Anh đỗ xe ven đường, lấy điện thoại ra, vừa bấm số xong thì nghe tiếng người gọi anh.
Âm thanh quen thuộc, rất quen thuộc, vô cùng quen thuộc, hơn một tháng nay âm thanh quen thuộc này luôn xuất hiện trong mộng của anh.
Kỷ Sơn Thanh quay đầu nhìn hướng phát ra tiếng.
Giữa màn đêm đen huyền, người kia mang theo ánh sáng bước ra từ bóng tối, tất cả tia sáng tụ tập trên người cậu, khiến từ xa đã có thể thấy mái tóc mềm mại, gương mặt xinh đẹp của cậu.
Giống như lần đầu tiên nhìn thấy cậu.
Lần đầu tiên đã thấy cậu xinh đẹp.
Đến bây giờ vẫn thấy cậu xinh đẹp.
Giống như vòng tròn, đi một vòng lại về điểm xuất phát.
Cuối cùng lại về, tóm lại là phải về, dù sao vẫn là người này, cũng sẽ là người này.
Một khắc đó giống như cả một đời, tựa như cuộc sống chính là như vậy – anh tới đón cậu, cậu đợi anh đón. Anh đứng dưới lầu, cậu liền đi tới.
Vốn dĩ, là hai người.
Kỷ Sơn Thanh đứng yên nhìn Triệu Ý chạy tới chỗ mình.
Tới gần, tới gần, tới gần....
Trái tim cũng theo bước chân của cậu đập thịch thịch thịch...
Cậu đứng trước mặt anh, nở nụ cười.
“Anh Sơn, em về ăn sủi cảo.”
“Ừ.”
Triệu Ý nhìn anh, ánh đèn đường vụn vỡ trong mắt cậu, sáng lấp lánh, cậu nói: “Anh Sơn, sao anh không ôm em?”
Vừa dứt lời, Kỷ Sơn Thanh liền vươn tay ôm chặt cậu, má dụi vào tóc cậu, trái tim vốn luôn treo lơ lửng từ lúc nhận được điện thoại rốt cuộc rơi xống đúng chỗ. Những suy nghĩ vẩn vơ suốt một tháng qua cũng tan thành mây khói.
Triệu Ý buông vali ra, ôm lấy Kỷ Sơn Thanh.
Thật tốt, thật ấm, thật an tâm.
“Triệu Ý...”
“Ừm....”
“Triệu Ý....”
“Em đây.”
“Triệu Ý....”
Triệu Ý, sau này đừng đi được không?
Triệu Ý, sau này mãi ở đây được không?
Triệu Ý, còn ôm nữa anh sẽ không nỡ để em đi mất!
——
Kỷ Sơn Thanh lái xe rất chậm, rất vững. Nhưng dù chậm thì gió đêm lạnh lẽo vẫn thổi đến lạnh cóng mặt.
Triệu Ý sợ lạnh, đã sớm mặc áo lông quàng khăn len, che kín cả nửa gương mặt.
Cậu vòng tay ôm lấy tấm lưng rắn rỏi của Kỷ Sơn Thanh, cả người áp sát vào anh.
Nhớ lại lần đầu ngồi sau xe máy của Kỷ Sơn Thanh, cậu vừa đụng eo người kia đã xù lông như cún, không cho sờ. Bây giờ thì người là của cậu rồi, eo cũng là của cậu.
Triệu Ý buồn cười, len lén nhếch môi, cười xong lại thấy ngu ngu.
Cậu ôm ôm, thấy không đúng lắm. tay sờ sờ quần áo của Kỷ Sơn Thanh, nhăn mày.
“Trời lạnh như vậy sao ban đêm anh ra ngoài lại mặc ít thế?”
Kỷ Sơn Thanh nghe vậy, hơi nghiêng đầu về sau.
“Đi vội quá.”
Chưa kịp thay đồ đã nhận được điện thoại của Triệu Ý nên lái xe đi luôn.
Hiểu rồi.
Triệu Ý tới giờ mới thấy đau lòng, cậu về thành phố A lâu quá, khi đó bận túi bụi, ít khi nhớ gọi điện cho Kỷ Sơn Thanh. Kỷ Sơn Thanh lại là người cứng đầu, cậu không gọi thì anh có thể đem mình nghẹn chết. Có những lời không ép anh đến giới hạn anh sẽ không chủ động nói.
Anh sẽ không nói thẳng: Triệu Ý, anh chịu không nổi, em về thăm anh đi.
Đến lúc nhịn không được anh mới có thể hỏi một câu: Em xong việc chưa? Tết Nguyên đán về ăn sủi cảo đi.
Kiểu nhẫn nhịn này thường xuyên khiến Triệu Ý đau lòng, đôi khi lại khiến Triệu Ý muốn đập cho anh một trận để con trâu này mở miệng nói.
Triệu Ý khẽ thở dài, tháo khăn quàng cổ, quàng lên cổ Kỷ Sơn Thanh, sau đó ôm chặt anh.
Cậu không nên ở lại thành phố A lâu như vậy, đáng lý nên về sớm hơn.
Cậu nên nghĩ ra Kỷ Sơn Thanh rất cần cậu mới đúng.
Kỷ Sơn Thanh chưa từng biết thương chính mình, nên đành phải để Triệu Ý chịu khổ đến yêu anh vậy.
——
Về tới trường đã là hai giờ sáng.
Kỷ Sơn Thanh kéo vali, hai người một trước một sau vào nhà.
Triệu Ý đẩy cửa vào, mở đèn lên. Kỷ Sơn Thanh vào sau, cánh tay dài duỗi ra ôm lấy Triệu Ý từ phía sau, một tay kéo cằm cậu quay lại, hôn lên.
Tư thế này chẳng dễ chịu gì cả nhưng Triệu Ý không từ chối.
Cậu vừa hé miệng đón nhận sự xâm nhập của Kỷ Sơn Thanh, vừa kéo tay Kỷ Sơn Thanh khỏi eo mình, từ từ xoay người, làm sâu sắc hơn nụ hôn này.
Hơn một tháng, bốn mươi ngày nhớ nhung.
Đặt cả vào nụ hôn này.
——
Kỷ Sơn Thanh không đi, anh ở lại cùng ngủ với Triệu Ý.
Giường không lớn, Triệu Ý một người ngủ vừa vặn, hai người thì hơi chật. Kỷ Sơn Thanh nghiêng người, kéo Triệu Ý vào lòng, không ngủ cũng không nói gì.
Đêm quá yên tĩnh, chỉ có tiếng hơi thở của hai người triền miên trong không khí.
Cảm giác này thật yên tĩnh và an bình.
Triệu Ý dụi dụi đầu vào ngực Kỷ Sơn Thanh, hít nhẹ một hơi, chậm rãi nhắm mắt lại.
Thực ra Triệu Ý có rất nhiều điều muốn nói. Trước đó không có Kỷ Sơn Thanh bên cạnh, đêm đến cậu thường nghĩ đến những điều sẽ nói với Kỷ Sơn Thanh lúc gặp lại. Nên nói gì, nói như thế nào đều suy nghĩ không biết bao nhiêu lần trong đầu. Nhưng đến lúc hai người cùng nằm trên một cái giường, có thể trò chuyện cả đêm thì Triệu Ý lại không muốn nói gì cả, cậu sợ phá hỏng bầu không khí tốt đẹp này.
Mọi lời nói đều là giả dối, chỉ có giây phút này là chân thật.
Nằm bên cạnh Kỷ Sơn Thanh quen thuộc, ôm anh, lặng yên, ấm áp, tất cả đều là thật.
Thế là đã đủ, đủ để cậu an tâm.
——
Tối qua ngủ muộn, đến giữa trưa hôm nay Triệu Ý mới dậy.
Trong phòng sáng trưng, dù đã kéo rèm nhưng lớp vải mỏng kia không canh được hết ánh sáng.
Triệu Ý ngồi dậy, sửng sốt một lát mới nhớ ra mình đã về trường Khai Hóa.
Kỷ Sơn Thanh đã rời giường, không biết đi lúc nào.
Cậu dịch ra mép giường, thò đầu xuống tìm giày thì thấy một đôi dép bông mới tinh, bên trên thêu một con gấu ngốc.
...
OK, rất chu đáo.
Triệu Ý cười khẽ, thò chân xuống đi dép.
Vừa mặc xong quần áo Triệu Ý liền nghe thấy tiếng mở cửa, chắc là sợ đánh thức anh nên âm thanh rất khẽ khàng.
Triệu Ý nghiêng đầu nhìn, thấy Kỷ Sơn Thanh đang đứng ở cửa nhìn cậu cười: “Tỉnh rồi à, anh còn nghĩ em phải ngủ lúc nữa cơ.”
Hôm qua về muộn, tâm trạng lại kích động, cậu còn chưa nhìn kỹ Kỷ Sơn Thanh đâu, vừa hay hôm này tỉnh táo nhìn rõ. Ánh mắt Triệu Ý dính chặt vào Kỷ Sơn Thanh.
Anh mặc áo jacket màu đen, cổ áo kéo cao che một phần cằm, bên dưới mặc quần thể thao màu đen, chân đi giày chơi bóng, trông vô cùng trẻ trung khỏe khoắn. Gương mặt vẫn như vậy nhưng Triệu Ý thấy đường nét gương mặt sắc bén hơn nhiều, càng sâu sắc hơn, hình như gầy đi một chút.
“Sao anh lại thấy em gầy hơn nhiều, nhìn xem, mặt cũng bớt đầy đặn rồi.”
Triệu Ý: Không gầy được chắc? Mấy chuyện bực mình ở thành phố A nhìn một chút cũng đủ khiến cậu giảm mất hai bữa cơm một ngày rồi.
Nhưng những chuyện này không cần nói với Kỷ Sơn Thanh.
Triệu Ý cười chọc lại anh: “Em cũng nhớ anh, nhớ bao nhiêu thì gầy bấy nhiêu.”
Kỷ Sơn Thanh gật đầu: “Ừ, anh cũng thấy thế.”
Triệu Ý: “...”
Mợ, biết dựa cột mà leo ghê!
Kỷ Sơn Thanh: “Nói xem em nhớ anh như nào nào.”
Triệu Ý: “... Nghĩ xem bao giờ anh cho em ở trên.”
Kỷ Sơn Thanh hỏi: “Em thật sự nghĩ muốn nằm trên sao?”
Nói linh tinh!
Triệu Ý híp híp mắt: “Muốn chứ, em muốn thì anh sẽ cho à?”
Kỷ Sơn Thanh cười nhìn cậu, lộ ra răng nanh, thật đẹp: “Cũng chưa chắc. Em quyến rũ anh nhiều một chút, có lẽ anh sẽ nằm ngửa ra cho em leo lên.”
Triệu Ý muốn sờ cái răng nanh kia ghê, cậu cắn cắn thịt mềm trong má hỏi: “Quyến rũ như thế nào?”
Kỷ Sơn Thanh: “Ví dụ như hôn anh một cái.”
Triệu Ý vẫy tay với Kỷ Sơn Thanh, đợi anh đi tới liền ấn đầu anh xuống, áp môi lên.
Hôn một cái.
——
“Khụ...khụ...”
Hà Quang Tễ bưng cốc nước ấm đến tìm Kỷ Sơn Thanh. Mai là ngày cuối năm rồi, ban nãy ba hắn đã gọi tới, mắng mỏ gọi hắn về nhà ăn tết. Ba năm nay hắn đều không về, lần này bố hắn rất giận, kêu anh dù có chuyện gì cũng phải về. Hà Quang Tễ hết cách, định đến chào Kỷ Sơn Thanh, qua năm lại về. Án của Thạch Bàn Tam đã ổn rồi, để qua Tết cũng không sao.
Kết quả mới tới cửa phòng Kỷ Sơn Thanh liền thấy cửa phòng đối diện vốn không có ai ở mở ra. Hắn hiếu kỳ nhìn vào, không thấy không sao, vừa thấy thì sợ đến sặc nước, nước sặc cả lên mũi chảy ra ngoài.
Đúng lúc đang chật vật thì hai người trong phòng giật mình nhìn sang.
Xấu hổ nhất là Triệu Ý còn bình tĩnh lau miệng, nhìn vị khách không mời mà đến ngoài cửa, quay đầu hỏi Kỷ Sơn Thanh: “Anh không đóng cửa à?”
Kỷ Sơn Thanh: “Kích động quá, quên mất.”
Triệu Ý: “Anh dọa người ta rồi kìa.”
Kỷ Sơn Thanh: “...”
Hà Quang Tễ: “???”
Triệu Ý từ xa đánh giá Hà Quang Tễ, nhíu mày.
“Thầy giáo mới à?”
Kỷ Sơn Thanh nói: “Luật sư.”
Triệu Ý không có cảm tình với luật sư, vì Triệu Tinh Vân là luật sư.
Lông mày cậu nhíu chặt hơn: “Sao trường mình lại có luật sư?”
Kỷ Sơn Thanh do dự một chút, vẫn nói ra: “Án của Thạch Bàn Tam cần một luật sư.”
Hà Quang Tễ: Tại sao mình lại phải ngu ngốc đứng đây nghe hai người kia nói chuyện? Hai người không xấu hổ à? Chẳng lẽ chỉ có một mình tôi là thấy ngại hộ hai người?