"Điện hạ, năm trăm dặm phía trước nữa chính là đại doanh Bắc Nhung." Binh lính dẫn đầu quay đầu lớn tiếng bẩm báo Tiếu Kỳ.
Hành trình mấy trăm dặm đường không ngừng nghỉ, lên đường bất kể đêm ngày, đoàn người đang uể oải vừa nghe thấy tin tức này cũng dần phấn chấn hẳn.
Tiếu Kỳ thở phào nhẹ nhõm rồi nghiêm nghị nhìn mọi người "Chờ cho đến khi đến đại doanh Bắc Nhung, thân phận của ta cũng không còn là Cửu hoàng tử Bách Việt nữa, mà là Đô thống Bắc Nhung. Đã rõ chưa?"
"Rõ, Đô thống!" Chúng tướng sĩ lớn tiếng đáp.
Gật đầu thoả mãn, Tiếu Kỳ lúc này mới quay đầu lại nhìn về phía Nguyệt Vân Sinh "Còn có thể chịu đựng được không?"
Lần trước trúng tên còn chưa khỏi hẳn, gần đây còn vì lo lắng quá nhiều mà Nguyệt Vân Sinh từ lâu đã khó giấu nổi nét mệt mỏi trên mặt, nhưng y vẫn nhẹ nhàng lắc đầu "Tạ điện hạ đã quan tâm, Nguyệt Vân Sinh thì không sao nhưng ngược lại thì...." ánh mắt của y nhẹ nhàng đưa qua mọi người rồi dừng lại trên người bị rơi ở cuối đội ngũ là Đỗ Vân Trúc. Việc gấp rút lên đường này ngay cả bọn họ còn cảm thấy khó chống đỡ nổi cơ thể mà Đỗ Vân Trúc đây lại là một nữ nhân nhu nhược, yếu đuối.
Tiếu Kỳ thuận mắt nhìn lại chỉ thấy Đỗ Vân Trúc đang lảo đảo lảo đảo trên lưng ngựa.
Trên mặt nàng từ lâu đã mất hết hoàn toàn huyết sắc, chỉ còn có bản năng kéo dây cương ngựa, ngồi trên lưng con chiến mã.
Thấy giữa chân mày của Tiếu Kỳ rất nhanh sau đó lộ ra vẻ bất nhẫn, Nguyệt Vân Sinh khẽ thở dài một tiếng rồi thấp giọng nói "Đến cùng thì nàng cũng vì ngươi mà tới...."
Tròng mắt đen huyền của Tiếu Kỳ hiện lên tia quang mang đưa qua, hắn nghe xong mà không khỏi cười "Nếu như Nguyệt lâu chủ mở miệng, nếu ta không quản thì có phải sẽ có chuyện nhân tình ở đây?"
Nguyệt Vân Sinh bị lời này của hắn làm bật cười lắc đầu. Con người Tiếu Kỳ này ngay cả một phần cũng không muốn chịu thiệt, bất quá, y chỉ lo nếu Đỗ Vân Trúc đi chuyến này gặp chuyện thì sẽ tạo cơ hội cho Đỗ Nguyễn để gây khó dễ cho Tiếu Kỳ sau khi hồi triều. Bây giờ thì nên làm ngược chính mình sầu hắn.
Tiếu Kỳ thấy bộ dáng không biết nên làm gì của Nguyệt Vân Sinh nhất thời thấy hài lòng, quay người dặn dò một ŧıểυ binh trở lại mang theo Đỗ Vân Trúc tiếp tục lên đường.
ŧıểυ binh đó vừa đến đỡ thì đã bị Đỗ Vân Trúc tránh đi.
Đỗ Vân Trúc nhìn về phía Tiếu Kỳ, khe khẽ lắc đầu. Vì thể lực bị tiêu hao nhiều nên thanh âm của nàng không khác gì hơi thở mong manh "Điện hạ, Vân Trúc đã thề rằng, đi chuyến này chắc chắn không gây phiền toái cho ngài."
ŧıểυ binh được lĩnh mệnh thấy Đỗ Vân Trúc không muốn ngồi cùng gã thì cũng không tiếp tục đỡ mà chỉ chờ đợi lệnh của Tiếu Kỳ.
"Đỗ Vân Trúc..." Mắt phượng khẽ híp lại, tựa như nổi lên một chút giận dữ mơ hồ.
Nguyệt Vân Sinh thấy thế liền vỗ vai Tiếu Kỳ, sau đó thúc ngựa đến bên Đỗ Vân Trúc "Đỗ cô nương, lần này cậy mạnh không phải quyết định sáng suốt. Nếu không chê thì lên ngồi cùng tại hạ."
Đỗ Vân Trúc mang thần sắc phức tạp liếc mắt nhìn Nguyệt Vân Sinh. Nam tử trước mặt tuy phong trần mệt mỏi nhưng lại tự nhiên lộ ra khí chất phong hoa, người như vậy lại có thể có quan hệ với Tiếu Kỳ? Y tại sao nửa đường lại đến? Mà tại sao Tiếu Kỳ lại coi trọng y như vậy? Đại khái chỉ có bản thân Tiếu Kỳ hắn không phát hiện, từ khi Nguyệt Vân Sinh xuất hiện, trong mắt hắn chỉ có nam nhân này, những người khác đều không có cửa lọt vào mắt hắn.
Tiếu Kỳ vừa nghe, không đợi Đỗ Vân Trúc trả lời đã trầm xuống rồi trương mặt lên, vẻ không vui nói "Nguyệt lâu chủ, đây là phiền phức của Tiếu Kỳ, sao dám làm phiền ngươi?"
Đôi mắt Đỗ Vân Trúc trừng lớn không dám tin nhìn về phía Tiếu Kỳ, trái tim như bị rơi vào băng lạnh.
Phiền phức, nàng không khỏi bi thương mà nở nụ cười.
Nguyên lai là những gì nàng làm vì hắn, trong mắt Tiếu Kỳ không tránh khỏi hai chữ "phiền phức".
Ngàn dặm xa xôi mà đến, thề sống chết đi theo, cuối cùng chỉ đổi được có hai chữ "phiền phức".
Nguyệt Vân Sinh thấy Đỗ Vân Trúc làm ra vẻ mặt như vậy tâm liền cả kinh. Những lời nói này của Tiếu Kỳ e rằng có chút quá phận.
Quả nhiên y thấy Đỗ Vân Trúc cười khổ một tiếng sau đó nhìn thẳng y trả lời "Nguyệt lâu chủ, ý tốt của ngài Vân Trúc xin nhận, nhưng đây là do Vân Trúc chủ trương cầu xin ý chỉ của thánh thượng đến Bắc Nhung, không dám phiền lòng các vị." Nói xong, nàng liền cắn răng kiên trì dùng khí lực còn sót lại ở trên ngựa chuẩn bị khởi hành.
Tiếu Kỳ chau mày, mặc dù biết bản thân mình hơi quá lời nhưng giờ khắc này càng không thể cứu vãn. Hắn trầm mặc chỉ huy mọi người gấp rút lên đường, hy vọng sớm ngày đến Bắc Nhung.
Cho đến khi đến doanh trại Bắc Nhung rồi, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
Lúc Nguyệt Vân Sinh xuống ngựa liền thấy có chút bủn rủn, nhất thời đứng không vững, thân thể chao đảo suýt chút nữa thì ngã chổng vó. Tiếu Kỳ bên cạnh thấy vậy không khỏi cả kinh, thuận thế đỡ lấy hắn rồi ôm vững vàng vào lồng ngực.
Một trận choáng váng này làm Nguyệt Vân Sinh hồi lâu cũng không phục hồi lại tinh thần, chỉ sau khi thanh tỉnh một chút, y không khỏi bật cười, kiếp này chưa bao giờ hành quân gấp gáp như vậy, thân thể kiếp này so với trước đây chênh lệch rất nhiều.
"Cảm thấy thế nào? Thân thể của ngươi sao có thể kém như vậy?" Tiếu Kỳ cau mày nhìn y, trên miệng tuy thốt ra lời oán giận nhưng trong cặp mắt đen huyền kia lại chưa đựng bao lo lắng. Không phải nói người này là thiên hạ đệ nhất cao thủ sao? Nếu biết thân thể y như vậy, vừa rồi nên quan tâm y một chút, trên đường đi chậm lại có phải hơn không...
Bỗng nhiên nghe thấy thanh âm trầm của Tiếu Kỳ cất lên bên tai, Nguyệt Vân Sinh mới phát giác bản thân mình đang nằm trong lồng ngực của hắn, mà tư thế của hai người lại rất mập mờ, từ lâu đã thu hút ánh nhìn của toàn bộ người trong đại doanh Bắc Nhung.
Đưa tay đẩy Tiếu Kỳ ra, Nguyệt Vân Sinh cúi đầu khẽ nói "Đô thống..."
Tuy dùng mặt nạ che đi hơn phân nửa khuôn mặt, âm thanh cũng không tương đồng, mà thần thái của Nguyệt Vân Sinh cùng người trong đêm yến hội đó....
Bất quá chỉ là chút thất thần, Tiếu Kỳ đã vô thức cong cong môi lên, cố ý tiến đến bên tai nhẹ giọng nói "Nguyệt lâu chủ, nếu có ngươi ở đây, ta muốn ngày ngày gặp gỡ, kề vai chiến đấu, đồng sinh cộng tử. Ở trước mọi người thì không còn cách nào không thể tuân thủ lễ nghi quân pháp, nhưng khi chỉ có ta và ngươi, ta sẽ gọi ngươi là Vân Sinh, ngươi gọi ta là A Kỳ, có được không?"
Trong lòng thất kinh, Nguyệt Vân Sinh nghe vậy cả người đều cứng lại ở trong lồng ngực của Tiếu Kỳ.
Sau đó hàng lông mi dài hơi rủ xuống, che đậy đi nét bất đắc dĩ trong mắt.
Quả nhiên, y đoán đúng rồi.
Tuy rằng không biết nên khẳng định thế nào, nhưng...
"Thỉnh Đô thống buông ta ra."
Bàn tay hắn không buông ra, ngược lại thì càng thắt chặt hơn, nét bực bội nhưng sinh ra trong ánh mắt Tiếu Kỳ, hắn hừ nhẹ một tiếng rồi tự tiếu phi tiếu nhìn Nguyệt Vân Sinh "Đây là do ngươi tự chuốc lấy!"
Còn không đợi Nguyệt Vân Sinh ngẫm lại câu nói của hắn thì đã cảm thấy thân thể mình bỗng nhẹ đi. Trời đất như quay cuồng, bốn phía vang lên tiến nói cùng ánh nhìn kinh ngạc của binh sĩ. Tiếu Kỳ lại thản nhiên đem Nguyệt Vân Sinh vác lên vai khiêng đi!
Nguyệt Vân Sinh xưa nay dù gặp nguy nan cũng không mất bình tĩnh, nhưng vào giờ khắc này thì y hoàn toàn sụp đổ, không dám tin quay đầu trừng Tiếu Kỳ.
Đưa tay vỗ vỗ Nguyệt Vân Sinh ra hiệu cho y ngoan hơn một chút, Tiếu Kỳ lúc này mới ở trong tầm chú ý của mọi người trực tiếp hướng lều lớn đi tới.
"Tiếu Kỳ! Buông ta xuống!"
Nguyệt Vân Sinh không khỏi thẹn quá hoá giận, giãy dụa trên vai muốn xuống.
"Câm miệng! Không được lộn xộn. Đừng nghĩ ta hứa mà không làm, không biết lát nữa ta sẽ làm gì đâu!"
Tiếu Kỳ không thèm nhìn y, chỉ uy hiếp.
Nghe vậy, Nguyệt Vân Sinh ngẩn người ra, sau đó là gương mặt tuấn tú bị bức đến đỏ bừng, hai kiếp làm người, y chưa bao giờ cảm thấy mất mặt như hôm nay!
Thời điểm Tiếu Kỳ vung màn bước vào, cách đó không xa liền truyền đến tiếng động, sau đó mấy tướng sĩ kinh ngạc thốt lên.
"Đô thống, không xong! Đỗ cô nương ngất rồi!"
Bước chân của Tiếu Kỳ đột nhiên đình chỉ, Nguyệt Vân Sinh rõ ràng cảm thấy thân thể người bên dưới có chút cứng ngắc. Quả nhiên, cứ coi như Tiếu Kỳ tự quẫn bách chính mình không để tâm đến Đỗ Vân Trúc, nhưng nàng ta và Tiêu Thục phi lại có gương mặt thật giống nhau, cứ như vậy tạo ra một lực ảnh hưởng rất lớn.
Hắn khẽ thở dài một tiếng, ghé vào lỗ tai của Tiếu Kỳ nói "A Kỳ, đi xem xem chút đi!"
Tiếu Kỳ nghiêng đầu liếc nhìn Nguyệt Vân Sinh, bỗng nhiên sau đó quay đầu nới với những người xung quanh "Đưa Đỗ Vân Trúc vào trong lều nghỉ ngơi, sau đó gọi người của quân y đến kiểm tra nàng." Sau đó hắn cũng không quay đầu mà tiến vào trong lều.
Hắn nhẹ nhàng đem Nguyệt Vân Sinh đặt lên giường, còn bản thân thì tiện tay đổ một chén nước một hơi cạn sạch.
Nguyệt Vân Sinh ngửa đầu nhìn hắn, trong con ngươi là thần sắc phức tạp khó phân biệt "Ngươi cần gì phải như vậy, rõ ràng là có quan tâm, lại muốn giả vờ như không có một bộ dáng quan tâm nào."
Tay cầm chén nước của Tiếu Kỳ đình chỉ giữa không trung, hắn chậm rãi để ly xuống, rót một chén nước ấm cho Nguyệt Vân Sinh.
"Vân Sinh, ngươi không phải là không muốn ta thích Đỗ Vân Trúc sao?" Tiếu Kỳ đi mấy bước, đi đến giữa lều thì đưa lưng về phía Nguyệt Vân Sinh nhẹ giọng hỏi "Tại sao lại vì nàng mà nói cả hôm nay."
Nguyệt Vân Sinh nghe vậy không khỏi cười thành tiếng "A Kỳ, ta vừa vì nàng, cũng là vì ngươi, lẽ nào ngươi không hiểu sao?""
Tiếu Kỳ nghe vậy, bóng lưng nghiêm nghị rơi vào trầm mặc
Nhẹ nhàng nhấp một ngụm nước, Nguyệt Vân Sinh sinh thấp giọng nói "Không còn có nghi ngờ gì, Đỗ Vân Trúc cũng Đỗ Nguyễn và Hoàng hậu là người một phía, cho nên ngươi phải thực sự đề phòng. Mà dù vậy, ngươi vẫn động tâm."
"...."
"Mặc dù tự nói với mình đây không phải là Tiêu Thục phi, bất quá lại có nét giống người đó, ngươi có lẽ cũng không nhịn được. Từ bộ dáng, tính tình, thậm chí ngay cả những lời nói ra đều không khác gì một Tiêu Thục Phi.... Ngươi làm sao có thể không động lòng cho được?! Nàng tuy không đến mức như vậy nhưng cũng đủ để khiến ngươi lâm vào ảo giác, còn có thể bù đắp nỗi tiếc nuối trong lòng ngươi."
"Nguyệt Vân Sinh! Tiêu Thục Phi là mẫu phi của ta, nhưng Đỗ Vân Trúc thì không phải." Tiếu Kỳ tức giận quay đầu nhìn thẳng Nguyệt Vân Sinh "Ngươi đang ép buộc ta."
"Đúng! Ta đang ép buộc ngươi. Bởi vì nếu không đem cái gai trong lòng ngươi nhổ ra thì cũng có một ngày, cái gai cũng có thể đâm lên khiến vết thương của ngươi mục nát, không có một loại thuốc nào có thể cứu nổi."
Tiếu Kỳ giận dữ cười, bước nhanh đến trước mặt y, đưa tay nắm lấy cằm Nguyệt Vân Sinh cưỡng bách y đối mặt với mình "Ngươi rốt cuộc là muốn gì?"
"Làm cái gì?!" Nguyệt Vân Sinh khẽ mỉm cười, không chút sợ sệt cơn thịnh nộ của Tiếu Kỳ mà đối diện với hắn "Róc xương chữa vết thương."
Thấy Tiếu Kỳ một bộ lạnh lùng nhưng không nói lời nào, Nguyệt Vân Sinh gắt gao nhìn chằm chằm hắn tiếp tục gằn từng chữ "Nếu ngươi vẫn tiếp tục u mê ở cái nơi đó, không chịu bước ra, sau đó sẽ lại có Đỗ Vân Trúc thứ hai, thứ ba rồi thứ tư... Mà các nàng sau đó sẽ không ngừng đến bên cạnh ngươi."
"Được rồi!" Tiếu Kỳ hét lớn, đột nhiên buông tay ra khỏi cằm Nguyệt Vân Sinh, khi cấp bại phôi quát lên "Nguyệt Vân Sinh, ta không quan tâm ngươi tại sao lại biết những chuyện này, nhưng ngươi dựa vào cái gì mà quản ta! Chuyện của ta, ta tự có định đoạt, không ép ngươi phải nhọc lòng!"
Dứt lời, hắn phất tay sao bỏ đi, để lại một mình Nguyệt Vân Sinh trong lều.
Hoàn chương 27.
【Tác giả có lời muốn nói: Thỉnh các ngươi bỏ gạch xuống 干▽干!
Xin đừng làm mất mặt
Tạ ơn đại nhân nhóm hợp tác (╥﹏╥)!】
《Phụ lục》: 【Sổ tay chính xác của tác giả】
1 - Gặp phải "tiện nhân, não tàn, buồn nôn"
Tác giả tự động tiến vào hình thức chiến đấu, nội tâm os: Ngoạ tào, ta cũng đâu phải Thánh Mẫu Bạch Liên hoa, đến một chiến một, đến hai chiến đôi.
2 - Gặp phải "Đản đản, ta cảm thấy có bug khi gặp ngươi ở nơi này, cảnh tượng cắt đổi hảo sinh ngạnh, như vậy có phải là không đúng không"
Tác giả tự động tiến vào thức tỉnh, nội tâm os: Hình như có vẻ a, chờ ta thay đổi làm sao đến đến trình độ tốt hơn. Muội a, ta yêu ngươi
....Hy vọng các đại gia có thể sử dụng phương pháp của tác giả một cách chính xác....
*** lời của biên tập: Phát hờn a! Tác giả lảm nhảm quá nhiều!!!