Dư Cảnh nhìn căn nhà bên ngoài qua cửa sổ xe, nghiêng đầu hỏi Triệu Ý.
Xe đã đỗ ở đây năm phút, Triệu Ý ngồi yên trên xe không nhúc nhích, không hề có ý định xuống, cũng không để tài xế lái tiếp. Cậu ngồi im đó, ai tay đặt trên đùi nắm thật chặt, mắt nhắm lại, chau mày, không biết đang nghĩ gì.
Dư Cảnh thận trọng gọi cậu một tiếng: “Anh?”
Triệu Ý mở mắt, lông mày vẫn không giãn ra, cậu nhìn Dư Cảnh, Dư Cảnh không hiểu tâm sự cuộn trào trong mắt Triệu Ý là gì, chỉ là nó chưa từng thấy ánh mắt của Triệu Ý thâm trầm, phức tạp như vậy. Giống như có chuyện gì đó rất ghê gớm sắp xảy ra.
Dư Cảnh nuốt nước miếng, gọi lại: “Anh?”
Triệu Ý nhìn hắn một lúc, đột nhiên hỏi: “Trang phục của anh có chỉnh tề không?”
Dư Cảnh gật gật đầu: “Chỉnh tề.”
Chỉnh tề đến không thể chỉnh tề hơn.
Triệu Ý vẫn nhăn mày: “Đằng sau có dính bẩn không?”
Dư Cảnh lắc đầu: “Không có.”
Triệu Ý lại hỏi: “Em thấy....”
Dư Cảnh chen vào: “Anh, anh bây giờ vô cùng đẹp trai, cực kỳ lịch lãm.”
Triệu Ý: “...”
Dư Cảnh: “Anh, anh đang căng thẳng à?”
Nó đã nhận ra, hôm nay chắc là anh mình đi gặp ai đó, người đó hẳn là ở nhà này.
Nhưng nó không hiểu lắm, sao anh mình còn lôi theo nó làm gì?
Triệu Ý run mi, bỗng thấy phiền não, không vui nói: “Anh căng thẳng gì đâu? Có gì mà căng thẳng?”
Dư Cảnh: Sao em biết được anh căng thẳng vì cái gì?
Nói xong, Triệu Ý im lặng một lát, sau đó mở cửa, xuống xe.
Dư cảnh còn ngồi trong xe thất thần, Triệu Ý lúc đóng cửa nhìn nó một cái: “Còn ngồi ngẩn người cái gì, xuống xe.”
Dư Cảnh:... Nó cảm thấy anh mình đang bước vào thời kỳ mãn kinh.
——
Triệu Ý cùng Dư Cảnh đi đến cổng, lúc gần đến Triệu Ý đột nhiên nói: “Em biết đây là nhà ai không?”
Dư Cảnh: “Không biết.”
Triệu Ý nói: “Theo đuổi con gái nhà người ta lâu thế rồi mà địa chỉ nhà họ ở đâu em cũng không biết?”
Dư Cảnh:???
!!!
Bây giờ chạy còn kịp không?
Sự thật chứng minh, không chạy được, mà cũng chẳng kịp.
Lúc Triệu Ý nói câu kia liền túm cổ tay của nó lại, cười nói với gác cổng.
Triệu Ý: “Ngài Kỷ có nhà không vậy?”
Gác cổng đáp: “Ngài là?”
Triệu Ý trả lời: “Tôi họ Triệu, là phụ huynh của Dư Cảnh, thời gian trước thằng nhóc này không hiểu chuyện làm phiền đến tiểu thư Kỷ, hôm nay tôi dẫn nó tới xin lỗi.”
Dư Cảnh:??? Cái lùm mía!!
Gác cổng nhìn thoáng qua Dư Cảnh sau lưng cậu, quay người đi vào phòng trực.
Nhân lúc gác cổng vào phòng, Dư Cảnh nghiến răng nghiến lợi nhỏ giọng nói: “Triệu Ý, anh làm cái gì thế? Sao em lại phải tới nhà cô ấy xin lỗi, em làm gì sai đâu? Anh thả em ra!”
Triệu Ý không chút lay động nói nhỏ: “Đằng nào cũng đến rồi, gác cổng nhà người ta cũng đang thông báo, giờ em mà đi chẳng phải là cho bố người ta leo cây à, sau này định theo đuổi con gái người ta kiểu gì?”
Dư Cảnh máu nóng dâng lên: “Cmn là em muốn đến chắc? Anh phải nói trước với em là tới đây chứ, nếu thế có đánh chết em cũng không thèm đi!”
Triệu Ý nói: “Anh nói với em hôm nay đi gặp người lớn rồi còn gì?”
Dư Cảnh: CMN chứ cái này là gặp người lớn gì?!! Đậu xanh rau má chứ anh nói rõ ràng xem nào!
——
Điện thoại là Du Hân nhận, lúc ấy cô đang cắm hoa trong phòng khách, thuận tay nhấc máy. Nghe gác cổng nói lại cô thấy hơi buồn cười, bảo gác cổng chờ chút rồi vào phòng đọc sách.
Kỷ Hải Yến đang ở trong phòng làm việc, nghe tiếng cửa mở cũng không ngẩng đầu lên.
Du Hân đặt bình hoa lên bệ cửa sổ, vừa chỉnh lại hoa vừa nói: “Ngoài cửa có hai người muốn gặp anh.”
Du Hân chỉnh hoa xong, cười nói: “Họ Triệu, cậu ta dẫn vợ con tới nhận lỗi.”
Bàn tay đang xoa mày của Kỷ Hải Yến dừng lại, ngước nhìn cô, đầy mặt khó hiểu hỏi: “Xin lỗi chuyện gì?”
Du Hân cười nhạo nhìn hắn: “Cậu ta nói đứa nhỏ tên Dư Cảnh.”
Kỷ Hải Yến trợn tròn mắt, chỉ vào cửa khiếp sợ nói: “Anh còn chưa đi tìm thằng nhóc kia mà nó dám tự mình đến tận cửa?”
Du Hân cười: “Đừng kích động, không phải người ta tới xin lỗi sao?”
Kỷ Hải Yến: “Ai cần nó đến xin lỗi? Mau đuổi người đi đi!”
Du Hân nói: “Người ta cũng tới nơi rồi, đuổi đi không hay lắm, hơn nữa vẫn là người lớn dẫn tới, anh không phải vẫn muốn xem xem đứa trẻ kia là người như nào sao? Chi bằng để họ vào đi.”
Kỷ Hải Yến nhíu mày, có vẻ không vui.
Du Hân dụ dỗ: “Anh không muốn gặp thì em để gác cổng tiễn khách vậy. Coi như anh bỏ qua một cơ hội giết gà dọa khỉ, uy hiếp đưa trẻ kia.”
Ngược lại cô rất muốn gặp đứa trẻ kia một lần, chưa kể chuyện phụ huynh lôi con tới xin lỗi vì theo đuổi bạn gái nghe vừa hoang đường lại vừa thú vị.
Kỷ Hải Yến động tâm.
Giết gà dọa khỉ à, cũng có khả năng phết.
Hắn nghĩ nghĩ, hỏi: “Bảo Du đâu rồi?”
Du Hân đáp: “Con bé đang làm bài tập trên tầng.”
Kỷ Hải Yến đứng dậy, vỗ vỗ quần áo: “Bảo con bé ngoan ngoãn làm bài tập, đừng xuống dưới, anh đi 'quan tâm' thằng nhóc kia.”
——
Kỷ Hải Yến năm nay bốn mươi mốt tuổi, hắn là con trai trưởng của Tư lệnh Kỷ, anh cả của Kỷ Sơn Thanh.
Triệu Ý nhận thấy gương mặt hắn có mấy phần giống Kỷ Sơn Thanh, quả nhiên là anh em ruột. Nhưng khí chất của Kỷ Hải Yến và Kỷ Sơn Thanh lại khác biệt rất nhiều, hắn trầm ổn nội liễm từ xương cốt, ôn hòa mà không mất sắc bén, ngay thẳng mà linh hoạt. Hắn trông không quá khôn khéo, thậm chí thái độ rất dễ chịu, không có thói hư tật xấu của người ở trên cao lâu, nhưng ở trước mặt hắn sẽ không tránh khỏi khẩn trương, cảm thấy mình toàn thân là khuyết điểm.
Nếu như dùng hai từ để nhận xét người này Triệu Ý sẽ dùng 'trung dung'.
Có thể chuẩn xác biết được vị trí của mình ở đâu, đối với thế sự tự điều chỉnh theo đạo lý của mình.
Đây thực sự rất khó có được, không phải ai cũng học được cách hòa nhập với thế giới, dùng tư thái trung dung xử sự. Chuyện này Kỷ Sơn Thanh không làm tốt bằng anh cả hắn.
Thậm chí đối với con heo muốn ăn cải trắng nhà mình Kỷ Hải Yến cũng chưa từng đổi nét mặt, thái độ vô cùng ôn hòa, chỉ là câu nào câu đấy đều chuẩn xác đâm vào lòng tự trong non nớt của Dư Cảnh.
Dư Cảnh nghẹn đỏ mặt nhưng không cãi được câu nào, vì Bí thư Thành ủy nói câu nào cũng có lý hết! Người ta nói đúng cả! Vậy nó cãi kiểu gì?
Chỉ gặp một lát đã có thể nắm rõ tâm lý của Dư Cảnh, đây chính là Kỷ Hải Yến – Bí thư Thành ủy Thành phố A.
Cuối cùng vẫn là Triệu Ý không nhìn nổi nữa, dù sao cũng là con cháu nhà mình, cậu chọn thời điểm thích hợp chen lời: “Ngài Kỷ, không lừa ngài, hôm nay tôi tới đây chỉ là mượn danh Dư Cảnh, tôi có vài chuyện muốn nói với ngài.”
Kỷ Hải Yến là người rất thông suốt, ở trước mặt kiểu người này che che giấu giấu không có chút hiệu quả tốt nào, ngược lại còn làm mình trở nên chật vật.
Từ lúc bước vào đến giờ, mới ngồi xuống năm phút Triệu Ý đã quyết định ngả bài. Nếu ban đầu cậu biết Kỷ Hải Yến là người như vậy thì sẽ không đưa Dư Cảnh đi cùng.
Vẽ rắn thêm chân.
Ánh mắt Kỷ Hải Yến dừng trên người cậu, chỉ một giây, lại đứng dậy: “Đến phòng đọc sách đi.”
Triệu Ý đứng dậy theo, Kỷ Hải Yến nói với vợ: “Phiền em tiếp Dư Cảnh.”
Du Hân ước gì hắn đi nhanh đi, nhưng không thể hiện gì ra ngoài, chỉ dịu dàng cười đồng ý.
——
Triệu Ý đóng cửa phòng, Kỷ Hải Yến mời cậu ngồi xuống ghế sa lon. Triệu Ý không từ chối, Kỷ Hải Yến cầm bình trà trên bàn rót cho cậu một chén, để ly trước mặt cậu.
Triệu Ý liền nói: “Cảm ơn.”
Kỷ Hải Yến tự rót cho mình một chén trà, vững vàng ngồi trên ghế nói: “Cậu muốn nói chuyện gì?”
Triệu Ý ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Kỷ Hải Yến: “Kỷ Sơn Thanh.”
Đôi mắt Kỷ Hải Yến thoảng hoảng hốt kinh ngạc, chỉ chớp mắt lại khôi phục như cũ.
“Đúng là bất ngờ.”
Hắn rất bình tĩnh, quá bình tĩnh.
Triệu Ý nói: “Có thể nói không?”
Kỷ Hải Yến không trả lời mà hỏi: “Cậu là con Triệu Tông Hiền?”
Triệu Ý: “Đúng vậy.”
Kỷ Hải Yến ngừng một chút, nghĩ tới gì đó, nói khẽ: “Khó trách. Nghe nói mấy tháng trước cậu đi dạy học.”
Không phải câu hỏi, là câu trần thuật.
Bí thư Thành ủy biết con trai Triệu Tông Hiền cũng không phải chuyện lạ, nhưng biết rõ như vậy, ngay cả chuyện mấy tháng trước cậu đi dạy học bên ngoài cũng biết thì khá hiếm có.
Triệu Ý không cảm thấy mình có bản lĩnh được Bí thư Thành ủy xa lạ chú ý đến.
Nhưng Triệu Ý không hỏi lại mà thành thật trả lời: “Vâng, tôi đi Trấn Thạch Đầu dạy học.”
Kỷ Hải Yến hỏi: “Nó vẫn khỏe chứ?”
Triệu Ý nói: “Loại khỏe nào? Còn sống khỏe hay vẫn còn sống?”
Kỷ Hải Yến cười: “Còn sống không phải là tốt sao?”
Triệu Ý không muốn vòng vo, mục đích cậu tới không phải để bàn xem Kỷ Sơn Thanh còn sống hay chết, sống tốt hay không, cậu muốn để Kỷ Sơn Thanh sống thật vui vẻ.
Cậu mấp máy môi, kéo chủ đề về: “Ngài Kỷ, tôi muốn biết vài chuyện.”
Kỷ Hải Yến nói: “Cậu với nó là quan hệ gì?”
Triệu Ý chớp mắt, hơi tránh đi ánh mắt của Kỷ Hải Yến, nó: “Bạn, bạn tốt.”
Kỷ Hải Yến nhìn cậu, không rõ tin hay không, hắn nói: “Cậu muốn biết chuyện gì?”
“Năm năm trước đã xảy ra chuyện gì? Tại sao Kỷ Sơn Thanh lại muốn tới trấn Thạch Đầu?”
“Nếu là bạn tại sao cậu không hỏi nó?”
Triệu Ý nói: “Ngài là anh của anh ấy, tính cách anh ấy như nào hẳn ngài hiểu rõ hơn tôi.”
Kỷ Hải Yến nói: “Tôi hiểu rõ hơn cậu nên tôi biết có vài chuyện nó không nói cho cậu không phải vì không thể nói, cũng không phải không dám nói, mà là nó có tính toán. Có thể là không đủ thân, cũng có thể người bạn như cậu không quan trọng đến thế. Tôi tôn trọng quyết định của nó, nó không nói, tôi càng không thể nói hộ nó.”
Không đủ thân? Không quan trọng đến thế?
Hai câu này đâm trúng Triệu Ý, dù biết rõ không đúng nhưng vẫn bị đâm trúng, cậu trở nên bực bội khó nén, dù cố gắng kiềm chế giọng nói vẫn pha chút cay nghiệt.
“Tôn trọng quyết định của anh ấy? Vậy nên để mặc anh ấy đến chỗ đấy sống cuộc sống người không ra người quỷ không ra quỷ sao? Vậy nên không kéo anh ấy lên, không đưa anh ấy ra cũng là vì tôn trọng quyết định của anh ấy sao?”
***
Lời tác giả:
Triệu Tiểu Tao: Cái con mẹ nó chứ bạn với bè! Đó là bạn trai ông!
Dư Tiểu Cảnh (vẫy tay): Anh đã đánh mất một em giai đáng yêu.