Sau ngày gặp được người có khả năng chữa khỏi bệnh cho Gia Uy là Trác Tùng Quân đến nay Trọng Huy vừa mừng vừa nôn nóng như một hỏa thần. Thế nhưng dù có cố gắng liên lạc với Trác Tùng Quân như thế nào đi nữa anh vẫn giữ thái độ không mặn không nhạt nhẹ nhàng từ chối việc đến điều trị cho Gia Uy. Mỗi lần Trác Tùng Quân đều nói một câu ngắn gọn liền cúp máy: "Vẫn chưa đến thời điểm thích hợp."
Mỗi lần như vậy Trọng Huy dù tức đến nổ phổi cũng phải ngậm đáng cay mà không thể làm gì khác. Mãi cho đến thời điểm hắn không thể tiếp tục nhẫn nhịn được nữa mà chạy đến văn phòng của Trác Tùng Quân đe dọa anh. Nhưng Trác Tùng Quân cũng không phải một nhân vật tầm thường mặc người bẻ tới bẻ lui. Anh từ trước đến nay chỉ ăn mềm không ăn cứng, những trò đe dọa vặt vãnh của Trọng Huy Tùng Quân đã nhìn đến mòn con mắt rồi, chỉ là chưa ai có thể chạm được một ngón tay vào anh. Cho nên kế hoạch uy hiếp của Trọng Huy hoàn toàn phá sản tại đây.
Mắt thấy ý Trác Tùng Quân đã định khó lòng thay đổi. Hắn chỉ có thể ra một cái hạ sách cuối cùng.
Trọng Huy từng bước nặng nề đi đến trước mặt của Trác Tùng Quân. Trước con mắt mở to kinh ngạc của Trác Tùng Quân, hắn "bùm" một tiếng quỳ xuống trước mặt anh. Hắn hít sâu một hơi rồi nhắm mắt lại cúi đầu trước mặt Tùng Quân cầu xin: "Xin anh, hãy giúp Gia Uy trở lại bình thường như trước kia. Tôi quỳ xuống xin anh!"
Trác Tùng Quân chỉ hơi kinh ngạc một lúc thì lại trở về với dáng vẻ lạnh nhạt như ban đầu. Sauk hi nhấp một ngụm trà anh từ từ nói: "Trước đây nhóc con cũng không "bình thường", theo tôi thấy Gia Uy hiện tại vô lo vô nghĩ như vậy cũng rất tốt. Sẽ không ai có thể làm tổn thương đến nhóc con ngốc nghếch ấy nữa." Khi nói ra lời này mặc dù anh luôn giữ vẻ mặt bình đạm nhưng trong mắt lại ánh lên một tia lửa giận của bao bậc phụ huynh có con cháu không chịu nghe lời khuyên răng. Nếu như Gia Uy chịu ngoan ngoãn cùng anh ra nước ngoài điều trị mà không phải treo trên người tên đàn ông ngu ngốc trước mặt này thì có phải mọi chuyện đã khác rồi hay không?
Nghĩ đến đây Tùng Quân không khỏi nhớ đến anh trai của Gia Uy mà thở dài. Trong bụng không ngừng than thở ảnh phải làm sao đây? Hay là dứt khoác đặt điều kiện dẫn Gia Uy rời đi mới chữa trị. Tùng Quân nhìn người nãy giờ vẫn quỳ ngay ngắn trước mặt mình thì ngán ngẩm không nói nên lời. Không cần nghĩ cũng biết con sói đói Trọng Huy này nhất định thà để Gia Uy như hiện tại còn hơn để cậu rời đi. Nhưng nếu chữa khỏi cho Gia Uy rồi cậu lại tiếp tục không hạnh phúc thì phải làm sao đây, còn rất tiện nghi cho tên sói xám xấu xí này.
Nghĩ mãi nghĩ mãi Tùng Quân cũng không thể đưa ra được đáp án chỉ cs thể đáp ứng với Trọng Huy sẽ đến xem tình hình của Gia Uy trước rồi mới tính. Nghe vậy hắn mừng như điên mà đứng lên rối rích cảm ơn anh. Dù chỉ là không phẩy không một phần trăm giúp được cậu hắn cũng đã cảm thấy mãn nguyện lắm rồi.
***
Ba ngày sau Tùng Quân chính thức đến thăm Gia Uy. Bước vào chốn xưa anh không kiềm được mà có chút hoài niệm. Nơi đây chính là căn nhà chất chưa bao nhiêu kỉ niệm của ba người bọn họ từ bé đến lớn, cả ba như anh em một nhà mà cười đùa vui vẻ biếc bao. Chỉ là hiện tại cảnh còn người mất, mỗi người đi một ngã. Người cha nuôi hiền từ ngày đó luôn bao che cho anh cũng đã không còn.
Đến trước cửa chính nhà họ Hoàng, Trác từng quân hít sâu một hơi rồi mới bấm chuông cửa. Không để anh phải đợi lâu đã có người ra mở cửa mời anh vào nhà. Anh đi vào trong phòng khách thì thấy Trọng Huy đang dỗ Gia Uy ăn cơm, có vẻ có chút vất vả. Hắn có làm gì thì Gia Uy cũng không chịu mở miệng ăn cơm khiến cho mỗi người ở trong sảnh đều rất xót ruột. Gia Uy cũng bắt đầu rưng rưng nước mắt.
Tùng Quân thấy tình hình không ổn liền tiến lên ngồi xổm xuống trước mặt Gia Uy. Anh nhìn cậu cười tươi, trong mắt lúc nào cũng hàm chưa sự yêu thương vô bờ bến. Gia Uy nhìn thấy anh liền cảm thấy vô cùng thân thiết không tự chủ được xích lại gần Tùng Quân hơn một chút. Anh thấy vậy thì cười càng them rạng rỡ nói chuyện cùng cậu: "Hôm nay tâm trạng của nhóc con không tốt sao? Vì sao lại không chịu ăn cơm rồi?"
Cậu cái hiểu cái không chỉ biết nghiên đầu dùng đôi mắt vô tội nhìn Trác Tùng Quân lấy chén cơm từ trong tay Trọng Huy. Song lại nhìn anh múc một thìa cơm đưa đến bên miệng cậu. Cậu có chút chần chừ nhưng cuối cùng cũng chịu ăn. Thấy cậu chịu ngoan ngoãn ăn như vậy Trọng Huy chỉ có thể để Tùng Quân thay thế vị trí của mình mà lùi lại phía sau nhìn. Nhìn người một thìa cơm đưa tới người còn lại thì rất phối hợp ăn hết thì không hiểu sao trong lòng hắn lại có một chút nhói đau cùng chua xót. Thì ra trong mắt Gia Uy hắn không đáng để cậu tin tưởng đến thế. Nhìn hình ảnh hài hòa trước mắt Trọng Huy chỉ có thể một mình lặng lẽ rời đi.
Sau khi cho Gia Uy ăn xong anh mới phát hiện ra Trọng Huy đã rời đi từ lúc nào rồi. Anh cũng không quá gấp gáp muốn gặp hắn lắm nên liền cùng chơi với Gia Uy rồi lại hóng cho cậu ngủ mới thở ra một hơi đi ra khỏi phòng. Lúc quay lại phòng khách đã thấy Trọng Huy ngồi trước bàn một mình ủ rũ mà nhấm nháp ly rượu Brandy trên tay. Thấy thế Tùng Quân cũng bước đến lấy cho bản thân một ly rượu rồi từ từ nhấm nháp. Cả hai cứ như không biết đên sự tồn tại của đối phương mà chỉ chuyên chú vào ly rượu trên tay, không ai nói với ai câu nào. Cho đến khi cả hai người đều đã có chút ngà ngà say, Trọng Huy lúc này mới mở lời: "Tôi thật sự rất ghen tỵ vơi anh. Thật sự đó. Từ sau khi trở vè từ bệnh viện đến nay tôi chưa thấy Gia Uy ỷ lại vào ai bao giờ cả. chỉ có anh, chỉ có mình anh mới khiến em ấy buông xuống từng lớp phong bị cứng cáp ấy. Thấy em ấy ỷ lại vào anh như vậy trong lòng tôi thật sự là rất rất khó chịu..."
Nghe hắn bọc bạch như vậy thì động tác uống rượu của Tùng Quân có chút đình chỉ, anh nhẹ đặt ly rượu lên môi nhấp một ngụm nhỏ lại nói: "Cha tôi và bộ trưởng Hoàng vốn là anh em kết nghĩa với nhau. Ba đứa nhỏ chúng tôi cũng vì vậy mà thân thiết như anh em ruột thịt trong nhà. Tôi gọi bộ trưởng là cha nuôi, hai người họ cũng gọi cha tôi một tiếng cha. Chúng tôi cứ thế vui vẻ trưởng thành cùng nhau, nhìn nhau từng chút từng chút lớn lên đương nhiên tình cảm cũng sẽ có chút khác biệt so vơi người ngoài như cậu."
Một tiếng "người ngoài" này dường như đánh thức người trong mơ như Trọng Huy tỉnh giấc. đúng vậy từ trước đến nay có khi nào hắn tự xem mình là người một nhà với cậu đâu cơ chứ. Là hắn tự tay đánh mất cơ hội trở thành người một nhà vơi cậu thì lấy đâu ra tư cách mà ganh tỵ với anh trai người ta. Hắn không kiềm được mà khóc ra.
Nhìn hắn khóc đến thương tâm như vậy Tùng Quân có chút giật mình. Anh không khỏi tự vấn lại lương tâm xem có nói gì sai hay không. Một lúc sau thấy hắn đã khóc đủ anh lại nói tiếp: "Thật ra sáu năm trước Gia Uy đã từng rơi vào tình trạng như hiện tại. Bệnh trầm cảm của nóc con vẫn luôn khong thể tri dứt điểm. Chỉ là từ khi gặp được cậu thì nhóc con mới biết thế nào là cầu mong, thế nào là mong đợi, thế nào là sống và khát vọng. Nói cách khác cậu không khác gì là ánh mặt trời của nhóc con nhà chúng tôi."
Hắn ngẩn phắt đầu lên dung ánh mắt không thể tin được mà nhìn chòng chọc vào Tùng Quân. Anh bị nhìn đến cấu gắt mắng: "Cậu nhìn tôi như vậy để là gì? Những gì tôi nói đều là sự thật cả. Cho nên cậu không cần cảm thấy tuổi thân đâu, gớm chết đi được!"
Hắn lau đi nước mắt nước mũi tèm lem trên mặt, trong ánh mắt vậy mà có một chút hạnh phúc khó tả. Tùng Quân tháy hắn như vậy thì bật cười thành tiếng, ý chê cười Trọng Huy rõ rệt. Anh cảm thấy cậu em rễ này cũng không tồi đến vậy. Một lần uống rượu và tâm sự cùng nhau đã khiến khoản cách của hai người được kéo gần lại hơn trước. Cũng từ đó hắn biết được rất nhiều điều mà bản thân chưa bao giờ biết về Gia Uy. Hắn biết được một Gia Uy lanh lợi đáng yêu, một cậu nhóc thâm tình vô cùng, một đứa trẻ dễ dụ cực kỳ, một người rất dễ bị tổn thương nhưng lúc nào cũng giả vờ mạnh mẻ. Đó đều là những Gia Uy mà hắn chưa từng thấy bao giờ.