"Cục cưng gì cơ?" Kỷ Sơn Thanh tựa vào ghế, nghiêng đầu cười với Triệu Ý.
Triệu Ý đặt điện thoại đã tắt màn hình xuống bàn, đưa tay tháo cặp kính trên mặt Kỷ Sơn Thanh xuống. Kỷ sơn Thanh thuận theo nhắm mắt lại, cứ để cho cậu tháo xuống như vậy.
"Kính thường à?" Triệu Ý vô tư so so với mắt mình.
"Số độ không cao."
"Trước giờ chưa thấy anh mang đấy." Cậu cầm thấp kính mắt, ngón tay lướt qua chân kính mát rượi.
"Độ không cao." Vẫn là câu nói kia, nhưng so với câu lúc này thì ngữ điệu câu này kéo dài hơn một chút, trong lúc như vô ý lại đang trêu ghẹo.
Triệu Ý bước gần lại, bắp chân gần như dán lên đầu gối Kỷ Sơn Thanh.
Cậu hơi khom người, hai tay kẹp kính đưa về phía mắt Kỷ Sơn Thanh. Lần này Kỷ Sơn Thanh không nhắm mắt lại, chỉ ngửa đầu ngoan ngoãn để cậu đeo kính lại cho mình, lúc Triệu Ý hạ tay xuống hắn còn nhẹ nhàng nháy mắt một cái.
Cậu vẫn còn đang cúi xuống, đột nhiên Kỷ Sơn Thanh nhướng người lên, thoáng chốc nhích lại gần mặt cậu: "Em vẫn chưa trả lời tôi, cục cưng gì?"
Triệu Ý cười khẽ một tiếng, không né tránh, cũng không trả lời hắn.
Mặt mày Kỷ Sơn Thanh giãn ra, cười hơi gian xảo còn mang theo đôi chút đắc ý: "Có phải là đang nói về tôi không?"
Ngay khi đó, Triệu Ý mềm lòng, luống cuống cả lên, cậu đè người kia lại, đặt một nụ hôn nơi khóe miệng Kỷ Sơn Thanh rồi thì thầm: "Là anh đấy." . Truyện Full
Là anh, cục cưng mà em đào ra được từ trong khe suối.
Kỷ Sơn Thanh duỗi tay ra, ôm lấy người này vào trong lòng, một cái ôm đầy chan chứa. Triệu Ý bị quấy rối, vừa định rút lui thì đã bị Kỷ Sơn Thanh đưa tay ấn đầu cậu lại, bờ môi dùng thêm sức, không còn ngang ngược như ngày hôm qua nữa.
Một sức lực vừa đủ, dường như còn mang theo cả dịu dàng và quyết liệt, thêm chút nhu tình và dục vọng vừa phải.
Triệu Ý không từ chối, thậm chí còn vươn tay, nhẹ nhàng xoa lên mặt hắn sau đó lồng tay vào tóc hắn, dùng lực để nụ hôn càng thêm sâu.
Cắn nuốt, nhịp tim tựa như ở bên tai, mà cũng tựa như ở bên môi.
Lúc tách ra thậm chí còn kéo một sợi tơ bạc, hai người ôm đầu nhau, mãi đến khi hơi thở đã bình ổn trở lại, tay Triệu Ý trượt đến phần gáy Kỷ Sơn Thanh, ngón tay ma sát phần da đó một cách vô thức.
Kỷ Sơn Thanh nhịn một lúc, cuối cùng kéo tay cậu xuống, mở miệng xen đôi phần bất đắc dĩ: "Đừng có sờ, cứng đấy."
Triệu Ý trừng mắt, tay bị Kỷ Sơn Thanh kéo xuống lập tức đổi hướng sờ về phía khu vực nguy hiểm.
Cách lớp vải, thứ dưới lòng bàn tay thật sự vừa nóng vừa cứng, cái tay kia lại không ngoan ngoãn gì, đặt ở phía trên thôi vẫn không được, còn ác ý bóp hai cái, khiến cho thứ kia lập tức lại cứng hơn.
"Uhm." Kỷ Sơn Thanh cau mày, tóm lấy bàn tay đang làm loạn của Triệu Ý: "Em đừng có sờ, đừng sờ."
"Nhận một cái hôn thôi mà." Lần này Triệu Ý vui vẻ thật, mặc cho hắn nắm vuốt tay mình, còn trêu: "Bao lâu rồi anh không ăn mặn, đói thành thế này đây hả?"
Kỷ Sơn Thanh cười cười, hé miệng hít thở, như mong thổi hết sự khô nóng trong người mình ra ngoài, bất lực trả lời: "Lâu lắm rồi, cũng không phải hoàn toàn vì cái này." Hắn nhìn Triệu Ý, ánh mắt thâm sâu: "Cũng tại em."
Biết rõ hắn nói cái gì, thế nhưng Triệu Ý vẫn muốn hỏi thêm: "Sao lại trách em?"
"Tôi còn cậy mình mạnh." Kỷ Sơn Thanh nhìn chằm chằm cậu, nói chuyện tùy ý nhưng lại không đùa: "Nếu em còn đùa tôi thêm một chút, ngay bây giờ tôi có thể làm em luôn đấy."
Triệu Ý ngồi trên người hắn cười cười.
Ngược lại cũng không đi chỉnh sửa cái việc vấn đề này nên để ai xử lý.
Lúc này Kỷ Sơn Thanh khó chịu, mà nguyên nhân của sự khó chịu này lại còn rất ngây ngô. Hắn đưa tay vỗ nhẹ vào lưng Triệu Ý: "Ngoan, xuống đi."
Triệu Ý không đùa hắn nữa, ngoan ngoãn xuống khỏi người hắn, nhìn Kỷ Sơn Thanh ngồi trên ghế nơi lỏng cổ áo, cậu mới do dự hồi lâu rồi nói: "Để em giúp anh xuất nhé?"
Hơi thở của Kỷ Sơn Thanh thoáng chậm lại, ngọn lửa vừa đè xuống lại bắt đầu dấy lên càng lúc càng tệ hơn, hắn nhắm hai mắt lại, lúc này không còn dám nhìn Triệu Ý nữa.
"Hửm?" Triệu Ý đưa tay vỗ nhẹ vào mặt Kỷ Sơn Thanh: "Đừng giả chết chứ, nói đi anh, có muốn không?"
Kỷ Sơn Thanh tóm lấy tay cậu, sau đó mở to mắt, nặng nề mà nhìn: "Đây là văn phòng."
Triệu Ý cười nhạo: "Lúc anh hôn em sao không nói đây là văn phòng đi?"
Kỷ Sơn Thanh nhìn cậu mà không nói lời nào.
Triệu Ý lại càng hưng phấn hơn: "Lát nữa thầy Kỷ có lớp, cứ để vậy mà đi thì không hay đâu, kích thước này của anh cũng không giấu được."
Kỷ Sơn Thanh thở hổn hển, tức giận mắng trong lòng, cái thứ thiếu địch này!