh đẹp lại uyển thục, ngày sau nhất định sẽ cùng người điên Loan đảo Phượng."
"Nghe một chút." Khoé môi Đỗ Nguyễn khẽ nhếch "Cửu điện hạ không nên tức giận, bị người khác thấy còn tưởng ngài đối với cuộc hôn nhân này lòng sinh phiền muộn đến mức ngã bệnh. Truyền ra ngoài e rằng không hay."
"Đỗ đại nhân, không dám nói bậy, ta thực sự sẽ vì chuyện này mà ngã bệnh." Tiếu Kỳ không lui mà nói "Lần tới ngươi cùng Tam hoàng huynh lại đây nhớ mang theo sơn trân hải vị của Tuý Tiên lầu, còn có Phật thủ vàng cho ta bồi bổ, thân mang bệnh như ta thấy như này là rất có tình rồi."
"A..." Đỗ Nguyễn nghe vậy không nhịn được cười ra tiếng "Nghe Cửu điện hạ nói lời này, xem ra Tuý Tiên lầu so với thái y viện có điểm tốt đẹp hơn nhiều."
Tiếu Kỳ làm như có thật gật gật đầu phụ hoạ.
"Lúc này đã không còn sớm, Cửu đệ nghỉ ngơi sớm một chút, ta cùng Tử Vân còn có việc phải đi trước. Lần tới trở lại thăm đệ sau." Tiếu Mặc liếc mắt nhìn Vệ Nam Bạch đang ở nơi xa xa kia, sau đó hạ thấp giọng nói với Tiếu Kỳ "Cửu đệ lần tới chớ hành động theo cảm tính, hôm nay Phụ hoàng rất tức giận, không trách phạt xuống là vạn hạnh rồi."
"Được! Được! Được! Ta lần sau sẽ thay đổi hoàn toàn, một lần nữa trở lại làm người." Tiếu Kỳ nghe nhiều thành chán rồi, vung vung tay làm bộ phải về phòng nên không muốn nói chuyện nhiều.
Tiếu Mặc thấy vậy biết nói sao cũng vô dụng liền nhanh chóng ly khai.
"Điện hạ..." Thẩm Đại Hải nhìn Tiếu Kỳ cau mày.
Thấy bọn Tiếu Mặc đi xa rồi, Tiếu Kỳ liền quay đầu lại, trợn mắt nhìn, tay chỉ về hướng Vệ Nam Bạch "Thẩm Đại Hải, ngươi thực to gan! Bổn điện hạ khi nào cho phép ngươi đem những loại người ngổn ngang kia đến Lệ Chính Điện?"
Thẩm Đại Hải lập tức cười làm lành "Điện hạ bớt giận! Điện hạ bớt giận! Đây đều là phân phó của bệ hạ, nói rằng đây là để điện hạ cùng công chúa bên nhau vun đắp tình cảm một chút..."
"Câm miệng." Tiếu Kỳ phất tay áo "Lập tức đuổi bọn họ ra khỏi đây cho ta."
"Điện hạ!" Thẩm Đại Hải bị làm khó dễ mà giương mắt nhìn hắn.
Hai ngày nay, Tiếu Kỳ đầy một bụng chuyện bực tức tích ở trong lòng, đang lo không có nơi nào để phát hoả, lúc này không khỏi vì giận quá mà cười cười.
"Được lắm, ngươi không đi đúng không? Bổn điện hạ tự mình đi!"
"Điện hạ!"
Thẩm Đại Hải kinh hãi đến biến sắc, lập tức đuổi theo Tiếu Kỳ.
Đúng lúc Vệ Nam Bạch ôm đàn đứng dậy chuẩn bị về phòng, ngay lúc ngẩng đầu lên đã đối mặt với ánh mắt tràn đầy nộ khí của Tiếu Kỳ, Vệ Nam Bạch trong lòng thổn thức, đã từng muốn nói rất nhiều chuyện với người trước mặt này nhưng lại không thể nào thốt ra, giờ khắc này lại càng không biết nên nói cái gì.
Nửa ngày sau y mới chỉ có thể theo lễ tiết mà hướng Tiếu Kỳ gật đầu sau đó liền muốn cùng Tần Mặc trở lại Thiên Điện.
"Đứng lại." Tiếu Kỳ dừng chân, mở miệng quát lên.
"Điện hạ?" Thẩm Đại Hải kéo kéo ống tay áo của Tiếu Kỳ.
Tiếu Kỳ lườm hắn một cái rồi giật mạnh ống tay áo, tiếp tục trừng Vệ Nam Bạch.
Vệ Nam Bạch dừng chân, xua tay để Tần Mặc rời đi trước, hít sâu một hơi đưa lưng về phía Tiếu Kỳ "Điện hạ?"
Tiếu Kỳ thấy Vệ Nam Bạch đến nhìn hắn còn lười, hơn nữa dường như đã có ý định muốn làm hắn tức giận, nghe vậy liền quát lớn "Ai cho ngươi vào đây?"
"Lời này Vệ Nam Bạch cho là ngài nên hỏi bệ hạ." Vệ Nam Bạch đúng mực trả lời, dường như sự tức giận của Tiếu Kỳ không làm y có chút cảm giác nào.
"Ngươi đang dùng phụ hoàng để áp chế ta?"
"Vệ Nam Bạch không dám."
"Không dám?" Tiếu Kỳ cười gằn "Vệ Nam Bạch, lễ nghi của Vệ quốc các người chính là leo lên người khác đáp lời sao?"
Vệ Nam Bạch nào không nhìn ra Tiếu Kỳ đang tìm cớ gây khó dễ, cố dùng ngữ khí nhẹ đi vào phần "Bẩm điện hạ, phong tục lễ nghi của Vệ quốc chính là, nữ tử trước khi thành hôn không thể cùng phu quân gặp mặt. Thỉnh điện hạ thứ tội."
"Ta cho là ngươi vì bộ dạng quá xấu mà không dám gặp người đi." Tiếu Kỳ cười to "Mười dặm trang sức? Vệ quốc công hẳn là hận không thể đem ngươi gả đi đi, chỉ như vậy thôi mà cũng nguyện ý."
Vệ Nam Bạch dĩ nhiên hiểu ý của hắn, lời này của Tiếu Kỳ thật khó nghe nhưng y vẫn thản nhiên cười cho qua chuyện "Cửu điện hạ, Vệ Nam Bạch không phải hạng nữ tử không hiểu lễ tiết, không muốn cùng điện hạ miệng lưỡi tranh chấp, mong điện hạ tự trọng." Dứt lời, không đợi hắn lên tiếng liền ôm đàn hướng Thiên điện mà đi.
"Vệ Nam Bạch, ngươi đứng lại." Tiếu Kỳ cao giọng hô.
Vệ Nam Bạch lại dường như không nghe thấy, vẫn bước đi.
Tiếu Kỳ nhanh chóng bước lên một bước, giựt mạnh tay y lại, trong lúc vô tình lại kéo đến vết thương trên vai Vệ Nam Bạch.
Vệ Nam Bạch nhịn đau không được rên một tiếng, đàn trong tay rơi "Rầm" trên mặt đất. Thẩm Đại Hải thấy thế, mặt mũi liền trắng bệch vội vã chạy đến nhặt đàn lên. Đưa mắt nhìn hai người bọn họ, nửa ngày cũng không biết nói gì cho phải.
Khẽ chau mày, Vệ Nam Bạch lúc sau mới cưỡng chế cơn đau nói "Thỉnh điện hạ buông tay."
Tiếu Kỳ hơi dùng sức, mạnh mẽ xoay người Vệ Nam Bạch lại.
Lần này, vết thương của Vệ Nam Bạch còn chưa khép miệng liền bị nứt ra, không quan tâm đến đau đớn ở tay, hắn cả kinh, theo bản năng ngước mắt nhìn Tiếu Kỳ.
Tiếu Kỳ nhìn chằm chằm vào vết máu nhàn nhạt trên phần áo lụa thượng hạng kia của Vệ Nam Bạch, nhìn khuôn mặt mệt mỏi của hắn liền kinh ngạc.