Đó là lần đầu tiên Triệu Ý tỉnh táo trực tiếp nghe người ta gọi mình là bản sao của Dư Chi Hoán.
Tần Thiệu Dư là học sinh của Dư Chi Hoán, học trò cuối cùng.
Cả đời Dư Chi Hoán đào tạo ra hai hậu sinh đa tài.
Một là Triệu Ý – con ruột của bà, một là Tần Thiệu Dư – học sinh của bà.
Tần Thiệu Dư say mê sùng bái đến bệnh hoạn đối với tác phẩm của Dư Chi Hoán, hắn sùng bái Dư Chi Hoán như một vị thần.
Hắn cung phụng bà, tín ngưỡng, ái mộ bà.
Nhưng bí mật vặn vẹo này được hắn che đậy rất kỹ.
Hắn giống Triệu Tinh Vân, là loại người giỏi ngụy trang che mắt người khác.
Khi còn niên thiếu, Triệu Ý thậm chí có lần đã từng hâm mộ vị sư huynh ôn hòa khiêm tốn này.
Bởi vì Tần Thiệu Dư tự do.
Còn Triệu Ý vĩnh viễn bị nhốt lại, đau khổ giãy dụa cũng không thể thoát, không thể trốn thoát.
——
Nếu Triệu Ý là bản sao do Dư Chi Hoán bồi dưỡng thì Tần Thiệu Dư chính là tác phẩm có linh khí nhất của bà.
Triệu Ý là sự kéo dài của Dư Chi Hoán, còn Tần Thiệu Dư mới là kiêu ngạo của bà.
Chuyện này sau khi Dư Chi Hoán mất rất lâu, Triệu Ý mới phát hiện.
Buồn cười là khi đó cậu còn đang vì sự kỳ vọng của Dư Chi Hoán mà cố gắng.
Càng hoang đường là Tần Thiệu Dư vậy mà lại ghen tỵ với cậu.
Ghen tỵ Triệu Ý được kéo dài sự tồn tại của Dư Chi Hoán. Bóng ma Triệu Ý chết đều muốn trốn thoát lại là vinh hạnh tối cao mà Tần Thiệu Dư muốn mà chẳng có được.
Tần Thiệu Dư muốn làm sự kéo dài của Dư Chi Hoán đến phát điên. Hắn muốn được hòa làm một với thần của mình, muốn cùng một chỗ, trở thành một.
Nhưng mong ước hắn không chiếm được.
Triệu Ý lại đạt được.
Triệu Ý coi “Vinh hạnh tối cao” này như chiếc giày rách đáng vứt đi, thật khiến người ta ghen ghét, giận dữ.
Hắn chuyển sự sùng bái đối với Dư Chi Hoán lên Triệu Ý, đồng thời là cả ghen tỵ, không cam lòng, hận thù.
Mâu thuẫn, bệnh hoạn, vặn vẹo, đáng buồn nôn.
——
Triệu Tinh Vẫn biết rất rõ cách làm Triệu Ý buồn nôn, đây là chuyện cô ta tinh thông nhất trên đời.
——
Tần Thiệu Dư thành danh sớm hơn Triệu Ý hai năm, trong lòng Triệu Ý hai mươi mốt tuổi, hắn là một sư huynh tôn kính.
Cậu hâm mộ Tần Thiệu Dư, cũng vì hắn mà thấy vui vẻ.
Còn chị gái cùng cha khác mẹ Triệu Tinh Vân, dù hắn không thích nhưng cô ta luôn bày tỏ tình mẹ thắm thiết, dù thấy phiền phức Triệu Ý cũng không ghét lắm.
Thậm chí đôi khi cậu còn đồng ý nói nhiều hơn mấy câu với cô ta.
Nhưng hai kẻ kia, vào năm Triệu Ý hai mươi hai tuổi, cùng nhau tháo xuống mặt nạ, lộ ra bộ mặt thật buồn nôn.
——
Tất cả bắt đầu từ lúc Tần Thiệu Dư chổng mông leo lên giường cậu.
Triệu Ý xưa nay chưa từng từ chối những người có ngoại hình đẹp mắt.
Huống chi còn là sư huynh cậu hâm mộ thời niên thiếu.
Loại cảm giác đem người mình từng hâm mộ đặt dưới thân phá hủy làm Triệu Ý vô cùng hứng thú.
Đồ vật xinh đẹp luôn luôn khiến người ta muốn phá hủy, đây là sứ mệnh đẹp đẽ.
Là thói xấu của nghệ thuật gia.
Nhưng Triệu Ý sao có thể nghĩ đến sư huynh thân yêu đang ở trên giường của cậu mới vừa leo từ giường Triệu Tinh Vân xuống.
Buồn nôn không? Cảm thấy sụp đổ không?
Thật buồn nôn!
——
Triệu Tinh Vân biết rõ Tần Thiệu Dư leo lên giường Triệu Ý.
Nhưng cô ta chẳng nói lời nào, thậm chí có thể cười với Triệu Ý, đóng vai chị gái tốt.
Chẳng phải chính là chị gái tốt sao? Bạn trai của mình cũng có thể đưa cho em trai chơi.
Nói khó nghe thì Triệu Tinh Vân tựa một tú bà, Tần Thiệu Dư là đầu bài của cô ta.
Triệu Ý cảm thấy buồn nôn, rất muốn nôn.
Cậu thấy Triệu Tinh Vân và Tần Thiệu Dư quấn lấy nhau trong phòng vẽ, tất cả đồ ăn trong bụng đều muốn nôn ra ngoài.
Thật buồn nôn, cả sinh lý và tâm lý.
Cậu về đến nhà, ngâm mình trong bồn tắm cả ngày, rửa đến nhăn nheo cả da mà cái cảm giác ghê tởm ấy cũng không biến mất.
——
Triệu Tinh Vân rất rõ cách làm cậu khó chịu.
Cô ta như ruồi nhặng. Không cắn, không đốt, luôn quanh quẩn bên người, vo ve bay loạn khiến người khác buồn nôn.
Cho nên Triệu Ý có thể khoan nhượng, cũng rất ghê tởm cô ta.
——
Hôm nay là ngày rất trọng đại đối với Triệu Tinh Vân.
Cửa lễ đường mở ra, Tần Thiệu Dư đưa tay về phía cô ta, cuối cùng cô ta cũng có thể bước được bước đầu tiên vào cánh cửa danh môn.
Có một số người sinh ra trong danh môn, nhưng có những người cần đập nát xương cốt, lần nữa đắp nặn lại mới có thể đẩy ra cánh cửa kia, bước vào một bước nhỏ.
Trong quá trình trọng tố này cần phải rạch da, bỏ đi vài thứ, ví dụ như đạo đức, chân thành, thiện lương.
Chỉ giữ lại bất luân, dối trá và ác độc.
Sao mà bất công, lại thật thảm hại!
Bất công đến phẫn hận, không cam, lại rất thảm hại...
Thảm hại thì sao? Chỉ cần có thể thắng, ai quản kẻ đó có thảm hại hay không.
Xem xem cảnh tượng ăn uống linh đình này, dưới ánh hào quang rực rỡ có ai không thối nát đến tận cùng, lạnh lùng tàn khốc từ xương tủy?
...
Không, còn có một người không phải.
Trong đám người, Triệu Tinh Vân nhìn thấy thân ảnh Triệu Ý.
Người kia không phải.
May mắn làm sao, đáng ghen tỵ cỡ nào! Rõ ràng sinh ra ở chỗ sung sướng nhưng lại không sa vào hưởng lạc. Rõ ràng nên là một người lạnh lùng đến cực điểm nhưng hết lần này đến lần khác lại vô cùng ngây thơ lãng mạn. Rõ ràng với tay là có thể đạt được những thứ người khác cầu còn không có, nhưng hết lần này tới lần khác lại đem chúng dẫm dưới lòng bàn chân, đến nhìn một lần cũng không nhìn.
Thứ cô đau khổ theo đuổi lại là thứ Triệu Ý không muốn, cố mà không thoát khỏi.
Cậu sinh ra chính là để cho người ta ghen ghét.
Ghen tỵ đến thế!
——
“Tôi không còn thừa thiệp mời.”
“Cô gọi cho tôi nói Triệu Ý tới, giờ lại không cho tôi thiệp mời. Triệu Tinh Vân, cô đùa ai thế?”
Triệu Tinh Vân tránh ở một góc, đối diện là sảnh chính náo nhiệt, ánh đèn nhỏ vụn rọi nhấp nháy trong mắt cô.
“Không phải cậu muốn nhìn nó một chút sao? Vậy đứng ở cửa chờ đi, sớm muộn nó cũng phải ra ngoài. Cậu mở to mắt mà nhìn, nhất định phải nhân lúc nó ra ngoài cố mà nhìn một cái.”
Bỗng nhiên ánh mắt cô sững lại, bàn tay nắm di động dùng sức quá mức chuyển sang màu xanh trắng.
Hướng ánh mắt cô nhìn, Tần Thiệu Dư đang đứng cùng Triệu Ý.
Bọn họ đứng cạnh nhau.
“Cô có ý gì?” Đầu dây bên kia hỏi, sau đó là tiếng cười âm tàn: “Triệu Tinh Vân, cô sợ tôi phá lễ đính hôn của mình nên mới không dám đưa tôi thiệp mời phải không?”
Trần Ngộ đã không còn là cậu sinh viên đại học đơn thuần dễ lừa, bây giờ hắn rất điên khùng, thối nát đến tận cùng.
“Cô gọi tôi đến lại không cho vào, cô muốn làm mất mặt Triệu Ý còn mình thì sạch sẽ không liên quan. Cô lúc nào cũng vậy, thoạt nhìn rất thông minh nhưng thực ra vô cùng đần độn.”
“Tôi cảnh cáo cậu, thành thật mà đợi Triệu Ý ở cửa đi. Cậu muốn làm gì tôi không quan tâm, nhưng nếu dám xông vào tôi sẽ tuyệt đối không tha cho cậu.”
Đây là lễ đính hôn của cô, là ngày trọng yếu nhất. Cô cuối cùng đã tiến vào vòng tròn này trước kẻ kia một bước.
Bất cứ ai cũng không thể phá hoại ngày này.
Bất kể là ai.
“Không tha cho tôi? Cô cảm thấy tôi sợ chắc? Triệu Tinh Vân, cô dám uy hiếp tôi, giờ tôi đã mất tất cả, chỉ còn cái mạng rách này, cô có giỏi thì tới lấy luôn đi. Tốt nhất cô nên tranh thủ đưa tôi một tấm thiệp mời, nếu không tôi cũng không biết mình sẽ làm ra chuyện gì đâu.”
“Trần Ngộ! Này....”
Điện thoại đã ngắt.
Trần Ngộ điên rồi, triệt để điên rồi!
Con rối bị Triệu Tinh Vân nắm trong tay lợi dụng đã sớm tự cắt đứt dây, trở nên điên rồ. Vậy mà Triệu Tinh Vân vẫn còn nghĩ mình có thể lợi dụng hắn lần cuối cùng, đúng là ngu xuẩn đến buồn cười.
Trần Ngộ đứng ở cửa chính khách sạn hoa lệ, hai tay rũ xuống, đôi mắt chăm chú nhìn chằm chằm cánh cửa hắn không bước vào được, sau cửa là Triệu Ý.
Là Triệu Ý mà hắn cầu không được, muốn không có, hoàn mỹ, xinh đẹp khiến người ta điên cuồng.
——
“Không ngờ em thật sự sẽ đến.”
“Không phải các người đã gửi thiệp mời cho tôi sao?”
Thiệp mời cũng gửi còn nghĩ người ta sẽ không tới? Vậy gửi thiệp mời làm cái gì? Để ngắm chắc?
Bàn tay trong túi quần của Tần Thiệu Dư véo vào đùi một cái, trên mặt vẫn nở nụ cười dối trá: “Em không để ý sao?”
Triệu Ý nói: “Để ý.”
Tần Thiệu Dư chớp mắt, thực sự còn để ý sao?
Triệu Ý đột nhiên cười với hắn, nụ cười mang theo lãnh đạm, trào phúng, châm chọc.
“Thật ra hai người khiến tôi vô cùng ghê tởm, nhìn thấy là muốn nôn, cảm giác buồn nôn không chịu nổi. Thực sự khiến tôi rất chú ý, muốn lờ đi cũng không được.”
Tần Thiệu Dư suýt thì bóp nát cái ly.
“Vậy tại sao em còn đến?”
Đã buồn nôn như vậy sao còn tới?
Triệu Ý tựa như không nghe thấy gì, không cảm xúc cùng hắn vòng vo: “Không phải anh gửi thiệp mời cho tôi sao? Gửi thiệp không phải là muốn tôi tới à? Tôi đến rồi anh lại hỏi tại sao tôi tới, nếu thế thì anh trực tiếp không gửi thiệp mời cho tôi có phải tốt hơn không, cũng đỡ được cho tôi mười vạn tiền mừng.”
Thiếu gia miệng pháo online.
Tần Thiệu Dư từ lâu đã được thấy cái miệng có thể làm tức chết người này, hắn đeo mặt nạ đã lâu, trình độ này vẫn còn chịu được.
Hắn hơi suy sút nói: “Là anh hẹp hòi, anh cứ nghĩ em sẽ không đến.”
Triệu Ý nói: “Anh đúng là hẹp hòi. Triệu Ý tôi sao có thể là người không hiểu chuyện được. Tôi không đến sao Triệu Tinh Vân có thể vui vẻ? Dáng vẻ chị ta cứ như là không nhận được lời chúc phúc của tôi thì cả đời sẽ bất hạnh vậy. Tôi có thể để chị mình cả đời không hạnh phúc sao? Tất nhiên là không rồi.”
“Triệu Ý, em có thể nói chuyện nghiêm túc hơn được không?”
“Có thể, anh nói tiếng người tôi liền nói chuyện đàng hoàng.” Triệu Ý nhẹ nhấp một ngụm rượu, giương mắt nhìn hắn: “Nào, nói một câu tiếng người tôi nghe xem.”
Tần Thiệu Dư...
Bố mày muốn đánh người.
——
Triệu Ý nói chuyện với hắn cả nửa ngày rồi, tên An Thịnh đang tán gái bên kia mới chú ý đến tình cảnh nước sôi lửa bỏng của Triệu đại thiếu gia. Tức thì gái cũng không thèm tán, bực bội uống một hớp rượu, sải bước đi qua.
“Hai người nói chuyện gì vậy?”
An Thịnh cười cười chen vào.
Triệu Ý nhìn sang bên, mệt mỏi đáp: “Sinh học.”
An Thịnh:????
Tần Thiệu Dư:?
Triệu Ý cười một tiếng: “Bàn luận xem súc sinh có thể học nói tiếng người được không.”
An Thịnh:?
Tần Thiệu Dư:... Hàm dưỡng đang đứng trước ranh giới sụp đổ.
An Thịnh nhìn thoáng qua sắc mặt như dẫm phải cứt của Tần Thiệu Dư, vô cùng lanh lẹ đáp: “Có kết luận chưa?”
Triệu Ý nói: “Có rồi. Sự thật chứng minh, muốn súc sinh nói được tiếng người là không khoa học, súc sinh vẫn là súc sinh, mất công dạy nó hành xử như người cũng làm khó nó rồi.”
***
Lời tác giả:
Triệu Tiểu Tao: Ngày nào cũng nghĩ chuyện tự thiến.
Kỷ Lão cẩu (yên lặng mài dao): Hai tên bạn trai cũ lên sàn, mỗi tôi không có mặt. Tác giả, cổ đã rửa sạch chưa?