Sau khi tiễn được đám phụ huynh khó chịu kia, Triệu Ý nén cơn giận của mình, hàn huyên cùng thầy hiệu trưởng. Suy cho cùng chuyện ngày hôm nay là do Kỷ Sơn Thanh gây ra, không thể trách người khác được. Cho dù cậu có đang tức giận cũng không nên trút lên người thầy hiệu trưởng.
Kỷ Sơn Thanh trông khá bình tĩnh, còn an ủi thầy hiệu trưởng vài câu. Lúc gần hết tiết mới đã họ ra khỏi văn phòng.
Vừa bước chân ra khỏi cửa phòng hiệu trưởng, Triệu Ý liền một tay nhấc cổ áo Kỷ Sơn Thanh kéo lên lầu.
Trường học không có gì ngoài diện tích lớn và phòng học nhiều, cho nên Triệu Ý có hẳn một văn phòng của riêng mình.
Cậu ném Kỷ Sơn Thanh vào phòng làm việc của mình, đóng cửa lại, quay người lạnh lùng nhìn tên bị nắm cổ áo mà cười đến rõ tươi, chỉ muốn đánh một chưởng vào cái mặt tươi cười này.
"Bộ vừa nãy anh bị câm hả? Bình thường chẳng phải nói rất nhiều sao? Tại sao đụng phải một đám gây rối liền im bặt rồi?"
Kỷ Sơn Thanh nhìn thấy cậu cười, miệng hơi nhếch lên, xem ra cũng khá vui vẻ: "Tôi không có gì để nói để nói với bọn họ." Hắn bước lên hai bước, nhẹ nhàng nói: "Đừng giận mà."
"Tôi giận khi nào? Người bị mắng cũng không phải tôi."
"Cậu thế này rất giống như đang tức giận." Kỷ Sơn Thanh lại tiến thêm hai bước, hiện giờ khoảng cách giữa hai người chỉ vừa đủ một nắm tay.
Triệu Ý đẩy hắn ra: "Tránh xa tôi ra một chút, bây giờ tôi nhìn thấy anh là thấy phiền. Kỷ Sơn Thanh, anh dễ bị bắt nạt đến thế sao? Nếu hôm nay tôi không đến anh định làm gì? Đứng ở đó nghe mấy mụ đàn bà đó chửi đến no luôn hả?" Cậu kìm nén cơn bực tức, nhớ lại cảnh Kỷ Sơn Thanh im lặng để người khác chửi rủa, trong mắt hiện ra một tầng sương lạnh, giọng điệu ngày càng hung hăng: "Cmn anh giả vờ lương thiện làm gì? Bộ anh là M, thích bị người khác mắng chửi hả?"
"Triệu Ý, em thích tôi à?"
Triệu Ý bỗng im bặt, phần bực tức đang kìm nén trong lòng cũng theo câu nói này bay biến hết.
Cậu thích Kỷ Sơn Thanh á? Nhiều lắm là ham muốn thân thể của hắn thôi mà, thế cũng được coi là thích hả?
"Từ đầu tôi đã rất thích anh." Triệu Ý nghiêng đầu, không muốn đối mặt với hắn.
"Em biết tôi đang nói cái gì mà." Trên mặt Kỷ Sơn Thanh đều mang ý cười: "Nếu như em không thích tôi, vậy hôm nay bực tức cái gì? Tôi bị đánh bị mắng đâu liên quan gì tới em?"
Triệu Ý quay đầu, hô hấp của Kỷ Sơn Thanh phả vào cổ cậu. Đột nhiên cậu thấy bực bội, không muốn bản thân yếu thế nên lặng lẽ lui ra sau, hơi gượng gạo nhìn Kỷ Sơn Thanh: "Chuyện này không liên quan đến tôi."
Cậu vội vàng xoay người lại, giống như muốn tránh đi cái gì đó.
Hiện tại cậu muốn ra khỏi đây. Cậu hối hận rồi, vốn dĩ không nên vì đột nhiên xúc động mà để Kỷ Sơn Thanh và chính mình ở một chỗ, tạo thành một khung cảnh mập mờ.
Nhưng Kỷ Sơn Thanh không cho phép cậu đi ra ngoài. Tay hắn nắm lấy cổ tay cậu, dùng lực mà kéo cậu một cái.
Đây là lần đầu tiên Kỷ Sơn Thanh chủ động kề cạnh cậu, hai tay chặt chẽ ôm lấy cậu.
Nhưng chủ động thế này lại làm Triệu Ý hơi lúng túng, giống như đã mất quyền chủ động.
Đầu hắn chôn vào giữa cổ cậu, những cọng tóc ngắn ngủn đâm vào lỗ tai cậu, hơi đau ngứa một chút.
Trên người hắn rất nóng, tuy rằng cách hai lớp vải vóc nhưng vẫn truyền tới nhiệt độ ấm áp.
"Triệu Ý, tôi sẽ ngủ với em." Đầu hắn chôn ở đó, giọng nói buồn bã lại run rẩy: "Em thử thích tôi một chút được không."
Lúc đó Triệu Ý không biết rằng Kỷ Sơn Thanh đã dùng biết bao dũng khí, hạ biết bao quyết tâm mới thốt ra được câu này.
Là một người sống với trái tim đã chết, sâu thẳm trong thâm tâm, hắn muốn được sống lại, hắn hi vọng sẽ có một người như vậy tới cứu rỗi hắn.
Sau này nhớ lại, Triệu Ý thấy rất may mắn. Khi đó cậu bị một thứ cảm xúc nào đó chế ngự, không cho từ chối hắn.
May mắn thay cậu đã không cự tuyệt hắn.
Cậu nghe thấy giọng mình nhỏ đến nỗi gần như không nghe được: "Được thôi."
Dù muốn thừa nhận hay không, Triệu Ý là người có thân nhiệt thấp, có thể là do di truyền. Suy cho cùng thì Triệu Chí Kính và Dư Chi Hoán cũng chẳng yêu đương gì. Sống hơn 20 năm trên đời, ngoại trừ trên TV và phim điện ảnh thấy cảnh thề non hẹn biển thì cho tới giờ, Triệu Ý vẫn không có ý định sẽ đi cùng với ai đến cuối đời.
Không phải cậu chưa từng yêu đương, nhưng lần yêu đương này khác hẳn so với những lần trước. Những lần đó gọi nôm na là yêu đương chứ thực chất đó là một loại bạn giường cố định, dùng tiền để thỏa mãn dục vọng.
Triệu Tông Hiền dù không phải con người, nhưng ông ta nói không sai, cái gì mua được bằng tiền đều là hàng hóa.
Những người từng cùng Triệu Ý lên giường ít nhiều gì đều muốn lấy thứ gì đó từ cậu, nhưng Kỷ Sơn Thanh thì không, hắn không muốn gì cả.
À không, Kỷ Sơn Thanh muốn nhiều hơn thế, hắn tham lam hơn.
Thứ hắn muốn không phải chỉ cần tiền là mua được.
Triệu Ý có rất nhiều tiền, nhưng Kỷ Sơn Thanh không cần cái đó. Thứ hắn muốn chính là thứ mà Triệu Ý không biết mình có thể cho hắn hay không.