[Đam Mỹ] Thời Ý

Chương 7 - Là mùi hương cậu ngửi được trên người Tưởng Du Chi

Trước Sau

break
Hồ Nhạc ngồi trong phòng, yên lặng nhìn Diệp Thời Ý thu dọn hành lý, không nhịn được mà dùng tay che sườn mặt, nhỏ giọng hỏi: "Thời Ý, người kia thật sự là chồng sắp cưới của mày à?"

"Ừ," ở đây có mấy ngày nên lúc thu dọn cũng không tốn thời gian, đóng khóa vali, nói: "Mấy ngày vừa rồi cảm ơn mày đã cho tao ở nhờ."

"Mày định dọn đến nhà anh ta? Hai người mới biết nhau bao lâu, lúc trước mày chẳng nói hai người còn chưa gặp nhau sao?" Bạn bè của Hồ Nhạc không ít nhưng vẫn thích Diệp Thời Ý nhất, đương nhiên, là thích kiểu bạn bè.

Diệp Thời Ý giật giật khóe miệng, nói thật: "Không phải dọn đến nhà anh ấy, tao ra khách sạn ở vài ngày, lo liệu mọi chuyện ổn xong mới đi thành phố B."

Hồ Nhạc còn muốn hỏi thì nghe được hai tiếng gõ cửa.

Tưởng Du Chi đứng ở cửa phòng, nhẹ giọng nói: "Sao rồi."

"Xong ngay đây." Diệp Thời Ý kéo vali ra ngoài, nhìn Hồ Nhạc nói: "Chờ tao sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa rồi sẽ nói chuyện với mày."

Lại lần nữa ngồi trên xe đi về khách sạn, hai người cũng không nói gì, Diệp Thời Ý hoàn toàn không biết nói gì, Hồ Nhạc hỏi vậy cậu mới nhớ ra, cậu với người trước mặt đây quen nhau còn chưa quá một ngày.

Lúc sắp đến nơi, Tưởng Du Chi mới lên tiếng: "Chiếc xe kia em đi là của ai?"

"Của Hồ Nhạc, nó không dùng đến nên tôi mượn tạm."

Tưởng Du Chi nhướng mày, không nói nữa.

Đỗ xe xong, Diệp Thời Ý nhanh chóng cởi dây an toàn: "Tôi đi lấy hành lý trong cốp xe."

"Chờ đã." Tưởng Du Chi tắt máy, lấy một chiếc chìa khóa từ trong hộp đựng đồ ở giữa xe ra: "Cầm lấy."

Diệp Thời Ý không hiểu, động tác xuống xe liền dừng lại: "Gì vậy?"

"Em tạm thời dùng chiếc xe này."

Tưởng Du Chi không thường xuyên tới thành phố A, ở đây chỉ có chiếc Bentley 10 tỷ (*) này. Thấy cậu không phản ứng, Tưởng Du Chi khẽ nhướng mày: "Không thích?"

(*) raw là "ba triệu tệ", quy ra khoảng 10 tỷ VND.

"Không, không phải," Diệp Thời Ý lấy lại tinh thần: "Tôi cũng không thường xuyên dùng xe, tàu điện ngầm cũng rất tiện......"

Nói xong cậu liền hối hận.

Rõ ràng lần trước cậu đang làm tài xế Didi thì gặp phải Tưởng Du Chi gặp được, bây giờ còn tỏ vẻ hốt hoảng, một chút kỹ thuật cũng không có!

Tưởng Du Chi không chọc thủng cậu, ánh mắt hơi thay đổi, một lúc sau mới nói: "Tiểu Ý, tuy rằng chúng ta còn chưa kết hôn, nhưng tôi nghĩ có một số việc cần phải làm rõ trước."

Diệp Thời Ý ngồi nghiêm chỉnh: "Vâng."

Tưởng Du Chi thấy dáng vẻ này của cậu, lời nói đến bên miệng liền thay đổi: "Quên đi, mấy việc đó chờ em tới thành phố B rồi nói sau, em cứ nhớ kỹ một chút, tôi không thích em dùng đồ của người khác."

Diệp Thời Ý: "...... Đã rõ, tôi sẽ đem xe trả cho Hồ Nhạc."

Tưởng Du Chi đem chìa khóa xe để vào lòng bàn tay cậu: "Dùng đi, cũng không phải tặng cho em, chẳng phải em rất nhanh sẽ tới thành phố B sao."

Thấy Diệp Thời Ý không lên tiếng, Tưởng Du Chi nhẹ giọng nói: "Ngoan."

Nghe như là trấn an, thực tế lại là thúc giục.

Diệp Thời Ý mím môi, đành phải nhận lấy, lúng túng nói: "Cảm ơn."

Lúc Tưởng Du Chi xuống xe, thoáng nhìn đã thấy thư ký Ngô ở cửa khách sạn.

Người là anh gọi tới, cũng sắp đến giờ lên máy bay rồi, đương nhiên, anh cũng nhờ thư ký Ngô mang chiếc xe khác qua.

Diệp Thời Ý cầm lấy tay kéo vali —— cậu nên bảo Tưởng Du Chi lên phòng hay cứ thế từ biệt đây? Mời lên phòng cũng hơi ngại, dù sao hai người cũng vừa từ trên đó đi xuống, nói tạm biệt lại có vẻ là mình đang đuổi người.

Đang nghĩ ngợi thì một bàn tay to xoa lên đầu cậu.

"Đi lên đi, tôi ra sân bay."

Diệp Thời Ý giật mình, buột miệng thốt ra: "Tôi đưa anh đi nhé."

"Không cần."

Tưởng Du Chi vừa dứt lời, thư ký Ngô đã chạy tới bên cạnh: "Tưởng tổng, bây giờ xuất phát sao?"

"Ừ," Tưởng Du Chi nhanh chóng rút tay về, nhẹ nhàng từ biệt: "Gặp lại em ở thành phố B."



Chờ xe đi rồi, Diệp Thời Ý xách vali, chậm rãi đi vào khách sạn, cảm thấy chiếc chìa khóa xe nóng phỏng tay.

Sau khi lên xe, thư ký Ngô lập tức kể lại những gì mình điều tra được. Nói xong, y liếc nhìn vào kính chiếu hậu, thấy ông chủ không có biểu hiện gì mới nói tiếp: "...... Thật ra Trần Công không chỉ không giúp Diệp thiếu gia điều ra vụ việc của Diệp tổng mà ngược lại còn khuấy động chút nước bùn bên trong."

Tưởng Du Chi cúi đầu đọc tài liệu, một lúc lâu sau mới nhẹ nhàng "ừ" một tiếng, tỏ vẻ mình đã nghe thấy được.

**

Mấy ngày này Diệp Thời Ý có chút bận rộn.

Chuyển đến thành phố B đồng nghĩa với việc cần tìm người xử lý việc của Diệp thị, cũng may trước khi Diệp Mạnh Nhiên bị bắt đi đã biết chút manh mối, đưa riêng cho cậu một danh sách khẩn cấp.

Người đầu tiên trong danh sách là Lục Khang Minh, Diệp Thời Ý có biết người trên ảnh, lúc cậu còn nhỏ, Lục Khang Minh thường xuyên tới nhà họ, sau khi lớn lên lại không gặp được nữa. Hôm nay cậu muốn đi tìm người đàn ông tên Lục Khang Minh này.

Cậu có chút ấn tượng với Lục Khang Minh, hơn mười năm trước, đối phương là người ăn mặc chỉnh tề, âu phục giày da, nên khi cậu theo địa chỉ đến một khu chung cư bình thường, cậu có chút kinh ngạc.

Cậu không suy nghĩ nhiều, nhanh chóng cởi dây an toàn và bước ra khỏi xe.

Tưởng Du Chi rõ ràng không thường xuyên đến thành phố A, hôm trước cũng là lần đầu tiên lái chiếc xe này, cũng không biết vì sao, trên ghế lái luôn có mùi hương nhàn nhạt.

Không phải mùi nước hoa, cũng không phải mùi sữa tắm, Diệp Thời Ý không biết nói sao, tóm lại...... là mùi hương cậu ngửi được trên người Tưởng Du Chi. Mỗi khi cậu ngồi ghế lái sẽ cảm thấy dường như Tưởng Du Chi đang bên cạnh.

Cậu không ngốc, có xe dùng thì cũng không cần ra vẻ thanh cao mà đi tàu điện ngầm, dù sao cậu cũng trả tiền xăng, kỹ thuật lái xe của cậu cũng tốt, không lo bị đụng xe làm trầy xước.

Cậu theo địa chỉ, lên đến tầng 21 của chung cư, vừa ấn chuông đã có người ra mở cửa.

Người đàn ông trung niên mặc một chiếc áo len màu xám đơn giản, lúc nhìn thấy cậu, đôi mắt liền mở to. Tuy rằng là động tác rất nhỏ nhưng vẫn bị Diệp Thời Ý thấy được.

Nhìn thấy người, Diệp Thời Ý không lãng phí thời gian: "Xin chào, cháu là Diệp Thời Ý, xin hỏi chú là Lục Khang Minh ạ?"

"...... Ừ," Lục Khang Minh không hỏi nhiều, hơi nghiêng người: "Vào đi."

Diệp Thời Ý đi vào, nhìn thấy mấy học sinh trung học đang ngồi ở bàn, thấy cậu tiến vào, tất cả đều chớp mắt tò mò nhìn anh.

"Ngại quá, còn đang dạy bù," Lục Khang Minh nói một cách bình tĩnh: "Đợi ta 10 phút, 10 phút nữa là tan học rồi."

Diệp Thời Ý tự nhiên đáp ứng, cầm tài liệu trên tay, bị Lục Khang Minh đưa đến thư phòng.

Mười phút sau, Lục Khang Minh đúng giờ đi vào, trên tay cầm một tách trà, Diệp Thời Ý nhìn qua, là Thiết Quan Âm mà Diệp Mạnh Nhiên thích uống nhất.

Diệp Thời Ý nhận lấy, trước đó đã thuận tay đóng tập tài liệu lại: "Cảm ơn chú."

"Nói đi." Lục Khang Minh ngồi đối diện cậu, hai chân hơi chếch ra, rõ ràng ăn mặc nhã nhặn, nhưng tư thế vẫn có vẻ khí phách: "Tìm ta chuyện gì?"

"Là chuyện này, Diệp thị xảy ra chút vấn đề, mà cháu sắp phải đến thành phố B, lúc trước cha cháu còn bị bắt giam......"

Lục Khang Minh ngắt lời cậu: "Bỏ tù?"

Quả nhiên, người này còn không biết việc cha cậu bị bắt giam. Nói cũng lạ, việc Diệp Mạnh Nhiên vào tù sớm đã lan truyền khắp thành phố A, chỉ cần đối phương có chút chú ý đến tình hình ở thành phố A là có thể biết được.

Diệp Thời Ý nhịn xuống thắc mắc, gật đầu: "Đúng vậy, là bởi vì......"

"Muốn ta làm cái gì." Lục Khang Minh lần thứ hai ngắt lời cậu: "Lời dư thừa không cần nói."

Diệp Thời Ý trong lòng càng nghi hoặc, nhưng hiện tại hiển nhiên không phải là thời điểm nên truy cứu chuyện này.

Cậu đem tài liệu đưa qua: "Cháu không thể ở lại thành phố A nên cần có người hỗ trợ quản lý Diệp thị."

Lục Khang Minh ánh mắt lóe lên, hồi lâu mới hỏi: "...... Là cha cậu bảo đến tìm ta?"

"Đúng vậy, ông ấy đưa cho cháu một danh sách, tên của chú ở trên cùng."

Vốn tưởng rằng sẽ không khó khăn mấy, nhưng xem thái độ của Lục Khang Minh cũng không quá tốt, Diệp Thời Ý lập tức đưa ra điều kiện: "Đương nhiên, cháu sẽ không nhờ chú giúp đỡ không công, chờ khi cha cháu ra ngoài được...... Hoặc là sau này cháu quay lại thành phố A, cháu có thể cho chú......"

"Được rồi."

Diệp Thời Ý sững sờ.

Lục Khang Minh không nhìn cậu nữa mà chuyển qua chăm chú đọc tài liệu trên tay, không bao lâu đã nhìn ra trọng điểm: "Cậu định lấp lỗ hổng tài chính lớn như vậy bằng cách nào."

"Chờ sau khi cháu kết hôn, số tiền này sẽ được chuyển đến tài khoản công ty."

"Còn việc lúc trước ban lãnh đạo có biến động, tâm lý của công nhân ở phía dưới phải làm sao bây giờ, chắc đã có không ít người từ chức rồi."



"...... Đối tượng kết hôn của cháu là Tưởng Du Chi."

Lục Khang Minh dừng một chút, sau đó hiểu rõ gật đầu: "Rất lợi hại."

Diệp Thời Ý không biết câu này của đối phương là đang khen hay châm chọc cậu, đơn giản bỏ qua đề tài này.

Kỳ thật cậu cũng có chút không yên tâm, dù sao người này cũng đã lâu rồi cậu không gặp, nhưng quản lý công ty không phải việc nhỏ, cậu không thể tùy tiện nhờ Hồ Nhạc được, cũng không thể đề bạt mấy cấp dưới đang như hổ rình mồi, tuy rằng cha cậu trên thương trường không quá quang minh lỗi lạc, nhưng tốt xấu cũng từng là nhân vật có tiếng tăm ở thành phố A, dù đã già nhưng uy danh vẫn còn, nên cậu cũng tự nhiên mà tin tưởng danh sách được cha cậu đưa cho.

Lục Khang Minh nhanh chóng xem xong, khép lại tập tài liệu: "Để thứ này ở chỗ ta trước đã. Tưởng Du Chi ở thành phố B đúng không, cậu định khi nào qua bên đó."

Diệp Thời Ý biết, người này chỉ cần hơn mười phút vừa rồi đã kịp nắm được rõ ràng tình hình của Diệp thị và cậu.

"Cháu...... Xử lý xong công việc ở thành phố A sẽ qua đó ngay."

"Còn các tài liệu khác khi nào có thể đưa ta."

Diệp Thời Ý vội nói: "Ngày mai ạ."

Nếu cậu sớm biết chuyện đơn giản thế này thì hôm nay đã mang hết qua đây.

"Chiều mai đi." Lục Khang Minh nói: "Sáng mai ta qua trường làm thủ tục từ chức."

Quả nhiên, người này hiện giờ là giáo viên.

"Vâng, chú còn yêu cầu gì không ạ? Ví dụ như mô hình quản lý công ty......"

"Không cần, lúc ta xem mấy cái đó cậu còn chưa biết chữ kìa."

Diệp Thời Ý không nói nữa.

"Nếu không còn chuyện khác thì cậu cứ về trước đi, chiều mai...... khoảng 2 giờ, cậu lại qua đây."

Diệp Thời Ý đứng dậy, trao đổi phương thức liên lạc với đối phương rồi chuẩn bị rời đi. Từ thư phòng tới cửa, cậu âm thầm đánh giá bài trí trong nhà một chút.

Sạch sẽ, gọn gàng, không có bất kỳ đồ vật dư thừa nào, nhìn qua vừa buồn tẻ lại cứng nhắc, không có dấu vết của con cái, hay vợ hoặc chồng.

Diệp Thời Ý nhanh chóng thu hồi tầm mắt, bước ra khỏi nhà Lục Khang Minh: "Cháu về ạ."

Vừa mới đi được hai bước thì nghe được người phía sau hỏi: "Cha cậu...... vào kia bao lâu rồi."

"Còn mấy ngày nữa là được ba tháng, từ lúc vào vẫn không có tin tức gì."

Diệp Thời Ý rời khỏi nhà Lục Khang Minh.

Cậu vừa trở lại khách sạn liền bắt đầu sửa sang lại tài liệu ngày mai muốn mang đi, mãi đến tối mới sửa soạn xong, đang chuẩn bị ra ngoài ăn chút gì thì di động vang lên, cậu nhìn lướt qua màn hình, là Diệp Thanh.

"Thời Ý." giọng nói của đối phương thật cẩn thận: "Cháu định khi nào thì tới thành phố B?"

Đáy lòng Diệp Thời Ý trào dâng nỗi chán ghét, không phải đối với thành phố B, mà là đối với Diệp Thanh. Cậu kìm nén lại cảm xúc, nói: "Ngày mốt."

Diệp Thanh nghe xong vui vẻ lên nhiều, ông ta gọi điện thoại là lo lắng Diệp Thời Ý kéo dài thời gian không muốn đi, cũng không nghĩ cháu mình lại tự giác như vậy: "Tốt, đến hôm đó chú cùng cháu bay qua bên kia."

"Không cần." Diệp Thời Ý buột miệng thốt ra: "...... Tự cháu đi được."

Đầu dây bên kia, giọng của thím cậu ở bên cạnh lại truyền đến: "Làm gì có đạo lý một mình đi gặp gia đình nhà chồng chứ? Cháu yên tâm, chúng ta nhất định đi cùng cháu, nếu cha cháu biết chuyện cũng sẽ bảo chúng ta đi với cháu thôi, hơn nữa rõ ràng cháu còn họ hàng lại tự mình qua bên kia, đến lúc đó người nhà họ Tưởng còn nghĩ là chúng ta không coi trọng bọn họ đấy!"

Lời cự tuyệt của Diệp Thời Ý thành công bị chặn lại.

Chờ cúp điện thoại rồi cậu mới nhẹ buông tiếng thở dài.

Cậu muốn đi sớm như vậy cũng là có nguyên nhân, tình hình tài chính của Diệp thị tài chính...... đã không thể cầm cự lâu hơn.

Mấy ngày nay cậu đang lo lắng không biết làm sao nói với Tưởng Du Chi về chuyện này, từ nhỏ đến giờ cậu cũng chưa từng xin tiền ai, đều là Diệp Mạnh Nhiên cho thì cậu cầm, bây giờ không phải chỉ cần chủ động mở miệng xin mà còn phải xin một số lượng lớn như vậy......

Vừa nghĩ tới đây thì cậu nhìn đến chiếc chìa khóa xe trên tay.

Do dự một lúc, cậu vẫn gửi tin nhắn cho Tưởng Du Chi: "Tưởng tiên sinh, thật xin lỗi đã làm phiền ngài, ngày mốt tôi đi thành phố B, xin hỏi chìa khóa xe đưa cho ai?"

Tưởng Du Chi có vẻ bận, thật lâu sau mới trả lời.

"Ngày mốt tôi sẽ thu xếp người đưa em ra sân bay, chìa khóa xe đưa cho cậu ta là được."

___________
break
Chỉ Mê Đội Trưởng Đội Bóng Rổ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng,Nữ Cường
Hẹn Tình Với Người Nổi Tiếng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc