Lần đầu Sở Tịch gặp ngài White là lúc cậu đang đánh nhau thừa sống thiếu chết với một tên say rượu muốn giở trò đồi bại với em gái cậu. Hai người đánh nhau gây cản trở đường đi nhỏ hẹp của khu ổ chuột rách nát bẩn thỉu. Lại đúng lúc ngài White đang đi qua, xe ngựa của ngài phải dừng lại, dĩ nhiên là ngài rất tức giận rồi, nếu không phải vì công việc, ngài chỉ muốn ra khỏi cái nơi kinh tởm này thật nhanh.
“Hai con chó điên này, còn không mau dừng lại!” Lính của ngài White quát tháo, sau đó dùng kiếm chĩa vào Sở Tịch và tên bợm rượu.
Sở Tịch căm hận nhìn tên say rượu mặt mày đã sưng phù, cậu cũng chẳng khá hơn là bao, bộ quần áo bẩn thỉu rách đến thảm thương, nhưng đồng thời cũng lộ ra một chút cơ bắp trên làn da màu đồng. Sở Tịch từ nhỏ đã lăn lộn kiếm sống, việc gì cũng đã làm qua, là một kẻ liều mạng tiêu biểu ở khu ổ chuột. Sở Tịch chỉ quan tâm đứa em gái ốm yếu và người mẹ gầy nhom của mình, còn chính cậu thì sao cũng được!
“Gả em gái mày cho tao là lời cho mày! Mày tốn công nuôi một con đàn bà vô dụng làm gì! Tao là đang giúp mày!” Gã bợm rượu cợt nhả nói, tay còn muốn chìa về phía em gái Sở Tịch đang co rúm trong góc khóc lóc nức nở, cậu cau mày định đánh hắn tiếp thì bị lưỡi kiếm lạnh lẽo chìa vào cổ.
Sở Tịch lườm tên lính cháy mắt, cả khuôn mặt nhem nhuốc bẩn thỉu nhưng được đôi mắt sáng lạn như ánh mặt trời, như thể thách thức tên lính đang chĩa kiếm vào cổ cậu.
Ngài White ngồi trên xe ngựa, thế mà lại bị đôi mắt này thu hút. Vampire bình thường đều sẽ sợ ánh mắt như vậy vì bọn chúng sợ ánh nắng, nhưng với vampire quý tộc thì không, chúng không sợ ánh nắng, ánh nắng không thể thiêu đốt được chúng, nhất là với vampire quý tộc thuần chủng cấp cao như ngài White.
Ngài White từ tốn bước xuống xe ngựa, cả người ngài là một màu trắng tinh thuần khiết, mái tóc vàng nhạt hiếm có trong giới vampire cùng đôi mắt xanh thẳm như biển cả, khuôn mặt xinh đẹp tựa thiên sứ giáng trần. Bàn tay ngài thon thả mềm mại, khẽ chạm vào má Sở Tịch, nhẹ nhàng âu yếm như nước, trái tim Sở Tịch khẽ lệch nhịp, mặt cậu nóng ran, đây là vẻ đẹp hoàn mĩ nhất mà cậu thấy từ trước đến giờ.
“Em có muốn đến với ta không? Ta sẽ cho em và người thân của em sống sung túc cả đời.” Giọng nói dịu dàng trầm ấm, như rót mật vào tai, Sở Tịch lâng lâng như mất hồn, dáng vẻ ương ngạnh lúc nãy cũng biến mất, cậu như một chú cún ngoan ngoãn ngồi trong vòng tay của ngài White, cậu si mê mà nhìn thánh thần trước mặt, cậu lại không biết tại sao, cậu như thể đã yêu người này từ rất rất lâu rồi.
Ngài White thành công quyến rũ tên tiện dân bẩn thỉu có đôi mắt giống người tình trong mộng của ngài. Ngài đã gặp qua người có đôi môi, giọng nói, cơ thể giống người trong mộng của mình, nhưng đám bọn họ đều là một lũ kĩ nam da^ʍ đãиɠ bẩn thỉu, không hề giống sự thuần khiết của người mà ngài yêu, chơi chán rồi ngài bỏ.
Ngài lạnh lùng nhìn Sở Tịch ngoan ngoãn nằm trong vòng tay mình, sự hôi thối bẩn thỉu của người này làm ngài bận lòng, nhưng cũng không quan trọng, rất nhanh thôi có thể khiến tên này ngoãn ngoãn nằm dưới thân ngài rồi.
Sau khi về đinh thự màu trắng của ngài White, ngài nói với Sở Tịch, “Ta đã cho lính đưa người thân của em đến một nơi tốt hơn.” Nói rồi lại nhẹ nhàng xoa má Sở Tịch, “Em yên tâm, cả đời này họ sẽ sống trong sung túc.”
Sở Tịch buồn bã nghĩ, nếu cậu có thể kiếm được công việc tốt, em gái và mẹ cũng không ốm yếu gầy gò như vậy, cuộc sống mà, đối với một người không có học thức từ khu ổ chuột thì chỉ có thể lăn lộn trong khu ổ chuột đến chết thôi.
Nhưng Sở Tịch thì khác, cậu đã gặp được ngài White, gặp được thiên sứ của cậu, em gái và mẹ cậu cũng không phải đói nữa. Ngài White là một lãnh chúa, gia tộc White cũng đứng đầu trong giới quý tộc của vampire, quả thật việc chi trả cho người thân của Sở Tịch chẳng tốn bao nhiêu.
Một vampire khi mang con người về đinh thự của mình, thường là để hút máu và làʍ t̠ìиɦ, nói trắng ra chính là ‘đồ chơi’ của vampire. Nhưng hầu hết ‘đồ chơi’ đều xinh đẹp và có nhiều kĩ thuật giường chiếu, có thể chịu đủ các loại công cụ điều giáo, ‘đồ chơi’ hoàn hảo cũng giống như ‘bộ mặt’ của giới quý tộc vậy, bọn họ thậm chí còn thường xuyên tổ chức các bữa tiệc thác loạn để trưng bày ‘đồ chơi’ của mình. Nên ngài White mang Sở Tịch về thì hoàn toàn không đúng, Sở Tịch chỉ là một tên đầu đường xó chợ bần hàn ngu ngốc, ngay cả nửa chữ cũng không biết viết chứ đừng nói đến lễ nghi thế nào cho đúng!
Sở Tịch được đưa đi tắm sạch sẽ, cả người thơm thoang thoảng mùi hoa hồng, cơ thể có vài vết sẹo chéo nhau, làn da lại căng bóng bắt mắt, mái tóc đen đã ngả vàng vì thiếu dinh dưỡng, móng tay móng chân đều đã được cắt gọn. Mấy tháng trước có một 'đồ chơi' dám to gan cào vào lưng ngài White, kết quả bị ngài xé xác ngay trên giường!
Sở Tịch dĩ nhiên biết mình được mang đến đây để làm gì, cả người cậu cứ hồng hồng nóng nóng. Cậu mặc một chiếc áo mỏng bằng vải voan trắng, dưới thân lại không có gì, chỉ có thể liều mạng kéo vải áo xuống, mong rằng che đi được thân dưới đáng xấu hổ của mình.
Sở Tịch chưa từng nghĩ mình sẽ nằm dưới thân người khác, cũng không nghĩ sẽ trở thành ‘đồ chơi’ của vampire, cậu luôn cho rằng phải tự mình kiếm sống, nhưng khi đối diện với ngài White xinh đẹp dịu dàng, cậu lại như bị câu mất hồn. Cậu có cảm giác mình đã yêu và cậu sẽ yêu ngài White đến chết mất thôi!
“Em chờ ta có lâu không, Tịch?” Ngài White bước vào, hai lính canh phía sau ngài nhẹ nhàng khép cửa lại. Ngài cầm một bông hồng trắng, ngài rất thích sự tinh khiết, như người mà ngài yêu. Ngài nhìn vào cơ thể ẩn hiện dưới lớp vải mỏng của con người trước mặt, nếu không vì đôi mắt kia, ngài đã cho lính giết cái tên cản đường phiền phức này ngay rồi!
Sở Tịch ngượng ngùng lấy tay che đi vật dưới thân, đỏ mặt trả lời, “Không... lâu...” Có lẽ là thói quen, cậu bị lính của quý tộc đánh rất nhiều lần, với người trong khu ổ chuột thì còn có thể liều mạng, nhưng động vào quý tộc là mất đầu cả nhà như chơi, nên Sở Tịch vẫn luôn sợ hãi quý tộc, bản chất hèn mọn đã ăn sâu vào máu, khó mà thay đổi được. Cậu đã yêu, đã say đắm một quý tộc cao cấp, nhưng cậu vẫn sợ hãi sự ‘quý tộc’ của người đó. Cậu biết rằng lúc đầu ngài White nhìn cậu như một con rệp đang vùng vẫy trong vũng nước bẩn, cậu cũng biết rằng ngài White để ý đôi mắt của mình, nhưng việc đó chẳng quan trọng lắm, cậu đã bị tình yêu làm mờ mắt rồi.
Ngài White tiến lại gần Sở Tịch, nhìn bộ dáng nơm nớp sợ của cậu, ngài lại nghĩ cậu đang làm trò, bọn kĩ nam kĩ nữ đều giả vờ thuần khiết đáng thương, xem ra Sở Tịch cũng chẳng khác là mấy.
“Em không cần sợ, ta không có mấy sở thích ‘đó’ đâu” Ngài White dĩ nhiên thích, nhưng giờ chưa phải lúc dùng nó trên người Sở Tịch. Ngài đặt bông hồng lên giường, rồi khẽ chạm vào Sở Tịch.
Sở Tịch ngoan ngoãn để ngài White vuốt ve cánh ngực trơn bóng của mình, ngài White nhìn cánh mông căng tròn như quả đào phía sau, lại nhìn vòng eo thon thả rắn chắc của Sở Tịch, đúng là trời sinh da^ʍ đãиɠ mà! Sở Tịch dáng người có phần đô con so với người bình thường lúc mặc quần áo chỉnh tề, khuôn người gần bằng một vampire cao cấp như ngài White, không ngờ lúc cởi ra, mỗi nơi đều quyến rũ không ngờ!