Trọng Huy thất thần nhìn người hôn mê trên giường bệnh mà cõi lòng nát tan từng mảnh. Yêu hận đan xen khiến hắn vô cùng khó chấp nhận. Hận cậu lâu như vậy nhưng cũng chú ý đến cậu hết năm năm ròng, làm sao lại không có một tia tình cảm nào được đây? Nhưng sự cố chấp lại đáng sợ như vậy đó. Giữ khư khư một chữ "hận" để rồi khi thật sự mất đi mới chợt nhận ra chữ "yêu" đã thay thế chữ "hận" tự bao giờ.
Vì một chữ "hận" này mà hắn suýt chút một lần nữa đánh mất người hắn yêu. Một chữ "hận" này có thực sự đáng không?
Đang miên man trong dòng suy tư của bản thân thì hắn lại thấy ngón tay cậu cử động. Chỉ là một cử động nhỏ đã kéo hắn về hiện thực ngay tức khắc. Đã một tuần rồi cậu chưa tỉnh lại một lần nào. Một tuần cũng là thời gian hắn ở trong căn phòng này chờ đợi cậu tỉnh lại. Mỗi ngày, mỗi giờ, mỗi phút, mỗi giây đều là chờ đợi trong vô vọng. Mỗi một cử động nhỏ nơi đầu ngón tay của cậu cũng có thể khiến cho trái tim của hắn nhảy nhót tưng bừng. Nhưng mỗi lần vui vẻ đều trở thành mỗi lần thất vọng. Bác sĩ đã nói với Trọng Huy có lẽ đây là vì Gia Uy không muốn tỉnh lại nữa. Khi nghe vậy hắn đã rất sợ hãi, sợ rằng cậu sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.
Nhìn một lúc lâu vẫn không thấy có biến chuyển gì khác hắn triệt để tuyệt vọng rồi. Trọng Huy suy sụp khuỵu xuống bên giường bệnh rồi nắm lấy tay cậu thật chặt. Giọng hắn khàn đặc như người suy nhược lâu năm cầu xin: "Xin em hãy tỉnh lại nhìn tôi một cái thôi cũng được. Dậy đánh tôi, mắng tôi đều được. Chỉ cần em đừng không để ý đến tôi như lúc này thì em muốn tôi làm gì cũng được. Cho dù em kêu tôi chết đi tôi cũng sẽ chết ngay lập tức. Gia Uy, tôi biết mình sai rồi. Em mau tỉnh lại đi có được không?"
Gia Uy nhíu mày trong vô thức, sao cậu lại cảm thấy ồn áo đến vậy? Cậu chỉ muốn được ngủ một giấc bình yên mà thôi sao lại khó quá vậy! Là ai đang làm ầm ĩ vậy chứ? Đừng ồn ào nữa, khó chịu quá! Hình như cậu cảm thấy có thứ gì ấm ấm, ươn ướt chảy trên tay. Là thứ gì? Tiếng ai đang khóc vậy? Thật sự ồn quá đi!
Hàng mi run run vài lần rồi mở ra, ánh mắt của cậu sạch sẽ vô cùng. Rồi cậu lại như một đứa trẻ đang bất mãn điều gì mà nhăn mày. Điều đầu tiên sau khi mở mắt chính là phải nhìn cho rõ là sinh vật nào mà lại ồn đến như vậy.
Cậu nhìn sang người đàn ông đầu tóc bờm xờm đang ôm lấy tay cậu mà khóc nức nở, tự nhiên trong lòng lại sinh ra một sự mệt mỏi cùng chán ghét không nói nên lời. Mặc dù cậu chẳng biết hắn là ai. Không để ý đến hắn cậu giật mạnh tay về liền quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không còn để ý đến hắn nữa.
Đôi tay đang nắm đột nhiên bị giật ra khiến hắn giật mình ngẩng phắt đầu lên nhìn Gia Uy. Đối diện là một đôi mắt sạch sẽ và xinh đẹp không gì sánh bằng. Đã bao lâu hắn chưa được nhìn thấy đôi mắt đẹp đẽ này rồi?
Hắn mừng rỡ nhào đến một lần nữa nắm lấy bàn tay gầy gò đầy vết cắt của cậu lên hôn hôn, miệng lầm bầm mừng rỡ: "Em tỉnh rồi! Em tỉnh lại rồi! Tôi vui quá, cuối cùng cũng tỉnh lại. Em có đau chỗ nào không, có không thoải mái ở đâu không?"
Mặc kệ hắn quan tâm bao nhiêu ánh mắt của cậu vẫn thủy chung không đặt trên người hắn. Hắn thấy vậy đau đớn cười trừ, nói: "Em là đang hận tôi sao? Cũng đúng! Là tôi sai, em hận tôi là phải. Đáng đời tôi. Đáng đời!"
Lần này cậu cảm thấy siêu ồn ào, siêu khó chịu. Cậu quay đầu nhìn hắn đầy bất mãn giật tay lại rồi quay đầu về tiếp tục nhìn bàu trời trong xanh ở bên ngoài cửa sổ mà ngẩn ngơ.
Hắn nghĩ rằng cậu không muốn để ý đến mình nữa nên nhấn chuông trên đầu giường gọi bác sĩ rồi lặng lẽ đi ra ngoài. Sau khi bác sĩ bước vào phòng bệnh, Trọng Huy ở bên ngoài dựa vào tường ngồi bệt trên mặt đất, hắn lấy đôi tay che lại cả khuôn mặt bơ phờ do nhiều ngày không được nghỉ ngơi tử tế. Trong thâm tâm vừa vui mừng lại vừa cảm thấy bất lực, khổ sở.
Lại một lần nữa hắn nếm trải hương vị của sự bất lực là như thế nào. Năm năm rưỡi trước là cậu khiến hắn phải thử qua hương vị cay đắng của sự bất lực này. Năm năm sáu tháng sau cũng chính cậu cho hắn thêm một lần biết cảm giác bất lực là như thế nào. Quả thật là một đoạn nghiệt duyên! Nhưng giờ đây hắn lại không nỡ buôn tay mối nghiệt duyên này.