Sau buổi tiệc hôm đó mỗi một người trong giới thượng lưu không ai mà không biết Lê Trọng Huy vị tỷ phú trẻ mới nổi lên gần đây rất yêu và cưng chìu chồng mình. Còn về phần bệnh tình của cậu đều được ém nhẹm đi nên nó vẫn là bí mật.
Và có một chuyện làm hắn thấy rất vui chính là sau đêm hôm đó Gia Uy đã không còn cảnh giác hay chán ghét hắn như trước nữa. Nhưng không có nghĩa là cậu sẽ thân cận hắn. Mặc dù cậu vẫn còn khá rụt rè thế nhưng chỉ nhiêu đó thôi cũng đã đủ cho hắn cảm thấy thoả mãn ngoài mong đợi rồi.
Hôm nay là một ngày nắng ngọt, nắng nhưng không hề gây gắt. Đầu mùa đông ánh nắng đổ xuống cả con đường, tiếng chim ríu rít trên những tán cây bên đường, tiếng cười nói của người qua đường khiến cho bàu không khí trở nên sôi động hơn hẳn.
Nhân một ngày nắng đẹp như thế này Trọng Huy đã dẫn Gia Uy ra ngoài chơi để thay đổi không khí. Cậu gần đây rất ngoan, cũng không còn quá phản kháng với hắn như ngày trước nữa.
Hắn đi cùng cậu trên con đường, nhiều lần muốn nắm lấy đôi tay đã chai sần ấy nhưng lại luôn bị tránh né. Hắn biết trong thâm tâm cậu rất chống cự với mình, nhưng Trọng Huy lại không ngừng được muốn đến gần cậu. Muốn chạm vào cậu. Muốn nhìn thấy nụ cười của cậu. Muốn ăn những món cậu làm cho như ngày trước. Muốn có lại tình yêu của cậu một lần nữa.
Hắn nhìn vào ánh mắt của Gia Uy, đó là một ánh nhìn hoàn toàn trống rỗng. Càng nhìn càng thêm đau xé tim gan.
Đang lúc tâm trí đang hỗn loạn,"leng keng" âm thanh quen thuộc lại vang lên. Đó là tiếng của người bán kem. Quả thật đúng lúc. Hắn cười tươi như vừa trộm được kẹo nói với cậu: "Em ở đây đợi tôi một chút. Không được nói chuyện với người lạ. Không được đi theo người lạ. Có biết không?"
Cậu ngu ngơ cái hiểu cái không gật gật đầu. Lúc này Trọng Huy mới thật sự an tâm một chút mà đi đến chỗ người bán kem. truyen bac chien
Khi mua kem xong rồi quay đầu lại thì đã không thấy cậu đâu nữa rồi. Đồng tử vì sợ hãi mà co rút lại. Kem trên tay đã rơi từ lúc nào mất rồi.
Hắn vội vã nhìn quanh tìm kiếm. Không thấy, không thấy, không thấy em ấy đâu nữa. Bỏ đi rồi sao? Tại sao? Tại sao? Em đã nói sẽ chờ tôi mà! Tại sao lại bỏ đi?
Hơi thở hắn dần trở nên gấp gáp. Tim và dạ dày của hắn cứ thắt lại từng hồi từng hồi. Đôi chân không ngừng run rẩy như sắp khuỵu xuống bất cứ lúc nào. Những giọt nước mắt bắt đầu ào ạt lăn xuống trên gương mặt tiều tụy hốc hác. Đã từng là một người đàn ông phong độ nhường nào giờ lại nhìn như một tên thất bại thảm hại.
Những ngày không được nghỉ ngơi điều độ khiến hắn gần như trở thành một kẻ bị bệnh tâm thần giai đoạn đầu. Tâm trí yếu ớt đến mức chỉ một tác động nhỏ thôi cũng có thể làm cho Trọng Huy rơi vào tuyệt vọng không lối thoát. Hắn bắt đầu nghĩ đến việc sau khi tìm ra cậu thì hắn sẽ nhốt cậu vào căn phòng của họ rồi trói cậu lại, vĩnh viễn không thả cậu ra ngoài nữa. Chỉ cần như vậy cậu sẽ ở bên hắn mãi mãi.
Vào khoảnh khắc tuyệt vọng nhất thì bỗng từ trên cao có một bàn tay gầy gò đầy vết xẹo nhỏ nắm lấy tay hắn kéo mạnh. Người ấy kéo mạnh đến nổi Trọng Huy gần như ngã nhào về phía trước. Nhưng nhờ thế mà hắn đã có thể thoát ra khỏi màng sương u tối của chính mình. Mà Chủ Nhân của đôi tay ấy không ai khác lại chính là Gia Uy.
Gia Uy vô cùng gấp gáp muốn kéo hắn đi, nên cậu không để ý đến gương mặt đẫm nước mắt của hắn đang nhìn cậu bằng ánh mắt vừa mừng lại vừa oán giận cỡ nào.
Thấy cậu quay về, thấy cậu còn nhớ đến mình hắn vui sướng nhào đến ôm chầm lấy cậu khóc lớn. Trọng Huy khóc như chưa bao giờ được khóc. Hắn khóc như thể đang tống khứ tất cả những gánh nặng trong lòng chất chứa bấy lâu nay vậy. Ngay cả người qua đường cũng bị hắn làm cho giật mình nhìn về phía hai người.
Gia Uy bị ôm lấy thì giẫy giụa một chút nhưng rồi khi nghe thấy tiếng nức nở của Trọng Huy không hiểu sao cậu lại cảm thấy lồng ngực đau xót một cách lạ thường. Cậu muốn ôm lại người đàn ông này, muốn được dỗ dành hắn, muốn hắn đừng khóc nữa vì không hiểu sao cậu lại thấy rất đau khi hắn như vậy.
Cậu do dự đưa tay lên muốn dỗ hắn nhưng đột nhiên bị hắn nắm vai đẩy ra. Lực đẩy khá lớn làm cậu theo quán tính phải bước lùi lại một bước suýt chút thì ngã mất. Hai tay hắn siết lấy vai cậu có chút đau, cậu muốn kháng nghị nhưng khi nhìn thấy mặt hắn cậu lại có chút sợ hãi. Gương mặt anh tuấn ngày nào giờ phút này lại đỏ bừng, đôi mắt đỏ ngầu giăng đầy tơ máu nhìn vô cùng đáng sợ. Vừa lúc cậu run sợ hắn lại giận dữ quát lên: "Tôi đã nói là phải đứng yên đó chờ tôi phải không? Tại sao lại không biết nghe lời như vậy!"
Tiếng quát mắng làm cậu giật nảy mình làm cậu sợ hãi muốn lùi ra xa nhưng tay hắn càng siết chặc khiến cậu không thể nhút nhít được. Cậu giờ chỉ có thể mở to đôi mắt sợ hãi nhìn Trọng Huy. Sau đó một giây hắn ngây người nhìn người trước mắt sợ đến phát khóc. Từng giọt lệ lăn dài trên gò má đỏ ửng, đôi môi mím chặt để không cho tiếng khóc thoát ra ngoài. Nhìn cậu có bao nhiêu đáng thương liền có bấy nhiêu đáng thương.
Lúc này Trọng Huy mới nhận ra là bản thân đang quá hung dữ, trong khi cậu đang là người bị bệnh thì là sao hiểu được những lo lắng của mình chứ. Khi nhận rõ sự tình hắn lại rối rít lâu nước mắt trên mặt cậu, xong lại ôm cậu rồi xin lỗi. Dần dần cậu cũng chịu nín khóc nhưng vẫn nấc lên từng hồi làm lòng hắn xót xa vô cùng.
Thấy cậu đã bình tĩnh trở lại hắn lúc này mới hỏi thử: "Vậy tại sao em lại rời đi." Thấy cậu không có phản ứng gì hắn suy nghĩ một chút lại hỏi chậm từng từ một: "Em, vừa, đi, đâu?"
Dù đã hỏi nhưng hắn cũng không quá hy vọng là cậu sẽ hiểu và trả lời cho hắn biết. Đúng như Trọng Huy nghĩ cậu chỉ nghiên đầu nhìn hắn với ánh mắt vô tội còn có chút ướt át đáng thương sau khi khóc. Nhưng đang lúc hắn thở dài thì cậu lại níu lấy tay áo của hắn kéo đi về phía trước. Gia Uy chạy rất gấp. Như thể, nếu cậu không nhanh lên thì điều gì đó sẽ mất đi vĩnh viễn vậy. Lúc này hắn biết được rằng đây có thể là câu trả lời cho câu hỏi của hắn.