Triệu Ý nằm chết trong phòng Kỷ Sơn Thanh cả đêm mới ra ngoài.
Quần áo cậu hơi nhăn, môi hơi sưng, trong đôi mắt còn long lanh nước như một tầng sương mù mông lung, tóc rối bù xù, mặt mũi còn hơi hốt hoảng.
Chẳng khác nào con mèo bự ngơ ngơ ngác ngác.
Cậu vào phòng, ngồi trên giường một lát, bỗng chốc nằm ịch xuống giường, giơ tay che mắt mình đi, thầm mắng một tiếng.
Ngại quá.
Trong đầu toàn là hình ảnh Kỷ Sơn Thanh dựa vào mà hôn cậu.
Vào ngực, vào bụng dưới, quỳ xuống trước mặt cậu, nằm sấp trên người cậu.
Tóc của anh quá ngắn nên Triệu Ý không tóm được thế là đẩy anh đi, nhưng cũng không phải muốn đẩy anh ra thật.
Kích thích muốn phát điên, sướng đến rớt nước mắt.
Mất mặt quá!
Khi lên giường không ai có thể cho cậu khoái cảm như vậy. Cậu chỉ còn thấy Kỷ Sơn Thanh quỳ trước mặt mình, liếm môi mình, phun nuốt cậu thôi là cả người cậu đã run bần bật.
Cả tâm lý và sinh lý.
Sướng quá, xấu hổ quá.
Đây là lần đầu tiên, sao Triệu Ý cậu mới chịu được năm phút đã bắn rồi?
Kỷ Sơn Thanh ngẩng đầu lau miệng còn cười với cậu, Triệu Ý cảm thấy tủi thân, nóng hết cả mặt, mẹ nó muốn đánh người quá.
Nhưng cả người cậu như nhũn ra, ngay cả sức để đá Kỷ Sơn Thanh cũng không còn.
Sau đó chạy đi mất.
Tên chó chết Kỷ Sơn Thanh, mẹ nó ghét quá đi mất!
Nghĩ đi nghĩ lại, thế mà lại có cảm giác.
Một tay Triệu Ý che mặt, tay kia sờ quần mình.
Sao mà bắn nhanh quá, nút quần jean vẫn còn mở này.
Quần này sáng là do Kỷ Sơn Thanh chọn, đến đêm cũng là anh mở.
Trên quần lót hơi còn ẩm ướt, Triệu Ý biết đó là gì.
Còn có thể là nữa? Nước bọt của Kỷ Sơn Thanh và con cháu của cậu.
Mặc dù là đồ của mình nhưng Triệu Ý vẫn cảm thấy hơi buồn nôn.
Cậu bật dậy rồi lôi cái chậu nhỏ dưới giường ra, có để khăn mặt và khăn tắm bên trong, thêm ba gói dầu gội đầu.
Triệu Ý đổi dép lên, bưng chậu ra ngoài đi về phía nhà tắm.
Giờ này mọi người đã ngủ nên nhà tắm không còn ai, thường tầm này Triệu Ý mới đi tắm rửa, không đụng phải ai cả.
———–
Trên giường ướt một vũng, Kỷ Sơn Thanh ngồi dưới đất, nhìn cái vũng đó đến mức ngây cả người. Đột nhiên anh bật một tràng cười.
Dừng một chút, rồi lại cười.
Sau lại cười đến mức không thở được.
Anh duỗi đầu ngón tay còn vương lại thứ ướt át đó.
Trong miệng còn chút vị mặn.
Đều là Triệu Ý để lại.
Đến khi anh không cười nữa mới thở dài một tiếng.
Thứ thô bỉ, vắt chanh bỏ vỏ, mình sướng rồi là té chạy, mặc kệ luôn cả anh.
Có tiếng bước chân trên hành lang, tiếng không lớn lắm, người đi cũng khe khẽ những do phòng quá im lặng nên Kỷ sơn thanh vẫn nghe được.
Chờ tiếng bước chân đi xa rồi dứt hẳn, Kỷ Sơn Thanh mới đứng dậy khỏi mặt đất, hai tay chống người nhảy một cái, ngồi lên bàn, đưa tay vén màn cửa sổ ra.
Ban đêm ngoài sân trường không có đèn, tối đen như mực, anh chỉ có thể thấy một cái bóng đen đi về phía nhà tắm.
Kỷ Sơn Thanh nhìn một hồi, mãi khi người kia vào trong nhà tắm, không thấy đâu nữa thì mới buông rèm xuống.
Mỗi lần nhìn trộm Triệu Ý như thế, Kỷ Sơn Thanh cảm thấy bản thân mình biến thái vô cùng.
Mẹ nó chứ, anh chỉ vì một cái bóng đen mà nhìn hơn một tháng.
Ngày nào cũng xác định thời gian địa điểm, mang theo đôi chút hưng phấn xen lẫn khát vọng.
Còn nhìn một cách hết sức thỏa mãn.
Ga giường bẩn rồi Kỷ Sơn Thanh cũng không muốn đổi, nằm lên cũng chẳng ảnh hưởng đến giấc ngủ của anh.
———–
Trong nhà tắm rất lớn, vài ống nước còn nhỏ tí tách vì bị rỉ, đèn không sáng lắm, tối gió mát xuyên qua cánh cửa sổ luồng vào trong, vừa chạm nước đã rét run cả người.
Tí tách cực kỳ yên tĩnh.
Mỗi lần Triệu Ý tắm rửa cứ hơi sờ sợ, nói thì xấu hổ chứ mặc dù cậu chả sợ cái gì, nhưng hoàn cảnh này vẫn khiến bản thân cậu cảm thấy sợ hãi.
Tắm một hồi là cậu đã có thể mở mấy thước phim kinh dị chạy vèo vèo trong đầu mình mất hồi, suy nghĩ như ngựa thoát dây cương, chạy đều đều không trở lại.
Bị dọa nhưng vẫn rất hăng hái.
Nên lần nào tắm cũng tốc chiến tốc thắng, cảm giác như cả tháng nay rồi chưa tắm đàng hoàng được lần nào.
Trong lòng cậu cứ vội, lúc dội nước gội đầu hình như cậu còn nghe được một chút âm thanh khác.
Lúc này tóc cũng không gội nữa mà lắng tai để nghe.
Âm thanh này không quá nhanh, đúng là cậu nghe thấy có thứ gì đó đang tới.
Cậu nghe tiếng bước chân, địch mẹ.
Một tháng nay cậu đều tắm giờ này, không gặp nay đi tới nhà tắm cả. Lúc này nghe được tiếng bước chân là rất đáng sợ, nổi hết cả da gà.
Âm thanh đó mỗi lúc một gần, tiết tấu nhịp nhàng như tiếng cưỡi ngựa.
Triệu Ý hơi hốt, lấy chiếc khăn treo trên ống nước và cầm trên tay, trên đầu còn bọt, lấy hết sức mà hô.
"Ai đó?"
Không ai trả lời, cậu nghe thấy tiếng cửa nhà tắm bị mở ra.
"Kẹt kẹt" một tiếng kéo dài.
Cậu lên giọng, tiếng hô lại càng khô cằn.
"Ai đó?"
Mặc kệ là người hay quỷ, xuất hiện ở nhà tắm giờ này là rất kỳ quái.
Đã tới đây một thời gian dài, cậu cũng có thể tìm ra thói quen thời gian của một vài người trong tòa nhà. Có người vừa tắm sáng nay, một ngày sau mới tắm lại, chứ đừng nói giờ này ai cũng ngủ, mà không ngủ cũng không thể nào tới nhà tắm được.
Thế là cậu nắm lấy chiếc khăn tắm trong tay, bước đến chiếc rèm nhỏ ở nhà tắm.
Vừa bước tới gần thì tấm rèm đã bị vén lên, người bước vào hết sức đẹp trai, cười lên còn đẹp hơn nữa.
"Ai ui, khéo thế."
Khéo con mẹ anh chứ khéo!
Lại còn ai ui!
Triệu Ý ném cái khăn lên mặt Kỷ Sơn Thanh, cảm thấy mình phừng phừng lửa.
"Địch con mẹ anh Kỷ Sơn Thanh! Địch mẹ anh câm điếc hay gì? Không biết lên tiếng hả? Họng bị nhét lông lừa vào hả? Mở miệng ra là chết à! Mất cái miệng rồi đúng không!"
Kỷ Sơn Thanh cũng không tức giận, kéo khăn cậu ném xuống, rũ hai lần là xếp xong, sau đó đưa cho cậu.
Mẹ nó rõ ràng cậu mắng không lọt vào lỗ tai anh ta được mà.
Triệu Ý nhìn cái khăn mặt anh đưa tới thì càng tức điên hơn.
Ông đây mắng mà vẫn còn tâm trạng xếp khăn mặt, ông dùng khăn quấn chết con đỉ mẹ anh, xem anh còn xếp xong đem trả được nữa không!
Triệu Ý đạp cho anh một cái.
"Cút!"
Kỷ Sơn Thanh đứng bất động.
"Nhân lúc ông đây không đánh thì cút xa ra một chút đi."
"Thì đánh đi." Kỷ sơn Thanh cười khẽ một tiếng, nhìn cậu từ trên xuống dưới mấy lần: "Nếu em cứ đánh tôi như vậy, thì đánh tôi tới chết tôi cũng không phản đòn đâu."
Ngay lúc này rồi mà vẫn còn tâm trạng côn đồ chọc ngựa.
Người cũng đánh rồi mắng rồi nhưng không phừng phừng lửa như lúc nãy nữa.
"Cút mẹ anh đi, tranh thủ cút đi cho tôi."
Cậu rút cái khăn trong tay Kỷ sơn Thanh lại, không thèm để ý nữa, quay đầu chuẩn bị gội đầu. Cậu cảm thấy bọt sắp chảy tới lông mày rồi, lệch chút nữa là nó rớt vào mắt.
Gội đầu xong, nghiêng sang vẫn còn thấy Kỷ Sơn Thanh ôm cái chậu, đứng bên cạnh cậu trần như nhộng, còn chưa lấy nước nóng.
Triệu Ý lau mặt, nhìn anh một cách kỳ quái.
"Giờ này mà anh đến tắm à?"
"Ai cho phép em giờ này tới tắm?"
Kỷ Sơn Thanh mở van ra, chỉnh nhiệt độ nước, không thèm nhìn cậu chút nào.
"Chứ không phải anh thấy em đến tắm à?" Cho nên mới tới như cái đuôi.
Kỷ sơn Thanh tự nhủ trong lòng, thì đúng là thấy nhưng mà không phải thấy một lần, lần nào em đi tôi cũng thấy cả.
Nhưng những câu này Kỷ Sơn Thanh không thể nào nói ra.
Thế là anh nói một câu không đầu không đuôi: "Sướng không?"
"Còn là lần đầu tôi dùng miệng cho em, thấy phản ứng của em như vậy thì kỹ thuật tôi đây cũng không tệ nhỉ? Chắc thoải mái lắm."
Có những người, thoạt nhìn bên ngoài thì là một người nhà giáo nhân dân rất chuẩn mực, thật ra là dâm ngầm.
Triệu Ý muốn vả bay cái người này đi quá, không muốn nghe anh ta xàm thêm một lúc nào nữa.
Cậu chưa kịp làm thì anh đã rất thông minh né luôn, mồm vẫn cợt nhả.
"Em thì sướng rồi, nhả chim vô tình, nói đi là đi, tôi cũng không trách em được, chắc da mặt em mỏng nên không tính toán với em làm gì! Bây giờ, ngay cả tắm nước lạnh còn không cho tôi tắm sao?"
Lại đi, hóa ra là đợi chỗ này.
Triệu Ý nghĩ mình tới tới có năm phút.
Mắt thấy mồm mép Kỷ sơn Thanh còn muốn nói, thế là vội vàng đưa tay xoay nhiệt độ ở tay cầm bên anh một cái.
Nhiệt độ nước lập tức lạnh ngắt, Kỷ Sơn Thanh bị lạnh cứng vội vàng giật mình một cái, né khỏi vòi nước phía trước.
"Tránh cái gì? Không phải muốn tắm nước lạnh hả? Tắm đi."
Kỷ Sơn Thanh: "..."
Kỷ sơn Thanh: "Nói thế nào cũng là vừa từ trên giường tôi xuống, có cần ác vậy không?"
Triệu Ý: "Em ép anh tới tắm nước lạnh à? Không phải là do anh tự gồng sao?"
Kỷ Sơn Thanh: "Ý anh là, em lấy ra cho tôi đi, tôi không cần dùng nước lạnh đâu."
Triệu Ý: "???"
Ánh mắt cậu đánh một vòng trên người Kỷ sơn Thanh.
Hồi trước cậu luôn thèm nhỏ dãi cái dáng vẻ khi Kỷ sơn Thanh lột sạch đồ, lần này anh tự dâng lên đấy nhé.
Triệu Ý nhìn một cách quang minh chính đại, ánh mắt nóng rực sáng chói, Kỷ Sơn Thanh muốn lơ đi cũng không được.
Thật ra anh bị nhìn cũng không vội gì, nhưng Triệu Ý nhìn anh như vậy khiến cho máu Kỷ sơn Thanh chảy chậm lại hết, mỗi tế bào như đang nướng trên lò lửa.
Cuối cùng bị nhìn mà cương.
Nhưng anh cũng không muốn nhắc Triệu Ý, không muốn di chuyển sự chú ý của cậu.
Thế là không điều chỉnh nhiệt độ nước nữa, bước thẳng vào trong làn nước lạnh.
Kỷ Sơn Thanh cảm thấy mình hơi biến thái, anh thích Triệu Ý nhìn mình, thích Triệu Ý dần dần say mê vì anh, đôi mắt u tối kia trở nên đê mê, trở nên cuồng nhiệt.
Vì anh.
Dòng nước từ trên đổ xuống, bắn tung tóe trên vai anh, anh ngẩng đầu lên, cột nước dội từ đầu xuống, lướt qua lông mày sắc bén, mi mắt khẽ rung động, xuống thêm chút nữa, chạy từ chóp mũi xuống, kéo dài đến khóe môi, nhuộm vào môi, hồng nhuận rất hợp để hôn.
May thay một dòng nước chảy qua chiếc cằm góc cạnh, lướt qua trái cổ trượt thẳng xuống xương quai xanh.
Dòng nước đó chợt trở nên gọi cảm và ướt át.
Đây là một cơ thể rất mạnh khỏe.
Là cơ thể đẹp nhất mà Triệu Ý từng thấy.
Tất cả những người trước đó đều trở nên nhàm chán và thiếu thú vị so với điều này. Triệu Ý cảm thấy mình không phải là mắt tình nhân.
Kỷ Sơn Thanh vốn đã như vậy, anh vốn nên là như thế.
"Kỷ Sơn Thanh, em muốn vẽ anh."
"Không phải em đã vẽ một bức rồi sao?"
Triệu Ý nhíu nhíu mày.
Đúng là đã từng vẽ một bức, lấy ra để trêu đùa Kỷ Sơn Thanh.
"Cái đó không tính."
Triệu Ý vươn tay, không cách nào có thể miêu tả được người trước mặt.
Cậu nói: "Em muốn vẽ anh thêm một bức nữa, không mặc quần áo."
Hầu kết Kỷ Sơn Thanh giật giật, mặt mũi rất bình tĩnh.
"Trước kia... em đã từng vẽ ai vậy chưa?"
Triệu Ý nhìn anh.
"Anh quá xem thường bản thân mình rồi, cũng quá xem thường em, Kỷ Sơn Thanh."
Cậu bước về trước một bước, tựa vào người anh.
Dưới dòng nước lạnh buốt, cậu run một phát.
Kỷ Sơn Thanh bóp lấy eo cậu, kéo người cậu ra khỏi cột nước.
Triệu Ý nói: "Em cũng đã chọn anh rồi."
Kỷ Sơn Thanh vòng qua cậu chỉnh lại nhiệt độ nước.
Triệu Ý còn nói: "Em chưa từng vẽ ai cả, chỉ muốn vẽ anh thôi."