Tình nhân mới của ngài White là một vampire quý tộc thuần chủng, địa vị cũng không hề thấp, nhưng không hiểu sao vừa gặp ngài White đã quấn chặt lấy ngài không rời, khuôn mặt cùng dáng vẻ của cậu ta lại chính xác với người trong giấc mơ của ngài White, người mà ngài cho rằng là định mệnh.
Mỹ nhân gọi là Lam Tịch, cùng tên với Sở Tịch. Bình thường mĩ nhân không quá chú ý đến Sở Tịch, cũng chưa từng động tay động chân vào Sở Tịch, vậy nên khi ngài White đến phía nam tham chiến cùng Elizabeth cũng chỉ để lại hai tên cận vệ canh cửa phòng Sở Tịch.
Trước khi đi, ngài White ôm Lam Tịch rồi nói với cậu ta ngài sẽ về sớm, sau đó không nhìn đến Sở Tịch mà cùng đoàn quân vampire biến mất trong bóng đêm dày đặc.
Cả một đinh thự to lớn, không có lấy một ai muốn giao tiếp cùng Sở Tịch, bọn họ trước giờ vẫn khinh thường Sở Tịch, khi Lam Tịch đến bọn họ lại càng khinh thường cậu. Cùng là ‘tình nhân’ của ngài White, nhưng Lam Tịch là kẻ có địa vị, không phải một tên ất ơ nhặt được ngoài đường như Sở Tịch. Chưa kể suốt một tháng nay, ngài White chỉ toàn chà đạp Sở Tịch đúng nghĩa chứ không hề thấy yêu thương gì!
Sở Tịch nhìn đầu gối đã thâm tím một mảng của mình, vì bò quá lâu mà bây giờ cậu khó có thể đứng vững được, loay hoay một hồi vẫn đành chấp nhận ngồi im trên giường. Ngài White xích Sở Tịch trong phòng của cậu, căn phòng hơi tối nên cậu muốn kéo rèm ra cho sáng, nhưng rồi lại thấy mệt nên đành thôi.
Đột nhiên cửa phòng mở ra, chưa đến giờ ăn nên Sở Tịch thấy lạ, cậu ngước mắt ra nhìn thử. Là Lam Tịch đang đứng trước cửa.
“Ha, thái tử, ngươi cũng có ngày này!” Lam Tịch khinh thường nhìn Sở Tịch, đôi mắt cậu ta đỏ như máu, tràn đầy sự căm hận điên cuồng!
Lam Tịch chưa từng nói chuyện cùng Sở Tịch, đây là lần đầu tiên. Sở Tịch cảnh giác nhìn cậu ta, cậu không hiểu Lam Tịch có ý gì, nhưng nhìn dáng vẻ của Lam Tịch là biết không có gì tốt lành rồi.
“Lúc ngươi lợi dụng tình cảm của hoàng tử để lên ngôi, ngươi có nghĩ sẽ phải trả giá cho hoàng tử không? Ngươi là một con cáo già gian manh, nhưng kiếp sau lại là một tên thiểu năng đầu đường xó chợ! Đúng là quả báo! Ngươi đang chịu quả báo do tội lỗi chồng chất của ngươi!”
“Các ngươi vào đây.” Lam Tịch lạnh lùng nói, sau đó năm tên vampire lực lưỡng xuất hiện phía sau lưng cậu ta, bọn họ đeo mặt nạ hình động vật kì dị, trên người không một mảnh vải, vô tình lộ ra dươиɠ ѵậŧ thô cứng phía dưới, bọn họ đã uống thuốc kích dục!
“Để ta cho ngươi biết cảm giác lúc trước của ta! Ngươi cướp đi hoàng tử, cướp đi cuộc sống của ta, cướp đi đất nước của ta, ta đã chờ ngươi rất lâu rồi! Ta sẽ trả lại hết cho ngươi!” Lam Tịch vặn vẹo nói, hoàng tử của cậu ta yêu con cáo già này đến mức bán nước, con cáo già này không những lợi dụng hoàng tử mà còn hủy hoại hoàng tử, cũng may, kiếp này hoàng tử không yêu con cáo già này nữa!
Sở Tịch cố gắng chạy đi, nhưng chung quy hai chân cậu vẫn đang bị xích lại ở thành giường, xích xiết đến mức cổ chân cậu rách thịt, rỉ máu một mảng. Sở Tịch vừa khóc vừa gào thét tên ngài White suốt đêm dài u ám, cuối cùng lại vì đau đớn mà ngất đi tỉnh lại đến mấy lần. Cả cơ thể cậu huyết nhục mơ hồ vì bị hành hạ không thương tiếc, bọn họ như thể muốn làm chết cậu trên giường, dù Sở Tịch van xin thế nào cũng không dừng lại.
“Elias sẽ cứu em, ngài yêu em mà.”
“Không đâu, không ai cứu ngươi cả.” Lam Tịch lạnh mặt nói, đôi mắt đỏ u ám như ác quỷ, thái tử cao ngạo lãnh khốc năm nào, giờ lại chỉ có thể vô dụng khóc lóc van xin dưới thân người khác, làm cho Lam Tịch thấy vô cùng hả dạ!
Hai tuần tiếp theo, Lam Tịch không động đến Sở Tịch nữa, trái lại còn cho người vào giúp cậu bôi thuốc cùng băng bó. Sở Tịch vẫn gượng người dậy cảm ơn bác sĩ, đôi mắt đen của cậu vẫn còn chút ấm áp. Khi ngài White trở về, liệu ngài có vì vết thương của cậu mà ôm cậu vào lòng rồi an ủi không?
Khi vết thương của Sở Tịch đã tróc vảy, Lam Tịch lại mở cửa phòng cậu. Sở Tịch cảnh giác nhìn cậu ta, “Tôi... sẽ tố cáo với Elias!” Sở Tịch không định kể ngài White, cậu chỉ muốn dọa Lam Tịch thôi, vì lúc có ngài White thì Lam Tịch không hề đụng chạm đến Sở Tịch.
“Ngươi nghĩ hoàng tử còn yêu người? Hiện giờ hoàng tử chỉ yêu ta thôi!” Vẻ mặt Lam Tịch vặn vẹo, “Giữ cậu ta lại.” Sau đó hai tên vệ sĩ canh cửa giữ Sở Tịch lại, bọn họ rất khỏe, Sở Tịch có giãy dụa thế nào cũng không thoát ra được.
Lam Tịch banh miệng Sở Tịch ra, đổ một lọ thuốc vào thẳng cổ họng cậu, có muốn nhả ra cũng không được. Sở Tịch bị sặc đến vừa ho vừa chảy nước mắt.
“Được rồi, ra ngoài đi.” Đợi một lúc cho thuốc ngấm rồi Lam Tịch nói với hai tên lính canh, Sở Tịch căm hận nhìn hai tên lính canh đã tiếp tay cho Lam Tịch. Dương Thanh và Fergal tuy lạnh lùng, nhưng hai người họ nhất định sẽ không để Lam Tịch động vào Sở Tịch, còn hai tên lính canh này, bọn họ vẫn luôn khinh thường cùng căm ghét Sở Tịch vì cậu đã phá vỡ quá nhiều quy tắc!
Lúc Sở Tịch lấy lại chút tỉnh táo vì khó thở, đúng là ngài White đang ở trước mắt cậu, nhưng ngài đang bóp cổ cậu như muốn giết cậu vậy! Sở Tịch khó chịu mà giãy dụa, nhưng vì tác dụng của thuốc vẫn chưa dứt nên nhìn cậu không khác nào đang tìm cách quyến rũ ngài White, điều này lại càng làm cho ngài White tức hơn nữa!
“Thì ra em thèm khát đến vậy! Hình như lâu lắm rồi ta chưa chạm vào em thì phải? Nói đi nào Sở Tịch, em da^ʍ đãиɠ như vậy mà vẫn đè được Lam Tịch?” Nói rồi ngài White thả cổ Sở Tịch ra, nhanh chóng mò xuống kẽ mông cậu.
Nghe những lời nói đầy cay nghiệt của ngài White, Sở Tịch tuy đang tỉnh tỉnh mơ mơ vẫn thấy đau lòng, cậu cố vươn tay ôm lấy ngài White, cơ thể run rẩy cố nép vào lòng ngài White. Ngài White ở đây rồi, sẽ không ai tàn nhẫn hành hạ cậu nữa?
“Elias… Elias của em…” Nước mắt nóng hổi của Sở Tịch chảy trên ngực ngài White, cậu như một con cún bị thương đang nép vào lòng chủ nhân tìm an ủi, như mong rằng ngài White sẽ vì vậy mà thương sót, sẽ ôm cậu vào lòng mà hôn lên trán cậu, xua đi mọi đau đớn cùng ám ảnh của cậu.
“Fergal, mang vào đây cho ta.” Ngài White khẽ vuốt lưng Sở Tịch, bàn tay ngài ấm áp, làm Sở Tịch rất dễ chịu.
“Em nói xem, nên khắc ở đâu thì đẹp?” Ngài White cầm lấy thanh sắt nung đỏ vẫn đang tỏa ra nhiệt lượng ghê người từ Fergal, đôi mắt đỏ như máu của ngài âu yếm nhìn Sở Tịch sắc mặt đã trắng bệch đi.
“Ta sẽ khắc tên ta lên người em, chứng minh em thuộc về ta, em phải hạnh phúc mà hợp tác chứ?” Ngài White đặt thanh sắt nóng rực giữa hai chân Sở Tịch, hai cánh đùi non mềm mà ngài vẫn hay hôn rồi cắn này mà có sẹo thì không ổn, nhưng nếu ngài khắc lên, vĩnh viễn Sở Tịch sẽ không dám động vào ai khác nữa! Ngài White bị sự ghen tuông làm cho mất đi lý trí, ngài không thể bỏ qua việc Sở Tịch dám làʍ t̠ìиɦ cùng người khác. Ngài White yêu dáng vẻ của Lam Tịch, nhưng lại yêu sự nghe lời cùng phục tùng vô điều kiện của Sở Tịch. Lam Tịch có cơ thể yếu đuối, sức khỏe không tốt, còn Sở Tịch thì khỏe mạnh, trước giờ ngài White có mạnh bạo thế nào Sở Tịch cũng chịu được, vậy nên lần này cậu cũng sẽ ngoan ngoãn nghe theo?
Sở Tịch rạng hai chân ra, cắn răng đến bật máu, nước mất thi nhau chảy xuống, nhưng cậu không hề giãy giụa mà cố gắng kìm nén cơn đau lại, “Đau quá...” Sở Tịch lấy hai tay gạt nước mắt, cả người cậu run rẩy vì đau đớn, cảm giác da thịt bị rạch ra cùng phỏng lên thật không dễ dàng. Đây là tình yêu, vậy nên ngài White muốn làm gì cậu cũng được?
Ngài White ở giữa hai chân Sở Tịch tỉ mỉ khắc, khuôn mặt ngài vui vẻ, nhưng hai mắt chứa đầy giận dữ điên cuồng, tiện nhân này đã chọc giận ngài quá nhiều lần, ngài không thể dễ dàng bỏ qua như trước nữa!