[Trong suốt những năm tháng qua, hiếm có khi nào mà Hàn Hành Chu lại cảm thấy cô đơn đến vậy]
***
Trước khi có bữa tiệc này, Thẩm Cảnh Duyên vẫn cho rằng, cùng lắm thì mình và Hàn Hành Chu chỉ có thể xem nhau như khách, dù thế nào đi nữa thì vẫn có thể lấy "ngượng ngùng" làm cái cớ để che đậy đi mọi sự bất thường. Không ngờ, biến số lớn nhất lại là Hàn Hành Chu. Tay của anh đặt ngay gần cằm cậu, chỉ hơi nghiêng đầu là có thể tì cằm lên tay anh.
Cậu nhìn Hàn Hành Chu rồi hỏi: "Vậy em gọi anh là gì?"
"Hành Chu nhà chúng ta không thích mấy cái tên quá ướt át, nhưng mà Duyên Duyên đáng yêu như thế, gọi kiểu gì cũng thấy dễ nghe." Mẹ Hàn cũng gọi cậu là Duyên Duyên.
"Con vẫn thích gọi anh ấy là Hành Chu." Thẩm Cảnh Duyên mỉm cười, cậu chẳng nghĩ ra cách gọi nào hay ho hơn được.
Đúng lúc phục vụ đẩy cửa vào, bày đồ lên bàn xoay. Các món trên bàn đều dựa theo khẩu vị của Hàn Hành Chu và Thẩm Cảnh Duyên. Trước khi tới đây, Thẩm Cảnh Duyên bận sửa lại bản thảo nên không có thời gian ăn trưa, giờ cậu rất đói. Có lẽ, nếu ở đây chỉ có bố mẹ thì cậu sẽ gắp bất cứ thứ gì mình thích vào bát ngay, nhưng bây giờ có nhiều người, cậu xấu hổ không dám lộ cái nết ăn ngấu nghiến của mình ra.
"Nào." Hàn Hành Chu gắp món thịt viên yêu thích của Thẩm Cảnh Duyên vào bát của cậu, "Ăn chút đi."
Thẩm Cảnh Duyên không nhịn được, lập tức quay sang nhìn Hàn Hành Chu, ý là "Thế mà anh vẫn nhớ ư?"
"Ồ, Hành Chu của chúng ta cũng biết Duyên Duyên thích ăn gì cơ á?"
Hàn Hành Chu mỉm cười gật đầu rồi giải thích: "Trước đó, con có đi ăn tối với Duyên Duyên nên nhớ."
Thẩm Cảnh Duyên vừa nhai thịt viên vừa nghĩ, "Đừng nói nữa." Cậu nuốt miếng thịt vào bụng, nhỏ giọng hỏi Hàn Hành Chu:
"Anh muốn ăn gì? Em lấy cho anh."
"Không cần đâu, em cứ ăn từ từ đi." Hàn Hành Chu tự gắp đồ ăn cho mình, "Hình như em đang đói lắm."
"Ò." Thẩm Cảnh Duyên không khách khí nữa, tiếp tục đánh chén.
Trong mắt bố mẹ hai bên, hành động của hai người giống như đang rải cơm chó, họ mỉm cười hài lòng rồi bắt đầu động đũa.
Bữa tối diễn ra rất tốt đẹp, điều Thẩm Cảnh Duyên lo lắng cũng không xảy ra. Hai gia đình có uống một chút rượu nhưng Thẩm Cảnh Duyên và Hàn Hành Chu thì không. Cậu đỡ bố mẹ xuống rồi hỏi:
"Mình gọi xe về ạ?"
Bố Thẩm xua tay: "Ấy! Bố không say, bố mẹ tự gọi được, con đi dạo với Hành Chu một lúc đi."
Nhà họ Hàn cũng đồng tình. Tuy uống chút rượu nhưng chẳng đến nỗi say, vẫn có thể tự thu xếp để về nhà.
"Dạ... Vâng." Người lớn đã nói đến vậy rồi, Thẩm Cảnh Duyên cũng không nỡ từ chối, cậu nhất quyết đợi đến khi cha mẹ hai bên lên xe mới đi. Chiếc taxi bảy chỗ chậm rãi chạy tới, cha mẹ lần lượt lên xe, Thẩm Cảnh Duyên và Hàn Hành Chu đứng ở ven đường, lúc cậu định giơ tay vẫy chào thì đột nhiên thấy bàn tay của mình đang được nắm lấy.
"Chú, dì đi thong thả." Hàn Hành Chu nói.
Thẩm Cảnh Duyên liếc đôi bàn tay đang nắm, cho dù không đan vào nhau, nhưng vẫn thân thiết hơn nhiều so với lần đầu tiên họ cầm tay nhau.
"Chú dì chú ý an toàn."
"Được rồi, các con đi hẹn hò đi."
Chẳng biết ai nói: "Ngủ ở ngoài cũng được!"
Thẩm Cảnh Duyên ngượng ngùng đứng đó, nhưng Hàn Hành Chu lại bình tĩnh gật đầu, nụ cười còn vương trên môi. Sau khi xe rời đi, cả hai ăn ý buông tay.
"Xem chừng mọi người đều không phát hiện ra chuyện gì bất thường cả." Thẩm Cảnh Duyên nói.
"Ừ, bố mẹ tôi rất thích cậu."
"Bố mẹ tôi cũng vậy."
Giờ vẫn chưa muộn lắm, trên đường còn nhiều xe qua lại, họ đứng dưới một tán cây cổ thụ, một hồi cũng không biết đi đâu.
"Chúng ta... về nhà nhé?"
"Cũng được." Hàn Hành Chu gật đầu, "Ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Thẩm Cảnh Duyên đi một mình tới ga tàu điện ngầm, còn Hàn Hành Chu thì tự lái xe về. Khi nói lời tạm biệt, đối phương chẳng hề cười lấy một cái, chắc cũng như cậu, chỉ coi việc gặp mặt người lớn trong nhà là một nhiệm vụ. Tại sao một người lại có thể nói ra hai chữ "Duyên Duyên" dễ dàng như thế? Thẩm Cảnh Duyên thở dài, lần cuối cùng cậu được nghe hai tiếng Duyên Duyên là từ người bạn lúc nhỏ. Chẳng ngờ cách gọi thân mật lại có phần ái muội như vậy đã phát ra từ miệng Hàn Hành Chu.
Chẳng biết đời này, liệu còn ai gọi cậu là Duyên Duyên bằng chất giọng ấm áp dịu dàng như vậy nữa không nhỉ? Thẩm Cảnh Duyên giật giật khóe miệng rồi tự giễu, cậu tự cho chính mình một đáp án: "Sẽ không có đâu."
Xem mắt so với yêu đương thông thường chẳng hề giống nhau, đại khái họ đến vì mục đích kết hôn, hai bên ăn xong một bữa cơm thì gần như đã xác định 100% là sẽ cưới. Kết hôn đồng nghĩa với việc phải hòa nhập vào cuộc sống của nhau, Thẩm Cảnh Duyên nghĩ, mình thậm chí còn không biết Hàn Hành Chu dạy ở trường nào.
Đã hơn một tuần kể từ lúc cậu nhận được điện thoại của mẹ Hàn, thậm chí trong khoảng thời gian này, cậu và Hàn Hành Chu cũng chẳng liên lạc với nhau qua WeChat. Cậu bận tìm tư liệu cho cuốn sách mới còn Hàn Hành Chu hẳn có rất nhiều việc phải làm.
"Alo? Dì ạ?" Thẩm Cảnh Duyên ngừng gõ bàn phím.
"Duyên Duyên, con có thời gian qua nhà dì không?"
"Dạ." Thẩm Cảnh Duyên nhìn lịch trình của mình, hầu như công việc cũng sắp hoàn thành cả rồi.
"Con có thể mang canh qua chỗ cho Hành Chu giúp dì được không? Chiều nay, dì lại có việc."
"À... Được ạ."
Thẩm Cảnh Duyên bắt taxi tới nhà bố mẹ Hàn Hành Chu, mở khóa bằng mật khẩu mẹ anh gửi cho, cậu thấy một cặp lồng canh đặt trong phòng khách. Thẩm Cảnh Duyên khóa cửa lại rồi mới nhớ ra phải hỏi Hàn Hành Chu xem anh làm việc ở đâu. Hàn Hành Chu bắt máy rất nhanh, câu đầu tiên anh đã hỏi:
"Có chuyện gì vậy?"
"Tôi sẽ mang canh qua cho anh."
"... Cậu nấu?"
Thẩm Cảnh Duyên không nói nên lời, anh ta cho rằng bản thân có địa vị quá nhỉ.
"Tất nhiên là không phải, dì nấu."
"Tôi đã nói, sao mà cậu làm được. "
Thẩm Cảnh Duyên biết, trong mắt Hàn Hành Chu, cậu hẳn là một đứa trẻ to xác không có khả năng tự túc trong sinh hoạt.
"Anh gửi địa chỉ đi, tôi sẽ mang qua cho anh."
"Trường trạm bảo vệ, cậu đến thì gọi cho tôi."
"Ừm."
Hóa ra Hàn Hành Chu đang làm việc tại một trường đại học nổi tiếng như vậy... Thẩm Cảnh Duyên bắt một chiếc taxi khác qua trường anh. Cậu ngồi ở ghế sau, trên tay ôm cặp lồng, bỗng thấy mình với Hàn Hành Chu cứ như đã bắt đầu cuộc sống hôn nhân từ sớm, cậu đang đóng vai trò một hậu phương tài đức vẹn toàn.
Có lẽ, đây là cách nghĩ của mọi người về hôn nhân, chung sống rồi chăm sóc lẫn nhau, Thẩm Cảnh Duyên lấy di động ra nhắn với Hàn Hành Chu rằng cậu đang ở trong xe, chừng hai mươi phút nữa sẽ tới.
Có vẻ, đối phương đang bận nên chỉ trả lời: [Ừ.]
Khi đến cổng, Thẩm Cảnh Duyên gọi cho Hàn Hành Chu, người đàn ông ấy bước nhanh tới rồi nói:
"Cám ơn, cậu có muốn đến văn phòng tôi chơi không?"
Thẩm Cảnh Duyên lắc đầu, cậu đến văn phòng cũng không có việc gì để làm, Hàn Hành Chu ngừng lại một chút rồi chào tạm biệt cậu.
Trên đường quay về văn phòng, Hàn Hành Chu gặp mấy sinh viên lớp anh, đối phương chào hỏi, Hàn Hành Chu đang cầm cặp lồng, lịch sự đáp lại. Mọi người phát hiện ra liền trêu: "Ồ! Đó là cơm trưa tình yêu của vợ thầy ạ!"
Hàn Hành Chu không phản bác, hàn huyên với họ vài câu rồi quay về văn phòng.
Các giáo sư đều có văn phòng riêng, Hàn Hành Chu đặt cặp lồng lên bàn, anh định đọc tài liệu xong mới uống. Nhu cầu của anh trong tình cảm không lớn, thậm chí có thể coi là gần bằng không, nhưng anh cũng từng mơ tưởng đến cái gọi là "cuộc sống hôn nhân". Tuy không yêu cầu nửa kia phải ở nhà nội trợ nhưng những điều ấm áp nhỏ nhặt như mang cơm, đưa canh thỉnh thoảng cũng xuất hiện trong tâm trí của anh. Trước đây, anh vẫn cho rằng những ý nghĩ đó thật viển vông, lãng phí thời gian. Nhưng giờ thì anh hiểu, người ta gọi đó là "sự ấm áp", không phải không có lý do của nó.
Chẳng qua lần này là phát sinh ngoài ý muốn, chắc sau này sẽ chẳng có nữa.
Trong suốt những năm tháng qua, hiếm có khi nào mà Hàn Hành Chu lại cảm thấy cô đơn đến vậy.
_____
Pa: Những đoạn nào ở trước mặt người khác thì sẽ xưng hô anh - em nhé. Vì mọi người không biết họ yêu giả, hơn nữa lúc ngồi với mẹ Hàn thì Duyên Duyên từng gọi là anh Hành Chu.