Tuy rằng hai người trước đó vì chuyện của Đỗ Vân Trúc mà huyên náo một chút, tâm tình cũng có phần không vui. Mà qua bao lâu rồi, Tiếu Kỳ còn để Thẩm Đại Hải vô tình hay cố ý đem đến nơi ở của Vệ Nam Bạch nhiều chuyện ngoài ý muốn, nhưng lâu như vậy có lẽ người kia cũng quên đi rồi cũng nên. Quả nhiên hôm nay vừa thấy, thần sắc của Vệ Nam Bạch cũng không có điểm nào không thích hợp. Tiếu Kỳ biết y không để trong lòng, chẳng hiểu sao cả người lại thở phào một hơi nhẹ nhõm. Hắn nghiêng đầu suy nghĩ một lát, mắt phượng hơi nheo lại, bày ra một bộ ý vị cao thâm khó lường nhìn Vệ Nam Bạch "Văn Cẩn, ta phát hiện ra...."
Thanh âm Tiếu Kỳ trở nên vô cùng nhỏ, Vệ Nam Bạch do không chú ý nên không biết hắn đang có ý định nói cái gì, mày không khỏi nhíu lại "Điện hạ, ngài nói gì vậy?"
Nhìn thấy Tiếu Kỳ bày ra chút khó chịu, Vệ Nam Bạch không khỏi buồn cười, nói lại một câu "A Kỳ, ngài xem yến hội này thật nhiều người a, vô cùng ồn ã."
Sau khi nghe xong, sắc mặt Tiếu Kỳ ôn hoà đi nhiều, vẫy vẫy tay y, ra hiệu cho y ghé sát tai về đây.
Nhìn bốn phía một vòng, phát hiện ánh mắt của mọi người như có như không đều nhìn sang bên này, Vệ Nam Bạch nhất thời lộ ra vẻ khó xử, trong lúc ấy cũng giật mình ngồi không nhúc nhích.
Tiếu Kỳ thấy thế, biểu cảm cũng từ từ chuyển biến.
Đúng lúc Quang Lộc Tự bắt đầu, Hoàng đế cùng các quan lại đại thần đều nhìn về chính diện, quần thần cũng dần dần bị âm nhạc, mỹ thực và võ vũ hấp dẫn. Vệ Nam Bạch đã rất am hiểu tích cách của Tiếu Kỳ, chỉ lo hắn ở yến hội này không biết khi phát cáu sẽ nháo ra những chuyện gì, liền nhân cơ hội này đưa người tới gần Tiếu Kỳ "A Kỳ, ngài vừa muốn nói gì với ta?"
Trong con ngươi chợt phát ra một tia sáng ngời, Tiếu Kỳ đưa thân về phía trước, liền tiến đến bên tai Vệ Nam Bạch "Văn Cẩn, vừa rồi ta đang nghĩ...."
Tiếng nói đột nhiên dừng lại, bờ môi nóng rực nhẹ nhàng ma sát lên hai bên má lạnh nguội. Tròng mắt Vệ Nam Bạch bỗng dưng trợn lớn.
Tiếu Kỳ thấy thế, bên trong cổ họng phát ra một tiếng trầm thấp, nhẹ nhàng nở nụ cười, mắt mang ý trêu chọc mà cơ hồ lại đứng yên tại chỗ nhìn Vệ Nam Bạch "Văn Cẩn, ngươi thật là đáng yêu."
Từ hơi thở của Tiếu Kỳ trào ra một cỗ nhiệt khí, thật lâu vẫn lưu lại bên tai chưa hề tản đi. Làm cả người y như bốc hoả, vành tai ban đầu trắng hồng, lành lạnh giờ đã đỏ hồng nóng bỏng, lúc này lại mang chút ướt át hiếm thấy.
Nghe thấy tiếng cười của Tiếu Kỳ, y mới lấy lại tinh thần, trong mắt toát lên một sự giận dữ, quay đầu nhìn về phía người khởi xướng.
Người kia từ lâu đã trở lại vị trí của mình, tự mình đổ một chén rượu ngon, giơ chén rượu lên tiêu sái mà ngửa đầu đổ một hơi cạn sạch, sau khi uống xong còn đưa đầu lưỡi nhẹ nhàng liếʍ môi.
Lúc sau, hắn cảm nhận được tầm mắt của Vệ Nam Bạch, chậm rãi xoay người lại, một tay nâng quai hàm tự tiếu phi tiếu nhìn y, một tay khác đổ đầy một chén, nâng chén rượu lên "Văn Cẩn, đêm nay có rượu ngon, có giai nhân bên cạnh, vừa chân thực vừa vừa ý vô cùng. Ngươi thấy đúng không?" Mặt mày, bộ dang đều lộ ra gian manh, vênh váo tự đắc, tựa hồ đang khiêu khích Vệ Nam Bạch, bổn điện hạ muốn đùa giỡn, muốn bắt nạt ngươi, ngươi làm khó dễ ta được không?
Giận quá mà bật cười, hai má kia phảng phất còn toả ra một luồng nhiệt bỏng tay, đôi môi mỏng dưới lớp khăn che mặt nâng lên, ánh mắt liếc nhìn hai người đang mở bọc hồ sen bên dưới "A Kỳ, miệng lưỡi dùng để nói mấy chuyện bình thường thì còn có thể, còn nếu như cứ thích như vậy, sẽ đồ nhạ sinh sự a."
Tiếu Kỳ nghe vậy cũng không tỏ rõ ý kiến, bỗng dừng lại đứng dậy. Cung nữ đang phân đồ ăn ở một bên cả kinh, không hiểu nhìn hắn. Tiếu Kỳ không hề để tâm đến ánh mắt của mọi người, tản bộ vô cùng ngàn hạ như đang bước trong ngự hoa viên, đưa tay ngắt một cành mẫu đơn nở rộ đẹp nhất, chậm rãi đến trước mặt Vệ Nam Bạch, khom lưng ghé vào tai y nói "Nhân đa͙σ có nói chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ vẫn phong lưu. Văn Cẩn, ngươi xem...." Vừa dứt lời, hắn trừng Vệ Nam Bạch không chút hảo ý cười cười, rất tự nhiên mà đem nhánh hoa mẫu đơn kia cắm lên mái tóc của Vệ Nam Bạch. Lần này không chỉ có xung quanh bọn họ mà những người đang ngự ở trên cung điện kia cũng đã chú ý đến bọn họ. Vệ Nam Bạch ngẩn người, không đoán ra được Tiếu Kỳ đang muốn làm gì.
Tựa hồ cũng đoán được hành động của mình đã lỡ gây nên huyên náo cho buổi yến tiệc. Tiếu Kỳ đứng dậy liền phất tay cất cao giọng nói "Hoàng tổ mẫu, phụ hoàng, mẫu hậu, hôm kia nhi thần ở Hải Liên hiên có nghe được một khúc kịch nam nói hoa mẫu đơn chính là vương của vạn loài hoa, có vẻ đẹp thiên hạ vô song, là loài hoa có hương thơm đệ nhất trong các hoài hoa. Hôm nay xem ra cũng chỉ đến như vậy mà thôi." Nói xong còn quay đầu lại liếc Vệ Nam Bạch một cái vô cùng ám muội "Nhi thần cảm thấy, ngàn loại hoa còn không bằng, người trước mắt còn yêu kiều, còn điên đảo hơn bao nhiêu loại hoa."
"Chớ có hồ đồ." Nghe những lời nói bừa bãi này, hoàng đế thấy bộ dạng Tiếu Kỳ có vẻ say rồi không khỏi cau mày trách cứ "Ở yến hội này đừng có tuỳ tiện, trước mặt các phiên vương cùng triều thần ở đây còn ra thể thống gì nữa."
Hoàng hậu cùng mấy vị phiên vương nghe, vì Tiếu Kỳ vội vã giải vây cho hắn vài câu, hoàng đế nể mặt bọn họ mới miễn cưỡng buông tha cho Tiếu Kỳ. Hoàng hậu lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Tiếu Kỳ.
Tiếu Kỳ lại coi bộ hồn nhiên như không hay biết, đĩnh đĩnh đạc đạc quay về vị trí chỗ ngồi, đối Vệ Nam Bạch nâng chén ra hiệu, sau đó nâng chén ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Vệ Nam Bạch dở khóc dở cười nhìn cái hành vi phõng đãng này của Công tử bột Tiếu Kỳ, trong lúc ấy lại không biết làm gì với đoá hoa mẫu đơn kiều diễm này, kéo xuống cũng không được mà không kéo xuống cũng không được.
Vừa đúng lúc ngự thiện phòng bắt đầu đưa thức ăn, mấy chục cung nữ ở trước điện dâng vũ (1), tà lụa trên váy áo lăng la phiên bay, ánh lửa trên đuốc lộng lẫy, hoàng kỳ phiêu phiêu, thật là một cảnh tượng thịnh thế phồn hoa. Nhìn Tiếu Kỳ lúc này ngẩng đầu lên cứ lần lượt đem rượu uống, bầu không khí yến hội nhất thời trở nên ổn hơn. Mọi người bắt đầu nâng ly chúc rượu mừng nói chuyện vô cùng vui vẻ, Hoàng hậu cố ý gọi Lãnh Thục Nghi đến ngồi bên cạnh, cùng thấp giọng nói chuyện với Thái hậu.
Tây Thục phiên vương tửu lượng tựa hồ có chút cao, đầu tiên gã đến trước mặt Hoàng đế chúc rượu, sau đó cùng ăn mừng với các hoàng tử một phen, liền đi tới bàn ăn của bọn Đỗ Nguyễn, cùng với bọn họ bàn luận mấy thứ trên trời dưới biển, mới hàn huyên một chút gã bỗng nhiên xoay người đi về phía Vệ Nam Bạch.
Con người Tây Thục vương này từ trước đến giờ đều mang cái danh chẳng tốt đẹp, bởi vì nhờ bản thân mà Tây Thục ngày càng lớn mạnh nên gã không coi ai ra gì. Lần này đến đây nói là tiến cống nhưng kì thực là có dã tâm lớn, ý muốn tìm cơ hội làm loạn. Vệ Nam Bạch thấy gã, lòng nhất thời lặng xuống.
Trong tay gã là một bầu rượu, lảo đảo đi đến trước mặt Vệ Nam Bạch, lớn đầu nói to "Bản vương nghe nói nữ tử của Vệ quốc đều thiện vũ như Lăng Ba tiên tử. Hôm nay lợi dụng ân điển của Hoàng đế bệ hạ, tại đây Nhị cung lãng uyển, thính quân thiên đế nhạc, tri tha kỷ biến, không biết bản vương có thể may mắn được xem một khúc vũ của Vệ công chúa hay không!?"
Lời này vừa nói ra, bốn phía đều kinh ngạc. Tây Thục vương từ trước đến giờ đều thích làm theo ý mình, là một kẻ ham mê tửu sắc, nghe hắn nói vậy tất cả đều hai mặt nhìn nhau rồi quay đầu về phía Vệ Nam Bạch.
Hoàng đế nhíu mày nhìn Tây Thục phiên vương, mặc dù loại người này thất thố cực điểm, nhưng trong những năm gần đây Tây Thục quốc có thế lực vô cùng lớn, tựa hồ gã còn có thể trở thành bá chủ một phương. Vì có rất nhiều sự hạn chế, hơn nữa gã lại là kẻ ngàn chén không say, hành động lỗ mãng lần này nhất định là có thâm ý, Hoàng đế lúc này không phỏng đoán rõ ràng ý của gã, cho nên cũng không tiện nói ra, gã lạnh lùng đảo mắt nhìn mấy vị trọng thần cùng các hoàng tử, bọn họ giờ khắc này đang cau mày đăm chiêu. Ngược lại với mấy vị phiên vương khác, họ thấy thế liền đến giảng hoà, đem Tây Thục vương kéo lại nhưng gã dường như rất quyết tâm muốn nháo một phen, hòng để xem Vệ Nam Bạch vũ. Mấy vị phiên vương bất đắc dĩ nhìn hoàng đế, bầu không khí nhất thời lâm vào một trận giằng co.
Đỗ Nguyễn thấy thế cũng bất động thanh sắc rót một chén rượu, dùng tay áo che đi, ngửa đầu uống cạn, che đi ý cười trên môi.
Tây Thục vương không tha cho, bầu không khí ở yến hội lâm vào ngột ngạt, bế tắc. Việc này, có vũ cũng không được mà không vũ cũng không được. Trong cái tình cảnh này, Vệ Nam Bạch chỉ còn biết cười khổ, y thiên tính vạn tính lại vạn vạn không ngờ tới bản thân mình lại trở thành mục tiêu nằm ở cái nơi đầu sóng ngọn gió này.
Tựa hồ cảm thấy Vệ Nam Bạch bất đắc dĩ, dư quang trên mắt Tiếu Kỳ đảo qua nhìn Tây Thục vương dẫn theo một tia hàn ý lạnh lẽo, làm con người đang say kia cảm giác cả cơ thể như run lên, đột nhiên nhìn người bên cạnh này, sau đó cũng an tĩnh mấy phần.
Tiếu Mặc trầm ngâm lúc lâu, nhìn bọn họ ở bên này không nói một lời, tựa hồ cũng đang quan sát thế cục.
Bỗng nhiên, Tiếu Kỳ đem ly rượu trong tay đặt mạnh xuống bàn sau đó đứng dậy. Mọi người nhìn thấy đều một phen kinh động, chẳng lẽ điểm yếu của Cửu hoàng tử chính là vị hồng nhan này! Nhưng... Bọn họ lại nhìn gương mặt lạnh lùng của Hoàng đế cùng Tây Thục vương. Việc này nếu như xử lý không thoả đáng chỉ sợ náo loạn sẽ xảy ra đại sự!
Chỉ thấy Tiếu Kỳ mang bộ dạng thích ý đi đến bên người Vệ Nam Bạch, hơi cúi người, đưa tay gỡ nhánh hoa mẫu đơn trên tóc hắn xuống, đặt lên mũi ngửi nhẹ "Có câu, "Giai nhân vũ điểm kim thoa lưu, Tửu ác thời niêm hoa nhị khứu, Biệt điện dao văn tiêu cổ tấu" (2). Trước đó ta có nghe một ŧıểυ thái giám nói tới cái chuyện hưởng lạc, nói rằng tử khoan nhân khoái ở thế gian này đều chỉ có thổ sản sơn lâm. Văn Cẩn, hôm nay coi như cho ta mở rộng tầm mắt, con người đều là những kẻ có trí tuệ, tìm tòi khám phá có thể không phải ư?" (Đại loại là ý: chê bai Tây Thục vương chỉ là kẻ ngu ngốc, kém hiểu biết)
Lúc ấy, mấy vị Hoàng tử cùng văn thần đều đồng loạt nở nụ cười, Hoàng đế vốn đang muốn uống rượu lại bị mấy câu này làm sặc không khỏi ho khan vài tiếng. Chỉ duy có tên Tây Thục phiên vương là không hiểu gì, liên tục quay sang hỏi mấy phiên vương khác về câu nói tử khoan nhân cùng thổ sản sơn lâm gì đó là ý gì, nhưng các vị phiên vương cũng chỉ cười không nói, qua loa cho xong. Vệ Nam Bạch lúc này không khỏi mím môi cười. Lời này của Tiếu Kỳ quả nhiên là không lưu tình, tên Tây Thục vương trước đó còn tưởng Tiếu Kỳ hắn sẽ bị đem làm đến đen mặt, nhưng Tiếu Kỳ ngược lại lại chẳng hề gì, mạnh mẽ dùng một câu không khác gì lời nói chuyện phiếm để đả kích gã, trào phúng nói gã chưa từng va chạm với xã hội, không biết tự lượng sức mình. Mà nhìn mặt tên này mà xem... Tựa hồ còn hoàn toàn không biết cái gì.
Tiếu Kỳ quơ quơ đoá hoa mẫu đơn trong tay, dùng âm thanh chỉ có Vệ Nam Bạch nghe thấy, nháy mắt một cái rồi nhỏ giọng nói "Văn Cẩn, ngươi có nguyện ý không?"
Vệ Nam Bạch sững sờ, mang theo kinh ngạc nhìn Tiếu Kỳ. Nhưng cũng hiểu. Chỉ là... Câu hỏi của hắn không phải là Văn Cẩn, ngươi có thấy hay không? mà là, ngươi có nguyện ý hay không...
Trong nháy mắt, y bỗng cảm thấy có một thứ từ nơi cấm địa đưa đến thế vào chỗ trống trong lòng, cảm giác thật thoải mái, ấm áp như lúc trước kia.