Vùng Thang Sơn nɠɵạı ô Trường An, từ trước đến giờ đều là nơi ôn tuyền cố định để đặt hành cung (1) cho hoàng tộc Bách Việt. Xuất phát từ hoàng cung, có chừng trăm danh nữ quyến trong cung đều tập trung đông đủ, đủ để khiến cho toàn bộ vùng Thang Sơn này nước chảy không lọt, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.
Tiết đầu xuân, từ Thang Sơn này nhìn ra xa có thể thấy những ngọn núi mọc một mảnh phồn hoa như gấm, đẹp không sao tả xiết nổi, khiến tâm người ta thêm sảng khoái, thả lỏng.
Mà Vệ Nam Bạch sau khi đến Thang Sơn trong tâm không yên, có linh cảm sẽ gặp chuyện chẳng lành. Ý nghĩ trong nội tâm mấy ngày qua đều tích tụ lại, thoạt nhìn mặt mày y đều lộ ra bao nhiêu bất an cùng lo lắng.
"Chủ nhân, Hoàng hậu nương nương cho Dương ma ma tới truyền lời, Hoàng hậu nương nương mời người đến chỗ nương nương ở phúc trạch tuyền cùng bồi ngài một chút." Tần Mặc nhìn Vệ Nam Bạch nhắm mắt dưỡng thần, thấp giọng nói.
Vệ Nam Bạch nghe vậy mí mắt giật liên tục, sau đó liền vung tay ra hiệu cho Đông Mai lui sang một bên "Hoàng hậu nương nương gọi ai?"
"Lý quý phi, Lệ quý phi, Thục quý phi, còn có mấy nương nương được hoàng thượng sủng ái, có cả nương nương và còn... Đỗ Vân Trúc."
Tần Mặc nói xong, Vệ Nam Bạch hơi thay đổi sắc mặt, làn môi mỏng nhẹ nhàng câu lên.
Đỗ Vân Trúc, Đỗ Vân Trúc.... Động tác này của Hoàng hậu thật là dứt khoát, nhanh chóng, chỉ hai ngày trước vừa hạ chỉ, ngày hôm sau liền đem người đến. Nhìn hành động lần này, Đỗ Vân Trúc này phỏng chừng sẽ bị các nàng đem nhét vào Lệ Chính điện.
"Chủ nhân." Xuân Đào lúc ở trên đường đã xoắn xuýt không thôi, giờ khắc này nhìn chằm chằm Vệ Nam Bạch, không nhịn được liền hỏi "Ngài thực sự muốn cùng với các nương nương, các nữ tử cùng... Ngâm ôn tuyền à?"
Mi tâm của Vệ Nam Bạch nhảy một cái, tuy biết việc này khó tránh nhưng cả tai vẫn đỏ lên không ít.
"Chủ nhân nhà ta là ai nào? Ngươi lại chẳng biết lớn nhỏ vậy sao? Xuân Đào, chủ nhân từ khi nào đã tới phiên ngươi hỏi đến?" Đông Mai thấy thần sắc lúng túng của Vệ Nam Bạch, liền giơ tay búng một cái vào trán Xuân Đào.
"Đông Mai tỷ tỷ." Xuân Đào bưng trán, ngoác miệng ra ngóng nói "Ta đây cũng không phải lo lắng cho chủ nhân ư, dù sao... Dù sao chuyện này... Bên trong ôn tuyền không phải đều là nữ quyến sao!"
"..."
Nghĩ đến thân phận nam nhân của chủ nhân nhà mình, lại còn có thể đi cùng các nữ quyến vào ngâm mình trong suối nước nóng. Đây là một phòng lớn chứa được nhiều người, nhớ tới lại một lần nữa mặt đỏ lên.
"Khụ khụ..." Vệ Nam Bạch hắng giọng một cái, che đậy ánh mắt lúng túng "Đông Mai, ngươi cùng ta đi đến chỗ Hoàng hậu nương. Ta phải tìm lý do, đem việc này đẩy xuống mới tốt."
"Vâng chủ nhân." Đông Mai đáp ứng một tuyến, Thu Cúc là được sắc thông thông từ ngoài kia đưa đầu vào.
"Chủ nhân, chủ nhân..." Thu Cúc cam đoan đoạn đường này, nàng đã mệt đến thở hồng hộc "Việc lớn rồi sẽ không tốt, Hoàng hậu nương nương cùng mọi người đã đến phúc trạch tuyền, nữ quyến đều đến đủ rồi, hiện tại chỉ còn chờ mình ngài!"
"... Cái gì?" Vệ Nam Bạch mới đứng dậy, nghe xong thân thể cứng ngắc, không nhúc nhích.
"Chủ nhân, ngài xem lần này nên làm gì?" Đông Mai nghe thấy trong lòng cũng có chút sốt ruột "Kia... Kia kìa, bên trong phúc trạch tuyền còn không phải đều là nữ quyến sao, ngài coi như là đi vào rồi đi ra từ chốn đó tạ tội vậy.... Một ao nữ quyến... Cũng không phải chuyện to tát gì?!"
Vệ Nam Bạch vô lực xoa trán, nội tâm không khỏi có chút nôn nóng, không nghĩ đến đám người Hoàng hậu lại nhanh như vậy a!
"Chủ nhân, Hoàng hậu nương nương sai người truyền lời đến, nếu đã chuẩn bị xong thì mau chóng tới." Tần Mặc đứng ngoài cửa chờ đợi, không hiểu duyên cớ tại sao lại khiến tâm mọi người trong phòng một phen ngột ngạt.
Hiện tại, toàn bộ đều ở trong điện, mọi người hai mặt nhìn nhau, cũng không biết nên làm sao cho phải, cuối cùng chỉ còn có thể ngóng nhìn về phía Vệ Nam Bạch chờ y đưa ra giải pháp hợp lý.
Vệ Nam Bạch ngẩn người, về sau mới cố gắng trấn định. Y trầm ngâm chốc lát liền thấp giọng nói "Đông Mai, ngươi mau chóng đưa Dung thần y đến nơi này."
"Vâng thưa chủ nhân! Nô tỳ xin cáo lui." Đông Mai lĩnh lệnh xong liền bước ra ngoài.
Sau đó, Vệ Nam Bạch từ từ ngồi xuống giường, đôi đồng tử trong suốt nhìn hai người Thu Cúc, nửa ngày cũng không mở miệng.
"Chủ nhân, ngài có dặn dò?" Thu Cúc nhìn thế liền đoán ý, thấy thế liền chủ động hỏi.
Từ trước đến giờ, Vệ Nam Bạch có bao nhiêu quả quyết nhưng cũng có vài lần biệt nữu, y rốt cuộc vẫy tay hướng Thu Cúc với ý cho bọn họ chạy đến sau đó thấp giọng hỏi "Thân thể Hạ Hà hôm nay không tiện sao?"
Xuân Đào nghe lập tức đáp rằng "Chủ nhân thật lợi hại nha, không sai, Hạ Hà tỷ tỷ đến kỳ kinh nguyệt..."
"Xuân Đào!" Thu Cúc mặt đỏ lên quát khẽ "Trước mặt chủ nhân mà ngươi ăn nói bậy bạ gì vậy?"
"Nô tỳ...." Xuân Đào lặp bắp nói không nên lời, khuôn mặt trắng nõn đỏ ửng lên một mảng "Xuân Đào nói lỡ, thỉnh chủ nhân trách phạt."
"Không sao, không sao." Vệ Nam Bạch từ trước đến giờ đều trưng ra bộ mặt lãnh đạm lúc này trên má lại hiện ra chút màu đỏ nhàn nhạt. Y than một tiếng nói với mọi người "Ngày hôm nay, ta phải để các ngươi cùng đi."
"Xin nghe căn dặn của chủ nhân."
Sắc mặt Tiếu Kỳ cổ quái nhìn chằm chằm Thanh La "Điều hoà kinh nguyệt?"
"Bẩm điện hạ, xác thực là như vậy." Thanh La gật đầu "Hoàng hậu nương nương sau đó còn phái Dương ma ma đi xem tình hình Vệ công chúa ra sao, Vệ công chúa khi đó nằm trong phòng sắc mặt tái nhợt, đau đớn khó chịu. Hoàng hậu nương nương sau khi biết được còn cố ý ban rất nhiều loại dược lưu thông máu, dặn dò công chúa không cần lo lắng, nghỉ ngơi thật tốt là được."
Tiếu Kỳ hoài nghi nhìn Thanh La "Thái y nào của Thái y viện đã chẩn đoán?"
"Bẩm điện hạ, là Lý Phục Nghi đại nhân của Thái y viện bên người Hoàng hậu nương nương, lão tự mình đến chẩn bệnh cho Vệ công chúa."
Tiếu Kỳ nghe vậy, chân mày nhíu càng chặt.
"Chủ nhân, người thấy bên trong chuyện này có gì không đúng không?"
Không đúng, chỗ nào nghe cũng không hề thích hợp! Tiếu Kỳ thực sự muốn làm một tràng rít gào. Dựa theo suy đoán của hắn thì Vệ Nam Bạch có đến sáu mươi phần trăm là Nguyệt Vân Sinh giả trang thành! Nhưng, Lý Phục Nghi lại là tâm phúc của Hoàng hậu, Vệ Nam Bạch nhất định không có cách nào mua chuộc, hắn cũng không đáng để giúp Vệ Nam Bạch che giấu.
"Chủ nhân?" Thanh La nhìn sắc mặt biến hoá khôn lường của Tiếu Kỳ, trong lòng hiển nhiên sợ hãi.
"Lý Phục Nghi chẩn thế nào?" Tiếu Kỳ càng nghĩ càng phiền muộn, liên tiếp uống nước để bản thân mình phải tỉnh táo "Nói chi tiết, đừng bỏ qua chi tiết nào!"
"Vâng, đầu tiên Vệ công chúa cho mời thần y Dung Khải Thịnh đến, chờ bắt mạch xong mới phái người bên cạnh tên Đông Mai đi bẩm báo với Hoàng hậu nương nương. Hoàng hậu nương nương sau khi biết thì vô cùng lo lắng, lập tức phái Lý Phục Nghi đi xem bệnh cho Vệ công chúa. Sau khi chẩn bệnh, Lý đại nhân kết luận kinh nguyệt Vệ công chúa không điều, cần tĩnh dưỡng thật tốt trong mấy ngày."
"Ngươi thấy trong đây có điểm nào khả nghi không?"
"Thanh La vẫn theo dõi nhưng cũng không thấy chỗ nào không phù hợp. Quả thực đều do một tay Lý Phục Nghi đại nhân tự mình xem mạch."
Sau khi nghe xong, sắc mặt Tiếu Kỳ lại càng thêm khó coi "Vậy Dung Khải Thịnh đến để làm gì?"
"Nghe cung nữ phục vụ nói, Vệ công chúa muốn đến phúc trạch tuyền mà mặc kệ bệnh tật nhưng vẫn lo lắng việc không ổn nên đầu tiên mới gọi Dung thần y đến xem thử. Chờ sau khi hiểu rõ mới đi hồi báo lại Hoàng hậu nương nương."
Nghe như vậy, tựa hồ cũng không có gì không đúng. Mà Tiếu Kỳ không hiểu sao lại luôn có loại trực giác rằng, Vệ Nam Bạch xác định đã làm ra những việc đó!
"Thanh La, ngươi khẳng định, xác thực là do Lý Phục Nghi chính tay chẩn mạch?"
Thanh La chần chừ một chút sau đó cẩn thận đáp "Vâng, mà Lý Phục Nghi đại nhân vì tránh hiềm nghi, bắt mạch bằng cách dùng huyền ti (2)."
"Bắt mạch bằng huyền ti." Ánh mắt Tiếu Kỳ trở nên sáng ngời "Thì ra là vậy, bên đầu kia chắc chắn không sai rồi."
"Chủ nhân, bắt mạch bằng huyền ti có gì không ổn sao?"
Tiếu Kỳ nghe vậy huồn cười "Nếu là bắt mạch bằng huyền ti, văn chương ở đầu kia không phải lai láng hơn ư!?"
"Lúc Lý thái y bắt mạch, thuộc hạ cố ý đến xem, nằm trên giường đích xác là Vệ công chúa."
"Ngươi làm sao khẳng định được người nằm trên giường lúc đó là Vệ Nam Bạch?"
"Vệ công chúa tuy đau đớn khó nhịn, lấy tay che trán, bình thường luôn mang theo khăn lụa che mặt nhưng thân hình nàng cũng không khác gì bình thường."
"Đeo thêm khăn lụa bên dưới, có ai dám kết luận rằng đã không thay mận đổi đào?" Tiếu Kỳ cười lạnh "Hoặc cứ cho là vậy thì sao? Bắt mạch bằng huyền ti là cho một người, nằm trên giường lại là một người. Vệ Nam Bạch, được lắm! Ngươi diễn vai diễn này thực chân thật!"
"Chủ nhân..." Thanh La cảm thấy Tiếu Kỳ có vẻ tưởng tượng quá nhiều rồi "Thuộc hạ cho là Vệ công chúa thực sự mắc chứng kinh nguyệt không điều."
"Thanh La, không nên xem thường." Tiếu Kỳ trầm giọng nói "Nếu như Vệ Nam Bạch thận trọng che giấu như vậy thì hẳn là có gì đó quan trọng rồi, ngươi mau chóng trở lại làm rõ tình hình."
"Vâng, thuộc hạ đã biết. Thuộc hạ xin cáo lui."
"Chờ đã." Thanh La vừa đi đến cửa thì đã bị Tiếu Kỳ gọi lại. Hắn trầm tư một lúc, dặn dò "Nếu như có cơ hội, ngươi tìm thời điểm thích hợp nghĩ cách xem trên vai trái của Vệ Nam Bạch có phải có vết sẹo do tên gây nên không."
Thanh La sững sờ, chỉ thấy Tiếu Kỳ không nói lại một lần nữa mới đáp ứng "Thuộc hạ lĩnh lệnh, thỉnh điện hạ an tâm."
"Đi xuống đi."
Tiếu Kỳ chắp tay nhìn sắc xuân trên hành lang, giữa hai lông mày mang thần sắc nghiêm nghị nhưng khoé môi xinh đẹp lại khẽ câu lên.
Vệ Nam Bạch a Vệ Nam Bạch, có khi hoài nghi lại giống như một hạt giống một khi gieo xuống sẽ nảy mầm liền nhất định thế không thể đỡ! Mặc cho ngươi có tài giỏi ngút trời, tâm tư kín đáo cũng nhất định sẽ lộ ra manh mối.
Đối đãi với ngươi, Tiếu Kỳ chỉ cần nhìn ngươi diễn, diễn thế nào cho tốt thôi!
Hoàn Chương 16
(1): Hành cung là nơi triều đình cho xây dựng những cung điện để vua nghỉ ngơi khi xa giá đi tuần du ở các nơi xa kinh