Vầng sáng trên mặt không ngừng chuyển động rốt cuộc cũng khiến mắt cậu hiện ra một tia khó chịu.
Lông mày cậu nhíu chặt lại một chút, khóe miệng hơi trễ xuống, là dáng vẻ rất không kiên nhẫn vì mộng đẹp bị quấy rầy.
Bờ mi dài tinh tế run run hai lần, cuối cùng cũng mở ra, đôi mắt xinh đẹp lộ ra chút mờ mịt.
Có lẽ là do vừa mở mắt không thích ứng được với ánh sáng nên đôi mắt cậu hơi nheo lại, nghi hoặc gọi nhẹ một tiếng: "Kỷ Sơn Thanh?"
Khác với giọng điệu trong trẻo nhưng khó nghe trước đây, có thể là do vừa mới ngủ dậy nên cậu dùng giọng điệu nho nhỏ có chút khàn khàn.
Cậu kêu tên hắn nghe giống như đang nũng nịu.
Khiến cho lòng người khó chịu, hơi ngứa rồi.
Trái tim hắn đập dồn dập, nhưng... Kỷ Sơn Thanh nở nụ cười: "Đứng lên đi, nằm như thế côn trùng sẽ bò lên người cậu đấy."
Cậu chậm rãi đứng lên, dùng bộ dáng kiêu ngạo mà nhìn xung quanh như bình thường. Nếu như lúc này Triệu Ý ngẩng đầu lên có lẽ sẽ thấy được Kỷ Sơn Thanh đã thu lại nụ cười, đang cúi đầu, chân thành mà nhìn cậu.
Nhưng hắn nhanh chóng bình tĩnh lại, lúc Triệu Ý từ dưới đất đứng lên, hắn liền thu hồi lại ánh mắt, giống như bản thân chưa bao giờ từng nhìn cậu.
"Anh nghĩ tôi sợ chắc?" Triệu Ý phủi đất trên người, lơ đãng nói.
Kỷ Sơn Thanh quay người, cầm túi ngô đã bị rớt từ lúc nào nhấc lên vai rồi cho vào máy kéo.
"Cậu biết con rết không? Nó có rất nhiều chân, sẽ chui vào tai cậu sau đó thuận lợi chui vào trong đầu cậu..." Kỷ Sơn Thanh ném đồ sau lưng vào trong xe, xoay người nhìn Triệu Ý, cười nham hiểm.
"Câm miệng!" Triệu Ý run lên, cảm thấy lỗ tai hơi ngứa, giống như có con gì bò vào thật.
Kỷ Sơn Thanh nhìn bộ dáng chật vật của cậu thì nở nụ cười, lộ ra hai hàm răng trắng, bày ra bộ dạng muốn ăn đòn: "Không phải cậu không sợ à? Run như thế làm gì?"
"Dm anh!" Triệu Ý nghiến răng, dù biết rằng Triệu Sơn Thanh đang trêu chọc mình, nhưng mà lỗ tai cậu vẫn ngứa!
Cậu dùng sức xoa tai mình, không bao lâu sau thì xoa đến đỏ bừng.
Kỷ Sơn Thanh đi tới, một tay nắm cổ tay cậu rồi nhìn vào bên trong tai: "Đừng xoa nữa, tôi thấy bên trong tai cậu không có côn trùng đâu."
Bị người nhìn chằm chằm vào lỗ tai khiến Triệu Ý có chút khó chịu, cậu nghiêng đầu sang chỗ khác, tránh đi ánh mắt của Kỷ Sơn Thanh. Ánh mắt của hắn bèn chuyển tới trên mặt cậu, ngừng một lát rồi buông cậu ra, lùi lại một bước.
Triệu Ý nhìn phần cổ tay bị nắm, trên đó có dính chút bụi bẩn. Lúc chạm vào thì hơi nóng trên cổ tay nhạt dần, sau đó hơi ngứa ngáy rồi bắt đầu khó chịu.
Cậu cau mày, xoa xoa cổ tay: "Trên tay anh dính gì thế, chạm vào một cái là ngứa thế này?"
"Tôi mới đi ra từ ruộng ngô." Kỷ Sơn Thanh đi đến bên cạnh cậu, nhấc ấm nước lên đổ vào miệng. Một chút nước từ khóe miệng trào ra chảy xuống người. Hắn dùng áo lau mặt, lộ ra cái eo bóng loáng rắn chắc, cực kỳ có sức sống.
Ánh mắt Triệu Ý lóe lên, động tác xoa xoa tay dừng lại, dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn Kỷ Thanh Sơn.
Người khác mồ hôi ướt đẫm mà làm thế thì Triệu Ý sẽ không có ý nghĩ quá phận, nhưng Kỷ Thanh Sơn làm thế này khiến Triệu Ý rất muốn lột sạch hắn.
Nghĩ đến luôn.
Hình như là hắn nhận ra được, Kỷ Sơn Thanh bỏ vạt áo, nghiêng đầu nhìn sang bên này.
Hắn nở nụ cười, ngoắc ngoắc Triệu Ý, miệng cử động nhưng không phát ra tiếng, Triệu Ý nhìn khẩu hình của hắn, hắn đang nói với cậu rằng: "Tới đây."
Qua hả.
Tốt lắm.
Triệu Ý không chút do dự đi tới luôn.
Kỷ Sơn Thanh vươn tay về phía cậu, một tay nắm phần cổ tay bị cậu xoa đỏ, nơi đó vẫn còn đang ngứa.
Hắn nâng ấm nước trong tay lên, đổ nước ấm vào phần cổ tay sưng đỏ của cậu.
"Cái này rửa sạch là được." Kỷ Sơn Thanh cúi thấp đầu, lông mi che khuất một nửa con mắt giờ đang nhìn vào cổ tay cậu. Bộ dạng trầm tĩnh, nghiêm túc giống như đang làm một chuyện rất quan trọng.
Ngón tay hắn nhẹ nhàng xoa xoa cổ tay cậu, nếu không phải nét mặt hắn rất đứng đắn, Triệu Ý sẽ cho rằng hắn đang cố ý trêu chọc chính mình.
Sau một lúc sững sờ, Triệu Ý rút tay về khiến cho Kỷ Sơn Thanh nhìn cậu.
"Cổ tay không ngứa nữa."
Mà là tim thấy ngứa.
Triệu Ý bóp cổ tay một, so với chỗ khác thì nóng hơn một chút, không biết là do bị hắn xoa hay do bị nước ấm tưới lên.
Kỷ Sơn Thanh gật đầu, cúi người để ấm nước xuống dưới đất rồi bước chân đi vào ruộng ngô.
"Tôi đi cùng anh." Triệu Ý đi lên trước hai bước.
"Cậu muốn vào, vậy thì lúc ra toàn thân sẽ bị ngứa, cậu có chịu nổi không?"
"Anh chịu được thì tôi cũng có thể."
"Ngoan ngoãn ở lại đi, cậu vào đây chỉ vướng chân tôi thôi."
"Kỷ Sơn Thanh, anh xem thường tôi phải không?"
"Không phải là xem thường cậu." Kỷ Sơn Thanh hơi nghiêng đầu: "Tôi chỉ không muốn cậu phải chịu khổ."