Sau khi Tề Cửu Tư đứng ở cửa đợi được một lúc thì Lã Khánh Hầu bước ra với hai bàn tay trắng, Tề Cửu Tư có chút lo lắng hỏi: "Con mèo của anh đâu? Không có ở đây?"
"Ở đây"
"vậy tại sao anh lại ra ngoài một mình?"
Lã khánh Hầu cúi đầu phủi lông mèo dính trên người, đáp "chỉ cần xác nhận nó không có chuyện gì, thì cứ đợi đến lúc mở cửa, tôi lại quay lại đưa nó đi, miễn gây rắc rối cho những người ở đây".
Nếu con mèo màu cam đột nhiên biến mất, xác thực sẽ khiến những người ở trậm cứu hộ lo lắng. Tề Cửu Tư cười nói: "Thật không ngờ anh...một con quỷ, còn rất để tâm đến cảm nhận của người khác"
Lã Khánh Hầu nhìn hắn nói: "Là ma quỷ thì sao? có những người sống còn đáng sợ hơn ma quỷ".
Nghe vậy Tề Cửu Tư cũng gật đầu tán thành, "Cũng đúng, trên mạng có một câu nói, 'Tôi sợ ma quỷ, ma quỷ lại không động đến tôi một phân. Tôi không sợ người, người lại khiến tôi thương tích đầy người' " Hắn nói rồi nhìn Lã Khánh Hầu, đối phương lại ngạo kiều quay mặt đi.
Nhìn bộ dáng ngạo kiều của Lã Khánh Hầu, Tề Cửu Tư đột nhiên có chút hứng thú, hiếu kì hỏi: "Lã Khánh Hầu, anh lúc còn sống hẳn phải là một đại thiếu gia nhỉ?" bằng không thì làm sao lại có khí chất của một đại công tử như vậy?
Lã Khánh Hầu nghe vậy cười một cách xem thường nói: "Nếu tôi nói toàn thiên hạ từng quỳ dưới chân tôi, anh có tin không?"
"Chẳng nhẽ trước kia anh từng là hoàng đế?"
Lã Khánh hầu lắc đầu.
"Hoàng Tử?"
Lã Khánh hầu vẫn lắc đầu.
Lần này Tề Cửu Tư có chút không thông, là thân phận gì mà có thể khiến cho toàn thiên hạ quỳ dưới chân anh ta?
Lúc này Lã Khánh Hầu mở cửa xe, hướng Tề Cửu Tư nói: "Lên xe, chúng ta đi ăn sáng".
Tề Cửu Tư vừa suy nghĩ về thân phận của Lã Khánh hầu, vừa ngồi lên xe sau đó thắt dây an toàn, hỏi "Ma quỷ cũng cần ăn sáng à?"
Lã Khánh Hầu lùi xe trả lời "không".
Tề Cửu Tư sững sờ trong chốc lát.
"Nhưng anh cần" Lã Khánh Hầu quay đầu nhìn Tề Cửu Tư, "Anh không đói à?"
Tề Cửu Tư từ chiều hôm qua đã không ăn gì, giờ đã là sáng hôm sau, đương nhiên là đói.
Tề Cửu Tư không khách sáo, thản nhiên thừa nhận bản thân thực sự đói, nhưng vẫn nói thêm: " Hiện tại tôi chỉ còn vài chục tệ, chỉ có thể mua một túi bún ven đường".
Nghe những lời bủn xỉn của Tề Cửu Tư, một người luôn ngạo kiều như Lã Khánh Hầu cũng không tỏ vẻ chán ghét. Trái lại còn cụp mắt xuống cười, "Tôi mời."
"Lần này anh sẽ không lừa tôi nữa chứ?". Với kinh nghiệm từ bài học lần trước, Tề Cửu Tư không dễ dàng tin những lời nói không đáng tin đấy nữa.
Trên thực tế Lã Khánh Hầu cũng có phần không đúng, nghe thấy vậy khuôn mặt trắng quá mức hơi ửng hồng, Sau đó lấy ví ra khỏi ngăn để đồ ở ghế lái, ném vào lòng Tề Cửu Tư, "lần này được chưa"
Tề Cửu Tư không khách sáo, trực tiếp mở ví Lã Khánh Hầu ra. Ngoài tiền trong ví còn có giấy tờ của Lã Khánh Hầu. Tề Cửu Tư lấy ra một tờ tiền 100 tệ, kiểm tra độ thật giả, rồi hỏi: "Đây sẽ không phải là tiền giấy...phải không?"
Lã Khánh Hầu đảo mắt qua nhìn, rồi không thèm để ý đến hắn nữa.
Nhìn thái độ của đối phương, Tề Cửu Tư cười nói: "Tôi thực sự tò mò, anh là một con quỷ thì lấy tiền dương ở đâu?" Hắn vừa nói, mắt nhìn chứng minh thư trên ví, cầm lên nhìn ID trên thẻ.
Người ta hay nói chứng minh thư cũng là một loại kính chiếu yêu, bởi dù là trai đẹp hay gái đẹp thì chỉ cần nhìn vào ảnh trên chứng minh thư là biết ngay. Ảnh trên chứng minh thư của Lã Khánh Hầu cũng rất bắt mắt, thế mà lại giống hệt anh ta ngoài đời thực. Tề Cửu Tư nhìn ngày tháng năm sinh của Lã Khánh Hầu trên thẻ, hắn dùng ngón tay miết tấm thẻ của Lã Khánh Hầu. Hắn trầm ngâm một lúc hỏi: "Sao anh lại có thẻ chứng minh thư?"
Lã Khánh Hầu nghe vậy vẻ mặt lộ ra chút tự hào, "không được sao? Nếu anh muốn xe, tôi cũng có thể cho anh xem chứng minh thư thời của tôi".
Tề Cửu tư nhìn anh ta hỏi "Anh là quỷ thuộc triều đại nào?"
Lã Khánh Hầu nhìn con đường phía trước, khóe miệng hơi nhếch lên, không nói, chậm rãi tạt xe đậu bên lề đường, đợi đến khi xe tắt máy. Sau đó anh ta nhìn Tề Cửu Tư hỏi: "Muốn biết không?".
Tề Cửu Tư gật đầu.
Nhưng Lã Khánh Hầu lại nói: "Tại sao tôi lại phải nói cho anh biết? Tôi cũng không cần thiết phải nói cho anh biết chuyện của tôi."
Tề Cửu Tư sửng sốt, sau đó cười đáp: "Tôi tìm hiểu đối tượng xem mắt của mình, có vẻ không có gì không đúng, phải không?"
Lời này vừa nói ra, Lã Khánh Hầu sửng sốt một chút, sau đó gương mặt ửng đỏ, miệng thầm mắng vô liêm sỉ, rồi cởi dây an toàn bước xuống xe. Thấy vậy, Tề Cửu Tư cất chứng minh thư vào trong ví, sau đó xuống xe cầm theo ví của đối phương. Hắn nhét ví Lã Khánh Hầu vào trong túi, cái này là phòng khi đối phương lại bỏ đi trước. Lã Khánh Hầu thấy vậy cũng không nói gì, đi thẳng vào cửa hàng ăn sáng bên cạnh.
Trong khi Lã Khánh Hầu đang gọi đồ ăn thì điện thoại di động của Tề Cửu Tư vang lên. Là Tề Chí Cương gọi đến. Tề Cửu tư nói một tiếng với Lã Khánh Hầu, sau đó một mình đi ra ngoài nghe điện thoại.
Giọng nói của Tề Chí Cương từ trong điện thoại truyền ra, có chút không hài lòng nói "Cửu Tư, con đi đâu rồi?"
Tề Cửu Tư đáp: "Ra ngoài có chút việc".
"Có chuyện gì?" Tề Chí Cương hỏi.
Tề Cửu Tư không muốn nói, nhưng đối phương cứ hỏi mãi, chỉ có thể trả lời, "Mèo của bạn con bị mất, con ra ngoài giúp anh ấy tìm".
Tề Chí Cương ở đầu bên kia nghe vậy, ngay lập tức bùng cháy, tức giận nói: "Ông nội anh đang nằm viện như thế anh còn tâm tư giúp người khác đi tìm mèo? Lão gia tử ngày thường yêu thương anh thực sự vô ích!"
Tề Cửu Tư nghe Tề Chí Cương chỉ trách nhưng không phản bác, suy cho cùng cũng là hắn sai. Tề Chí Cương thấy Tề Cửu Tư không dám đáp lại, ngừng một chút, không vui vẻ gì nói: "Mau trở lại đi, ta chút nữa đi siêu thị xử lí chút việc. Con qua đây giúp đỡ chăm sóc lão gia tử".
Tề Chí Cương an bài như vậy, kì thực có chút khi dễ Tề Cửu Tư. Sau cùng, Tề Cửu Tư cũng là người chịu khó nhất trong nhà họ Tề. Mặc dù Tề Cửu Tư không phải người chịu nghe người khác sắp xếp, nhưng dù sao hắn cũng là được Tề lão gia nuôi dưỡng. Cho dù Tề Chí Cương không nói, hắn cũng nguyện ý.
Sau khi nhận được câu trả lời của Tề Cửu Tư, Tề Chí Cương cúp máy. Tề Cửu Tư nhìn lướt qua thời gian trên điện thoại, thở dài. Sau đó quay đầu lại thì thấy Lã Khánh Hầu đang đứng phía sau, tay bưng một cốc sữa đậu nành.
Tề Cửu Tư sửng sốt. Quả nhiên là quỷ xuất hiện cũng không có tiếng động. Thấy Tề Cửu Tư sửng sốt, Lã Khánh Hầu uống một ngụm sữa, cắn ống hút, có chút đắc ý.
Tề Cửu Tư thở ra một hơi, nói: "đợi lát nữa tôi sẽ trở lại bệnh viện".
"Tôi nghe nói ông nội anh ngã từ trên cầu thang xuống rất nặng".
Tề Cửu Tư gật đầu sau đó nhớ đến những bóng ma xung quanh mình trước khi ông nội ngã xuống. Nhìn Lã Khánh Hầu trước mặt, "Chuyện này có liên quan gì đến anh không?"
Lã Khánh Hầu có chút khó hiểu, "cái gì?"
Mặc dù Tề Cửu Tư với Lã Khánh Hầu quen nhau không lâu, nhưng cũng có thể nhận thấy đối phương là một quỷ dám làm dám nhận. Nhìn phản ứng của đối phương như vậy, liền hiểu chuyện này không liên quan gì đến anh ta.
Lã Khánh Hầu bị hắn hỏi vậy, trong lòng cũng có mấy phần đoán được hỏi: "Có phải hay không gặp phải thứ gì không sạch sẽ?"
Tề Cửu Tư hỏi: "Sao anh biết?"
Lã Khánh Hầu không có trả lời, mà xoay người đi vào. Thấy vậy, Tề Cửu Tư cũng đi theo vào phòng, trở lại bàn ăn cho hai người họ. Lã Khánh Hầu đẩy một cốc sữa đậu nành khác qua, nói: "Uống thử đi, sữa đậu nành này ngon lắm".
Tề Cửu Tư nhận lấy sữa đậu nành, do dự một lúc rồi nói với Lã Khánh Hầu: "Chiều hôm qua tôi đã ngủ gật trên ghế sofa, Khi tôi tỉnh dậy, thấy rất nhiều bóng ma không có khuôn mặt vây quanh mình. Ông nội tôi cũng nhìn thấy trong lúc đi xuống cầu thang, vì lo lắng cho tôi nên mới bị ngã cầu thang.
Lã Khánh Hầu đang ăn tiểu long bao nghe vậy đột nhiên cau mày, tay bất động, nhìn Tề Cửu Tư, "Anh không đeo những đồng tiền mà tôi đưa?".
""Anh cho tôi..." được đối phương nhắc, Tề Cửu Tư đột nhiên nhớ tới ký ức lúc còn bé, mới nhớ rằng người đã cho hắn những đồng xu năm mười hai tuổi là Lã Khánh Hầu.
Tề Cửu Tư lắc đầu, "Tôi cảm thấy nó có chút tà khí, nên mới không đeo".
"Tà Khí?" Lã Khánh Hầu nghe được cái nhận xét này, bốc hỏa nói: "Anh có biết tại sao các vị đạo sĩ kia lại dùng đồng tiền làm kiếm để trừ tà ma không?"
Tề Cửu Tư lắc đầu, thật ra hồi nhỏ hắn cũng rất tò mò cái này khi xem phim ma.
"Đồng tiền thuộc dương cương chi vật, qua tay của hàng ngàn người, dính rất nhiều nhân khí, vì vậy mà nó có thể xua đuổi tà ma".
Tề Cửu Tư nghi hoặc nói: "Nhưng tôi cũng nghe nói rằng hầu hết các đồng tiền cổ bằng đồng đều được chôn cùng người chết. Chúng đã hấp thụ âm khí qua nhiều năm và là những thứ tà vật".
Lã Khánh Hầu nghe xong những lời này càng thêm khó chịu, nhìn Tề Cửu Tư hỏi: "Anh cho rằng tôi sẽ cho anh đồ của người chết?"
Tề Cửu Tư nhìn anh không lên tiếng.
Nhưng sau đó Lã Khánh Hầu cũng hiểu ý hắn, cười khổ nói: "Cũng đúng, chúng ta hiện tại là quan hệ gì, anh nghi ngờ tôi hại anh cũng là bình thường".
Nhìn Lã Khánh Hầu thương tâm, Tề Cửu Tư cảm thấy áy náy giải thích: "Xin lỗi, chủ yếu là vì trước đây tôi gặp toàn chuyện không may. Sau đó khi tôi trở về gặp anh ở nhà ga và có được đồng tiền thứ 3, tôi nghĩ đó là...."
"Tôi hiểu rồi, do tôi." Lã Khánh Hầu tức giận ngắt lời Tề Cửu Tư, "là lỗi của tôi vì đã không nói rõ ràng với anh. Đúng là một số đồng xu là đồ được chôn cùng người chết, nhưng tôi đưa anh là đồng tiền ấn bản đầu tiên thời Tần".
"Tiền đồng ấn bản đầu tiên?"
Sau khi Tần Hoàng thống nhất sáu nước, khi tiền tệ được thống nhất, lô tiền đồng đầu tiên được tạo ra là loại tiền đồng đầu tiên, tập hợp năng lượng dương khí của toàn thiên hạ.
Nếu nó thực sự là ấn bản đầu tiên của đồng xu thời nhà Tần, nó là đồ cổ trong số các đồ cổ, và có thể đổi được rất nhiều tiền.
Sau khi Tề Cửu Tư hiểu được giá trị của đồng tiền,hắn càng cảm thấy khó hiểu hơn, "Tại sao anh lại cho tôi một thứ quý giá như vậy?" đối phương lấy đâu ra những đồng tiền quý hiếm như vậy?
Lã Khánh Hầu không trả lời câu hỏi của Tề Cửu Tư, dường như anh ta đang cố tình trốn tránh trả lời những câu hỏi này. Anh ta đặt cốc sữa đậu nành trong tay xuống, sau đó nói với Tề Cửu Tư: "Anh đã tháo đồng tiền xuống, bọn chúng hẳn là đã tìm được anh".
"Cái gì đã tìm thấy tôi? "Tề Cửu Tư hỏi.
Lã Khánh Hầu nhìn chằm chằm Tề Cửu Tư người đang tò mò hỏi như một đứa trẻ, nói: "Anh đúng là con thú nhỏ bất cẩn!".
Tề Cửu Tư nhất thời không nói nên lời.
Lã Khánh Hầu giục Tề Cửu Tư lấy ví của mình ra trả tiền. Sau đó anh ta kéo Tề Cửu Tư vào trong xe vừa thắt dây an toàn vừa hỏi: "Anh đã để những đồng tiền đấy ở đâu? Giờ đi lấy chúng".
"Để ở nhà dưới thôn".
"Anh có chìa khóa nhà không? Bây giờ chúng ta về đấy". Nói xong, Lã Khánh Hầu khởi động xe, lái về phía thôn.
Thấy vậy, Tề Cửu Tư vội vàng nói: "Con mèo của anh..." Anh gần như quên mất mục đích ban đầu của lần này.
Lã Khánh Hầu nói: "Ở trong trạm cứu hộ thêm một ngày, nó sẽ không chết."
"Nhưng nó sẽ bị triệt sản..." Tề Cửu Tư nhắc nhở.
Lã Khánh Hầu vẻ mặt đầy bực bội, lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số, hồi lâu mới kết nối được. Trong lúc chờ, cơn tức giận của Lã Khánh Hầu cũng tăng vọt, hét vào điện thoại: "Thích ngủ lắm nhỉ, ngày mai ta về sẽ chôn con để con ngủ cho đủ giấc! Mau dậy tìm người đưa a Tô từ trạm cứu hộ về, nếu con đến muộn ta sẽ xé xác con! Ta sẽ gửi địa chỉ cho con".
Anh ta nói xong liền cúp điện thoại, mở WeChat lên, tìm đến hình đại diện mèo đen. Sau đó ném điện thoại di động của mình cho Tề Cửu Tư, "Gửi cho nó vị trí của trạm cứu hộ."
Tề Cửu Tư cầm lấy điện thoại di động của Lã Khánh Hầu, liếc nhìn tên đối phương: Bại gia tử Tần gia.
Cái tên này nghe còn rất cá tính. Sau khi Tề Cửu Tư gửi địa chỉ, đối phương gửi đến một tin nhắn thoại
Tề Cửu Tư cho rằng Lã Khánh Hầu lái xe không tiện, vì vậy trực tiếp bấm mở loa ngoài: "Ba, người nếu chôn cất ta, sau này không ai nói chuyện với lão đại của người".
Sau khi Lã Khánh Hầu nghe lời này, tâm tình không có nhiều thay đổi, nhưng Tề Cửu Tư vẻ mặt kinh ngạc nhìn Lã Khánh Hầu, "Anh có con trai sao?"
"Ân".
"Con ruột?" Tề Cửu Tư cảm thấy tức giận không thể giải thích được.
Lã Khánh Hầu nhìn hắn hỏi: "Cái này quan trọng sao?"
Tề Cửu Tư nói "tôi chỉ tò mò..." Tò mò về việc một con quỷ làm thế nào mà lại sinh ra một đứa con trai, cũng tự hỏi Lã Khánh Hầu đã có con với ai.
Tề Cửu Tư đặt điện thoại của Lã Khánh Hầu sang một bên, "Tôi chỉ tò mò làm thế nào mà con anh có hộ khẩu."
Lã Khánh Hầu nói: "Tôi đều có thể lấy được chứng minh thư, đăng ký hộ khẩu cho bọn chúng có khó không?"
"Bọn chúng?" Nhiều hơn một? Tề Cửu Tư ngực như thắt lại, đối phương là người đã có gia đình, vậy còn cùng hắn xem mắt làm cái gì?
Đùa giỡn hắn?
Nhìn biểu hiện của Tề Cửu Tư, Lã Khánh Hầu dường như nhìn ra được suy nghĩ của đối phương, vốn tức giận liền cảm thấy buồn cười, mỉm cười nói: "đúng thế, hai đứa con trai. Vậy anh có sẵn sàng làm cha cho chúng không?"
Tề Cửu Tư cau mày, nhìn ra ngoài cửa sổ nói: "Đều nói quỷ đùa người, tôi thấy anh chỉ là đang đùa giỡn tôi. Buổi xem mắt lúc trước cũng vậy, giờ cũng nói vậy, tôi thực sự không biết anh muốn làm gì".
Lã Khánh Hầu nói: "Tôi còn không đủ rõ ràng sao? Tôi đã ly hôn, có hai con, tôi muốn tìm người đưa bầu bạn. Không được sao?"
"Không được, chúng ta người ma không chung đường, không thích hợp."
"Tôi giết anh rồi, anh cũng biến thành quỷ, chúng ta liền hợp".
Tề Cửu Tư nhìn Lã Khánh Hầu, "Anh là đang nói nghiêm túc sao?"
Lã Khánh Hầu liếc hắn một cái, "Anh không sợ sao?"
Tề Cửu Tư gật đầu, "Tôi sợ, nhưng..." hắn nhún vai, "Bây giờ tôi ở trong xe của anh, trốn cũng không thoát, sợ cũng vô dụng."
Nhìn thấy Tề Cửu Tư bình tĩnh không sợ hãi, Lã Khánh Hầu dường cảm thấy mọi thứ đều thay đổi theo thời gian. Tính cách của đối phương vẫn như trước, tựa như mấy ngàn năm này cũng không thay đổi được bọn họ một chút.
Lã Khánh Hầu cười nhẹ, sau đó nhìn con đường phía trước, ý vị thâm trường nói: "Đừng lo lắng, ta sẽ không bao giờ làm hại ngươi".