Hôm nay cũng không cần học nên Sở Tịch chẳng biết phải làm gì, cả ngày ngoài học ra thì chính là làʍ t̠ìиɦ cùng ngài White, bây giờ cậu lại cảm thấy có chút lạc lõng kì lạ.
Sở Tịch ngồi dậy, trên người không một mảnh vải, lặng nhìn đống quần áo rách nát trên sàn nhà một lúc. Trên người cậu đều là dấu hôn thâm tím, cậu muốn tìm gì đó để mặc. Nghĩ rồi cậu đứng lên đi kéo cửa phòng ngài White ra. Bên ngoài là hai vampire khác đang canh cửa chứ không phải Dương Thanh và Fergal.
"Ngươi muốn đi đâu? Hôm nay không cần học." Tên vampire cao to nói với cậu, hai mắt nhìn thẳng vào cơ thể của cậu, mặt không đổi sắc. Sở Tịch đã quá quen, hầu như cận vệ của ngài White đều đã thấy thân thể cậu rồi.
"Quần áo." Sở Tịch nói nhỏ, cổ họng cậu vẫn hơi đau, vừa nói xong đã ho hai cái. Nói vậy hai tên vampire cũng đã hiểu. Sở Tịch đi về phòng mình, trên đường đi cũng có một vài tên vampire nhìn liếc qua cậu, nhưng cậu cũng chẳng để ý. Phạm vi di chuyển của Sở Tịch trong tòa đinh thự này không nhiều, cậu cũng chưa từng được bước ra khỏi cửa, nɠɵạı trừ lần ngài White dẫn cậu ra làʍ t̠ìиɦ trên bàn uống trà vào chiều tà.
Sau khi mặc quần áo vào, Sở Tịch lại trở về phòng của ngài White. Cậu nằm lên người ngài White rồi hôn lên xương quai xanh của ngài, hai mắt chăm chú nhìn khuôn mặt đang ngủ của người cậu yêu. Vừa thân thuộc vừa xa lạ, như đã thể đã gặp từ lâu, nhưng lại không biết là khi nào.
Đột nhiên ngài White lấy tay xoa mông Sở Tịch rồi nói, giọng nói có phần hơi khàn khàn, "Em còn dám quấy rầy giấc ngủ của ta?"
Sở Tịch vòng tay qua cổ ngài White mà hôn lên má ngài, khuôn mặt ngây thơ ngốc nghếch, không trả lời ngài White.
Xoa xoa cặp mông to tròn của cậu rồi ngài White thở dài, "Em hư quá rồi.." Ngài đột nhiên có cảm nghĩ, hai người trông như cặp vợ chồng mới cưới, ngày ngày đều âu yếm không rời. Ngài thấy sợ hãi chính mình khi bắt đầu có suy nghĩ muốn ở cạnh Sở Tịch như vậy mãi mãi. Người tình trong mộng suy cho cùng cũng là một người mà ngài chưa từng gặp, ngài yêu người đó nhưng lại chẳng hiểu tại sao lại yêu người đó. Còn Sở Tịch trong lòng ngài lại hiện hữu, si mê mà nhìn ngài, vụng về mà hôn ngài, mỗi ngày đều an tĩnh ở cạnh ngài như một con cún nhỏ ngoan ngoãn. Dáng vẻ cậu liều mạng với người khác, dáng vẻ da^ʍ đãиɠ nằm dưới thân ngài mà rêи ɾỉ, dáng vẻ cậu run rẩy mà nằm trong lòng ngài, dáng vẻ cậu khóc lóc đau đớn mà nói yêu ngài, từng chút từng chút mà nhắc nhở ngài, mối quan hệ của bọn họ đang ngày càng không còn đơn thuần là quan hệ thể xác nữa. Giá mà Tịch của ngài tiếp tục ngây ngốc giả vờ không biết gì!
"Đi làm việc nào." Ngài White cũng không muốn ngủ nữa, ôm Sở Tịch ngồi dậy. Sở Tịch khẽ gật đầu. Sau đó hai người đi tắm một chút, ngài White ngồi nhìn Sở Tịch ăn trưa rồi hôn cậu thắm thiết trên bàn ăn, Sở Tịch vô lực đẩy ngài White ra, lúc sau lại nhận mệnh để ngài White hôn.
Sau khi ăn xong thì ngài White cùng Sở Tịch đi trên hành lang dài, Dương Thanh và Fergal đều đã tỉnh dậy mà đi sau họ, hai cận vệ lúc nãy thì đã đi nghỉ.
Đến phòng làm việc của ngài White, Dương Thanh và Fergal đứng lại trước cửa để canh gác. Sở Tịch cởi quần áo ra như mọi khi, ngài White hài lòng mà nhìn cậu tự giác như vậy.
Sở Tịch ngồi dưới sàn nhà mà ôm đùi ngài White, mái tóc đen mọc nham nhở khẽ phủ lên chiếc quần màu trắng tinh của ngài White. Cậu lặng nhìn ra ánh sáng mờ nhạt đang dần bị bóng đêm nuốt lấy của buổi chiều tà.
Cứ như vậy đến sẩm tối, hai chân của Sở Tịch cũng đã tê cứng lại, hơi lạnh của sàn nhà thấm vào xương.
"Em đang nghĩ gì vậy?" Ngài White nhìn vào đôi mắt đen đang ánh lên những tia sáng lấp lánh cuối cùng của ngày cùng dáng vẻ ngơ ngác của Sở Tịch.
Sở Tịch như mất hồn, đợi một lúc mới trả lời ngài White, "Em gái.. mẹ.. Lâu lắm.. chưa gặp.." Sở Tịch khó khăn mà nói hết một câu. Đã lâu lắm rồi cậu chưa thấy hai người họ. Sở Tịch tự trách mắng chính mình, vì tình yêu mà quên bẵng đi người thân!
"Em muốn gặp họ?" Ngài White dừng bút lại, sau đó lấy tay ra hiệu cho Sở Tịch.
Sở Tịch đứng dậy, chân cậu tê cứng, cậu loạng chạng ngã ra. Sau đó cậu run rẩy đứng dậy, hai chân vòng qua eo ngài White, ngồi lên đùi ngài White mà cọ kẽ mông vào thứ giữa hai chân của ngài.
"Viết thư.. em gái.. biết đọc chữ.." Sở Tịch đỏ mặt nói, hai chân cuốn lấy eo của ngài White, sau đó hai mắt chăm chú nhìn ngài White.
Ngài White bóp bóp hai cánh mông của Sở Tịch, cảm nhận xúc cảm mềm mại ở hai bàn tay. Vẫn im lặng không định trả lời Sở Tịch. Cậu căng thẳng, cả người cứng lại.
"Tự mình động, chứng minh khao khát của em, Tịch." Ngài White dùng đôi mắt xanh lam như biển cả nhìn Sở Tịch, mái tóc vàng nhạt như ánh kim phủ trên trán, khóe môi đỏ khẽ nhếch lên, xinh đẹp tuyệt trần!
Nói như vậy nghĩa là đã đồng ý với Sở Tịch. Sở Tịch vừa vui mừng vừa sợ hãi. Cậu chưa từng tự mình động bao giờ! Nhưng cậu muốn hỏi tình hình của em gái và mẹ, rồi nói rằng cuộc sống hiện tại của cậu rất tốt!
Như đã quyết tâm, Sở Tịch ngượng ngùng tự nới lỗ nhỏ hồng hồng giữa hai kẽ mông của mình ra rồi mông hơi nâng cao lên. Sau đó nắm lấy dươиɠ ѵậŧ đã căng cứng của ngài White mà đặt nó vào lỗ nhỏ. Có vẻ đã quá quen thuộc với thứ khủng bố ấy, lỗ nhỏ chảy ra chút dâm dịch như thể chào đón mời gọi. Sở Tịch khẽ đẩy mông xuống, loay hoay một lúc vẫn không cho vào được, cậu gấp đến muốn khóc, ngài White lại nhìn đáng vẻ của cậu mà bật cười thành tiếng! Tịch của ngài vừa ngốc vừa da^ʍ đãиɠ!
"Được rồi, ta giúp em một chút nhé?"
Nói rồi ngài White nắm hai cánh mông của Sở Tịch, chưa đợi cậu kịp phản ứng đã ấn nó xuống, dươиɠ ѵậŧ của ngài xuyên thẳng vào lỗ nhỏ, tạo ra tiếng 'bạch' một cái, vì ngài hơi dùng sức, dươиɠ ѵậŧ đâm vào sâu đến nỗi Sở Tịch đau đến run rẩy. Mông Sở Tịch vừa khít vừa co bóp dươиɠ ѵậŧ của ngài đến điêu luyện. Ngài tát vào mông Sở Tịch chát một cái, "Tự mình động!"
"Đứa nhóc hư hỏng này, em làm bẩn áo ta rồi!" Ngài White ôm lấy Sở Tịch đã kiệt sức nằm trên người mình, âu yếm mà hôn trán cậu.
Sở Tịch như con mèo nhỏ, lo sợ nhìn ngài White, cả người vẫn ửng đỏ và run rẩy sau trận làʍ t̠ìиɦ như vũ bão vừa rồi.
"Được rồi, viết thư cho em gái đi. Để ta kiểm tra em học tập thế nào?" Ngài White xoa xoa hai mông to tròn của Sở Tịch, giọng nói ngài khàn khàn đầy mị lực.
Tay cậu cầm bút đã đúng tiêu chuẩn, chắc hẳn cậu đã nghĩ kĩ nội dung, nắn nót bình tĩnh viết từng chữ, nét chữ tuy không đẹp như của ngài White hay uốn lượn tinh xảo như của Vĩ Thành nhưng vẫn dễ nhìn và ngay ngắn từng hàng. Cậu vừa vui vẻ vừa viết, khóe môi còn cười nhẹ tràn ngập yêu thương. Em gái Sở Tịch nhỏ hơn cậu năm tuổi, hai người khác cha, mẹ nói cha của em gái là quý tộc.
Từ nhỏ em gái cậu đã rất yếu, nhưng trên người vẫn toát ra khí chất thanh cao, đầu óc thông minh lanh lợi, vậy nên mẹ quyết định tìm một người biết chữ dạy em. Em gái cậu quả là rất thông minh, học một hiểu mười. Nhưng định mệnh nghiệt ngã, tiền thuốc cho em gái ngày càng đắt, giáo sư ngày càng đòi thêm tiền, mẹ tức đến đổ bệnh, Sở Tịch vì muốn kiếm thêm chút tiền lại bị mấy tên lính vampire ngứa mắt đánh gãy mấy khúc xương. Em gái cậu nhìn mẹ nằm liệt giường, cậu cả người toàn vết thương vẫn cố ra ngoài khuôn vác hàng thì bất lực khóc suốt một đêm dài, đến khản cả cổ họng, nước mắt khô cạn. Em gái cậu phải nghỉ học.
Không thể đi học tiếp là vết thương lòng của em gái cậu, nhưng nó vẫn chưa từng oán trách Sở Tịch, mỗi ngày đều đi đánh giày và bán hàng dạo cũng Sở Tịch, vì thông minh nên rất hiểu chuyện. Nhưng từ đó lại sinh ra lòng căm thù cực kì lớn với vampire, Sở Tịch sợ em gái cậu trách cậu làm 'đồ chơi' cho vampire nên lừa gạt nói giảm nói tránh thành làm người hầu bình thường.
Viết xong bức thư, cậu đỏ mặt đưa cho ngài White. Ngài White chỉ nhìn liếc qua để xem cậu có ghi 'dư thừa' thứ gì không. Nội dung bức thư hoàn toàn bình thường nhưng lại thấm đượm tình yêu thương của Sở Tịch, Sở Tịch yêu em gái và mẹ không kém gì yêu ngài White!