"Thạch Nha không nghe được cũng không biết nói chuyện, nhưng con bé không khiếm khuyết, đó là ưu thế của Thạch Nha, con bé thích vẽ hơn cả nghe và nói. Bởi vì tai không thể nghe được nên đôi mắt mới sáng tỏ, bởi vì không nói được nên tai mới biểu đạt tuyệt vời. Con bé là con của bác, bác nên thừa nhận điều đó chứ đừng luôn phủ nhận như vậy. Đôi tay của Thạch Nha là bàn tay của thiên tài, con bé có thể sáng tạo ra một bức tranh mà bác không thể tưởng tượng được! Con bé sinh ra để cầm cọ vẽ, bác xem thử xem Thạch Nha muốn làm gì chưa? Bác đang hủy hoại con bé đấy!"
Cậu run lên vì kích động, đứng như trời trồng ở đó, gương mặt vì to tiếng mà đỏ ửng, trong con ngươi đạm bạc như bốc lên mồi lửa, hốc mắt còn hơi phiếm hồng.
Cậu rất giận, nhưng so với cơn giận đó thì nỗi chua xót trong lòng còn nhiều hơn.
Bà không hiểu những gì mà cậu đang cố sức nói. Triệu Ý không phải là một nhà giáo xuất sắc, thậm chí cậu còn biết rất ít về giáo dục.
Cậu không thể tìm được những câu từ rung động lòng người để thuyết phục người đàn bà bảo thủ trước mặt này.
Cậu nói ở đây cũng không có một chút kết quả nào.
Người đàn bà chân lấm tay bùn kia không hiểu được những cái hay mà Triệu Ý nói, nên không cảm thấy bản thân phí hoài thiên tài thế nào.
Triệu Ý cảm thấy quá sức buồn cười.
Có đôi khi Triệu Ý quá lãng mạn, lãng mạn đến mức xem nhẹ hiện thực, xem nhẹ cả nhân tính.
Sự ngây thơ lãng mạn quá đỗi này giúp cậu trở thành một người làm nghệ thuật, nhưng cũng là lúc từng giây từng phút khiến cậu không cách nào dung nhập được vào chúng sinh.
Giữa cậu và mọi người có một sự ngăn cách lạnh nhạt rất chân thật, người ngoài không thể giải thích nổi, mà cậu cũng không cách nào giải thích được cho người bên ngoài.
Triệu Ý là ánh trăng sáng, người ta vào trong đầm nước vì cậu, tìm rồi mới biết hóa ra chỉ là ảo ảnh. Cậu chưa từng xuống phàm trần.
Kỷ Sơn Thanh đưa tay, kéo cậu ra khỏi mặt trăng rồi giấu cậu phía sau.
Mẹ Thạch Nha đã không còn kiên nhẫn được nữa.
Bà có thể nói ra những câu còn khó nghe hơn, Kỷ Sơn Thanh đã biết từ lâu rồi.
Thế nên Kỷ Sơn Thanh không để bà có cơ hội mở miệng.
Anh cười với một nụ cười rất vừa phải, lễ phép nói: "Xin lỗi thím, đây là giáo viên mới trong trường, còn trẻ nên hơi nóng tính một chút, có chỗ nào không đúng mong thím thứ lỗi, đừng chấp nhặt với cậu ấy. Quan trọng vẫn là dạy dỗ cho cô bé thật tốt thì người ta mới thích, dạy được nhiều chừng nào thì hay chừng đó thôi. Thầy Triệu cũng chỉ muốn cho đứa nhỏ học thêm môn tay nghề, tâm tốt nhưng nói chuyện còn thiếu xót. Thím đừng giận cậu ấy ạ."
Đánh kẻ chạy đi không đánh người chạy lại, Kỷ Sơn thanh nói vậy nên mẹ Thạch Nha cũng không quá giận nữa.
Chỉ tức tối nói: "Cậu nói sao mà tôi không trông mong vào con mình cho được? Tôi là mẹ nó, đứa bé từ trong bụng tôi mà ra, sao tôi có thể hủy hoại nó được? Nói kiểu gì vậy? Thạch Nha đã sắp thành một cô gái, về làm việc nhà thì có gì là sai? Bây giờ việc nhà còn không làm, rồi lỡ nhà vợ bị ghét bỏ thì làm sao. Không phải tôi cũng vì tốt cho nó à? Vẽ tranh gì chứ? Con trai nhà ai mà đi cưới một đứa chỉ biết vẽ thôi đâu? Rồi người ta nhìn vào, cho là con nhà mình không được dạy dỗ, có việc mà cũng làm không xong, câm điếc vốn đã bị kì thị, còn không làm được gì, tương lai người ta còn nói đến mức nào nữa?"
Kỷ Sơn Thanh nắm chặt tay Triệu Ý, kéo cậu, không cho câu nói thêm gì nữa.
Sau đó cười nói phải.
"Thím lo vậy là phải rồi, chỉ là thầy Triệu chưa biểu đạt tốt thôi, lần này chúng cháu đến tìm Thạch Nha là muốn con bé tập vẽ ở trường. Chủ yếu là muốn nhờ bạn nhỏ Thạch Nha đến trường giúp vài chuyện vặt, coi như là làm công cho cháu, có bốn ngày nghỉ, bốn ngày đó cháu trả con bé hai trăm đồng coi như tiền lương, thím xem có đồng ý cho con bé đi làm giúp cháu vài chuyện như thế được không?"
Cuối cùng Kỷ Sơn Thanh dùng hai trăm đồng mang Thạch Nha đi.
Những lời mà Triệu Ý đã nói không là cái rắm gì so với hai trăm đồng đó cả.
Cậu cảm thấy mình thật là buồn cười, hóa ra dùng tiền là mọi chuyện đã được giải quyết, cậu liếm mặt, phí biết bao nhiêu là nước bọt.
Trên đường trở về ai cũng có phần lặng thinh không nói. Triệu Ý bị tụt cảm xúc, cậu mím môi lại, cho tay vào túi, đôi mắt rũ xuống chăm chú nhìn đường, Kỷ Sơn Thanh biết trong lòng cậu đang khó chịu, nhưng không biết phải an ủi cậu như thế nào.
Người ở đây là vậy đấy, sự tham lam từ những món lợi nhỏ, sự ngu muội bảo thủ không chịu thay đổi đã bám vào con người mình. Loại tư tưởng đó ở đây cứ kéo dài mãi như vậy, nói chuyện là thứ vô dụng nhất nơi đây.
So với thứ xa hơn ở tương lai thì họ chỉ có thể nhìn được lợi ích trước mắt.
Anh nghĩ, Triệu Ý sống hơn hai mươi năm, e là chưa từng gặp qua kiểu người như vậy.
Thạch Nha rất vui vẻ, mặc dù cô bé không nói được nhưng nụ cười trên mặt luôn chân thật.
Điều đó là một sự an ủi nho nhỏ cho tâm trạng của con người đang trầm lắng lúc này.
Không cần biết dùng biện pháp gì, cuối cùng họ cũng đưa được cô bé ra ngoài.
Triệu Ý rụt vai lại, cơn gió thổi qua cổ áo cậu. Cậu rút tay ra, kéo khóa áo cao hơn, chôn chiếc cằm thon thon của mình vào bên trong đó.
Tóc của cậu đã dài hơn một chút, vài lọn tóc trên trán đã che khuất chân mày, lúc cúi đầu thậm chí còn che đi non nửa con mắt, chỉ có chiếc mũi thẳng tắp, chóp hơi ửng hồng, bờ môi hơi lộ ra, nét ngoan ngoãn tinh xảo đấy khiến cho người ta không khỏi yêu thích.
Thỉnh thoảng Kỷ Sơn Thanh sẽ nghiêng đầu sang nhìn một cái rồi lại im lặng cười, không biết là cười cái gì, mà chỉ là cười mà thôi.
Triệu Ý liếc nhìn anh trộm cười qua những lọn tóc mái, cơn bực mình đang đầy ắp trong lồng ngực cũng bị nụ cười của anh mà giảm đi không ít.
Cậu im lặng nhìn Kỷ Sơn Thanh một lúc lâu rồi hỏi: "Lúc sáng nay anh và Trần Diệu đi đâu vậy?"
Triệu Ý thấy độ cong của nụ cười đó dần biến mất, anh lặng một lúc lâu rồi mới nói: "Đi leo núi, không phải sáng nay đã nói em rồi sao?"
Con người của Kỷ Sơn thanh này có rất nhiều bệnh vặt, ví dụ như một vấn đề mà anh khó trả lời, anh thường cân nhắc một hai lần trước rồi mới nói.
Cũng bởi vì anh như thế mà mới dẫn đến một sự im lặng như vậy.
Tầm mắt Triệu Ý vẫn không xê dịch.
"Thật à? Trước đó còn không nghe anh nói sẽ ra ngoài leo núi đấy. Chỗ này có núi nào cao hơn bên đây sao?"
Phần lớn thôn Thạch Đầu là đồi núi, không có núi nào là quá cao cả.
Mắt Kỷ Sơn Thanh vẫn nhìn về phía trước, vẻ mặt vẫn rất tự nhiên không nhìn ra được một chút gì là nói dối.
Triệu Ý dịch đôi mắt, cho tay vào túi rồi xiết lại, nói: "Anh Sơn, có thể em không đợi ở đây lâu được nữa."
Bước chân của Kỷ Sơn Thanh dừng lại, ngay cả Thạch Nha cũng nhận ra có điều gì đó thay đổi, quay đầu lên nhìn anh. Kỷ Sơn Thanh lại vội vàng bước về trước rồi cười với Thạch Nha, thế mà nụ cười đó lại có phần gượng gạo.
Anh nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, đến khi nói chuyện giọng điệu đã rất tự nhiên, giống như không hề để ý đến chuyện Triệu Ý sẽ sớm rời khỏi nơi này.
"Thật à? Khi nào em đi?"
Triệu Ý nhìn anh, Kỷ Sơn Thanh cúi đầu thật thấp, giống như không cảm nhận được đôi mắt thẳng thắn đó của cậu.
Triệu Ý nói: "Anh Sơn, sao anh không nhìn em?"
Kỷ Sơn Thanh nghiêng đầu nhìn cậu, khuôn mặt anh vẫn cứ bình thường như thế.
Một cảm giác khó chịu ập đến.
Triệu Ý cảm thấy bực bội nhưng cậu lại nén nó vào trong lòng, nén đến mức phát đau. Cho nên cậu muốn đâm Kỷ Sơn Thanh một nhát, tốt nhất là đâm cho thật đau.
Nhưng lần nào cậu đâm thì Kỷ Sơn Thanh cũng không có cảm giác gì, còn cười rồi nói chuyện với cậu cho được. Ngay sau đó Triệu Ý đã hối hận, là thứ cảm giác đau nhói trong tim.
Kỷ Sơn Thanh không giống như cậu, cậu đau hay khó chịu sẽ nói, sẽ trút bỏ đi, cậu sẽ không để cho người khác khá khẩm hơn mình. Nhưng khi Kỷ Sơn Thanh đau hay khó chịu, thì ngay cả hừ một tiếng cũng không có, thậm chí bạn còn không nhìn thấy bất cứ nỗi đau nào trên khuôn mặt của anh.
Anh ấy chỉ chịu đựng nó, chỉ chịu đựng nó.
Triệu Ý không nói gì thêm
Cậu khá hiểu tính của anh, với Kỷ Sơn Thanh thì ngay lúc này cậu không nên nói câu nào nữa.
Cậu chỉ có thể bước thật nhanh để trở về.
Sau đó giam Kỷ Sơn Thanh lại rồi đánh cho anh một trận.
Tốt nhất là đánh đến khi anh kêu cha gọi mẹ, khóc lóc sau đó gọi cậu là ba!
——–
Về lại trường, Triệu Ý giao Thạch Nha cho Thu Thủy để cô sắp xếp cho cô bé, sau đó kéo cổ áo Kỷ Sơn thanh đi thẳng về phòng mà không nói một câu nào.
Thu Thủy nhìn mặt mày hai người như sắp đánh nhau, hô một tiếng, sau đó chạy hai bước định ngăn cản.
Dường như Triệu Ý không còn nghe tiếng cô gọi nữa, đi thẳng về phía trước. Thế nhưng Kỷ Sơn Thanh thì lại cười cười rồi quay đầu nhẹ nhàng nói với cô: "Không sao đâu, cô và Thạch Nha về phòng đi, tôi đi tâm sự với thầy Triệu."
Có như thế Thu Thủy mới ngừng lại, lo lắng nhìn hai người đi vào phòng Triệu Ý, cửa phòng đóng sầm lại, dọa đến mức Thu Thủy rùng mình một cái.
.....
Vậy mà... không có chuyện gì sao?
Cô càng lo lại càng không biết phải thế nào.
Vả lại, một người mảnh mai và xinh đẹp như thầy Triệu, nếu đánh nhau thật... thì chắc sẽ thua mất.
Thu Thuỷ bắt đầu suy nghĩ, có cần phải đi giúp thầy Triệu hay không nhỉ.
Còn đang nghĩ ngợi thì Thạch Nha đã lắc nhẹ tay cô, nhìn thấy đôi mắt đẹp đẽ ấy lại không phải là dáng vẻ đang lo lắng gì.
Thạch Nha cảm thấy quan hệ của thầy Triệu và thầy Kỷ rất là tốt, cô bé không hề lo lắng hai người sẽ đánh nhau hay gì cả.
Thu Thủy cười với cô bé, nắm tay rồi đi vào phòng mình.
Cứ sắp xếp ổn thỏa cho cô bé này rồi tính sau.
Thầy Triệu anh cố lên, chờ lát nữa em sẽ đến cứu anh.
Cô giáo Thu cứ mải mê muội thầy Triệu như thế mà quên đi ngay từ lúc đầu, chính thầy Triệu mới là người hung dữ đòi đánh nhau.
Thầy Kỷ vốn không hề muốn ra tay với cậu.
———
Có phải thầy Triệu thật sự muốn đánh nhau không.
Vừa đóng sầm cửa cậu đã vung nắm đấm vào thẳng mặt. Kỷ Sơn Thanh vốn còn định để cậu đánh xả giận rồi mới nói chuyện sau, thấy tình hình thế này nên vội vàng tránh né.
Buồn cười, vết bầm trên mặt anh vừa mới tan thôi đấy!
Triệu Ý đánh không trúng nên rút tay lại, rồi vung đấm lên mặt anh lần nữa.
Lần này Kỷ Sơn Thanh không tránh mà nghiêng người nắm cổ tay cậu, cười: "Này, đừng đánh vào mặt, lần trước Trần Diệu còn hỏi vết bầm trên mặt tôi ở đâu mà ra, tôi không thể nói là do đấu vật rồi táng vào mặt mãi được."
Cổ tay Triệu Ý bị nắm, tay kia liền đánh tới.
Nói gì cũng vô ích thôi, hôm nay cậu nhất định phải đánh chết tên Kỷ Sơn Thanh này.
Sau đó hai cánh tay cậu đều bị tóm lại.
Lần đầu trải nghiệm cảm giác có tâm nhưng không có đủ sức lực.
Triệu Ý giận dỗi đạp chân một phát.
Kỷ Sơn Thanh đè lên người Triệu Ý, một tay chống giường, nửa người trên cách nhau một khoảng, hai người mũi đối mũi, hơi thở vấn vít. Đôi mắt anh như đang lăn tăn ánh nước, nói một câu hết sức dịu dàng rằng: "Hừ, tôi đã nói em đừng đánh vào mặt rồi, chẳng nghe lời gì cả!"