Triệu Ý đứng lên đầu tiên, sau lưng là hò hét, tiếng ghế va nhau, tiếng chân bàn đập vào đất, tiếng vải áo ma sát, tiếng người đứng lên đi lại, thỉnh thoảng còn có tiếng hô hấp thoáng qua.
Cậu đều nghe thấy hết, nhưng cũng như không nghe được gì.
Đầu óc cậu trống rỗng.
Vào hành lang, cánh cửa sổ phía cuối khép hờ, bị gió thổi vang. Tiếng mưa đánh vào, hẳn là tạt lên trên cửa sổ, không biết là nó tạt vào đâu nhưng lại nghe rất rõ ràng.
Hệt như trên tai, mà giống như ở trong đầu.
Cậu kéo cửa sổ, ưỡn lưng thật thẳng, bước chân rất ổn định, chỉ đến khi bước qua khỏi cửa phòng ở hành lang rồi, mới đành quay đầu lại bước về phía phòng.
Cậu cứ nghĩ đến Dư Chi Hoán, gần đây thường xuyên nghĩ về bà.
Khi lên lớp, khi nằm mơ, khi nghe thấy Tần Thiệu Dư.
Có vẻ như đây là lần đầu tiên cậu nghĩ về bà ấy một cách bình tĩnh và chuyên chú như vậy.
Bị một người xa lạ bâng quơ nhắc đến, thế mà vô tình lại giống nhau,
Không có ác ý.
Sau đó cậu bắt đầu nhớ về bà, mà suy nghĩ đó dường như đã bắt đầu xa lạ, không còn mang theo ác ý nữa.
Dư Chi Hoán rất đẹp, thậm chí ngay khi bà chết vẫn đẹp như thế. Bà mặc một chiếc váy trắng, chân đất, im lặng nằm phía bên trong. Ánh sáng sau giờ ngọ hắt vào người bà, xinh đẹp thuần khiết như vị thần. Giá vẽ trước mặt bà là một đóa mẫu đơn đỏ tươi đang nở rộ, rất tùy ý, rất buông thả, sống động, dùng hết cả nhiệt huyết của cuộc đời để nở rộ một cách khoan thai và đẹp đẽ nhất.
Chiếc váy trắng trên người bà vấy thuốc màu màu đỏ, chẳng khác gì máu.
Nhưng không phải là máu, lúc bà ra đi không hề đổ máu.
Đó là vào một buổi chiều ấm áp và dễ chịu, bà im lặng chết đi mà không kịp chuẩn bị thứ gì.
Tràn đầy lãng mạn, nghệ thuật và mỹ lệ.
Khi có ai đó nắm lấy tay bà ấy, lúc ấy mới phát hiện hóa ra xế chiều đó ánh nắng không hề ấm áp như vậy, chí ít không thể sưởi ấm được cơ thể của bà.
Tay của bà đã lạnh, có thể lạnh đến mức tổn thương người ta.
Ai đó lại gõ cửa, Triệu Ý nhíu mày, hơi không tình nguyện mở mắt ra, cơ thể vẫn nằm trên giường.
Cậu không mong có ai đó làm phiền mình.
Cho nên cậu không động đậy, trông mong rằng người ngoài cửa có thể rời đi.
Thế nhưng kẻ ngoài đấy lại gõ khoảng chừng một phút.
Triệu Ý mang theo trái tim, cuối cùng không thể chờ được tiếng gõ tiếp theo nữa, bỗng thở dài một hơi, nhưng sau đó lại im bặt.
Cậu lại nghe thấy tiếng mưa rơi, xuyên qua những khe hở từ ô cửa sổ mang theo chút gió quyện với mùi bùn, mùi lá trong veo và ẩm ướt của mưa.
Thứ mùi đó không đáng ghét, thậm chí còn khiến cho người ta đôi phần say mê.
Mũi cậu giật giật thở, nhưng lại còn nghe được một mùi hương khác nữa.
Là mùi thuốc lá.
Cậu nghiêng đầu, nhìn cánh cửa đang đóng chặt. Khe cửa giống như dải ruy băng màu đen, không có chút ánh sáng nào chiếu vào.
Ngoài cửa hẳn là hành lang đen như mực, có người khẽ tựa vào rồi đứng đấy. Hắn ngậm điếu thuốc lá, điếm lửa nhỏ chớp tắt, khuôn mặt hắn cũng nương vào nó mà lúc sáng lúc tối. Hắn nhả khói, khói vừa bay ra đã tản đi, gió hành lang sẽ thổi tan nó.
Hắn cứ đứng như vậy, không làm gì cả.
Triệu Ý nghĩ rồi cứ nghĩ, nhìn chằm chằm cửa không biết đã bao lâu.
Sau đó, cánh cửa ấy lại bị gõ.
Hắn hẳn là đã hút xong một điếu thuốc, sau đó mới quyết định, quyết định gõ lên cánh cửa một lần nữa.
Triệu Ý nghĩ vậy.
"Triệu Ý." Người ngoài cửa lại hạ giọng gọi, dường như sợ rằng sẽ đánh thức ai đó.
"Ai vậy?" Cậu hỏi.
"Tôi."
"Anh là ai?"
"Kỷ Sơn Thanh."
"Thầy Kỷ à, anh tới làm gì?"
"Lên lớp cho em."
Cửa mở.
Ánh sáng trong phòng chiếu ra ngoài, Triệu Ý đứng ở nơi đó cười khẽ với anh: "Lên lớp gì cho em thế, thầy Kỷ."
"Lớp ngữ văn."
Kỷ Sơn Thanh tiến về trước một bước, mang theo cả mùi thuốc lá và hơi lạnh.
Triệu Ý lại lùi về sau một bước.
"Không phải trừ ngữ văn ra thì cái gì anh cũng dạy sao? Bắt đầu từ khi nào dạy thêm ngữ văn thế."
"Bắt đầu từ hôm nay." Kỷ Sơn Thanh dứt khoát vào phòng, trở tay đóng cửa lại, không nhíu mày nữa mà cười với cậu: "Chỉ dạy cho mình em."
Triệu Ý khẽ giật mình, lông mày khẽ nhíu: "Chỉ dạy cho mình em sao?"
Cậu nở nụ cười: "Được chứ, em không có ý kiến đâu."
"Em nói tiết ngữ văn ấy." Kỷ Sơn Thanh cắn nhẹ đầu lưỡi rồi nói.
"Thì em cũng nói tiết ngữ văn mà."
Hai người nhìn chằm chằm vào đối phương.
Một hơi thở trôi qua, Kỷ Sơn Thanh nghiêng nghiêng đầu, cười mắng một tiếng: "Đm."
Triệu Ý cũng cười, thối lui đến bên giường ngồi xuống.
"Em chẳng hay ho gì mà."
"Em không hay ho đâu." Triệu Ý vỗ vỗ khoảng trống bên cạnh, ra hiệu cho hắn ngồi ở đó.
Kỷ Sơn Thanh nhìn cậu một cái, hai ba bước sang đó ngồi, khoảng cách rất gần.