Tưởng rằng sự việc đã kết thúc, Thẩm Cảnh Duyên thu lại ánh nhìn, thỉnh thoảng mới dám liếc sang một cái, rồi lại vội vàng quay đi. Trong thoáng chốc, chẳng ngờ người đàn ông ấy lại bước xuống bên cạnh Thẩm Cảnh Duyên và Hàn Hành Chu.
Thẩm Cảnh Duyên không kiểm soát được biểu cảm của mình, nét mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, vài giây sau mới nhớ ra Hàn Hành Chu vẫn đang ngồi bên cạnh, cậu lập tức rút lại nụ cười với người đàn ông đó.
"Chào hai bạn." Người kia nói.
"Chào anh." Hàn Hành Chu chào anh ta.
"Tôi là Mạc Phàm, tôi cũng tới du thuyền cùng bạn."
"À?" Thẩm Cảnh Duyên không có ấn tượng gì với anh ta cả, không ngờ đối phương lại nhận ra mình giữa bao nhiêu người như vậy.
"Tôi thường thấy hai người tới ăn ở nhà hàng trên tầng hai."
"Thì ra là vậy." Thẩm Cảnh Duyên mỉm cười, "Thật là trùng hợp."
"Chúng tôi tới đây để hưởng tuần trăng mật." Hàn Hành Chu đột nhiên giải thích, Thẩm Cảnh Duyên liếc mắt nhìn anh, có ai hỏi đâu, giải thích làm gì vậy?
Mạc Phàm sửng sốt một chút, nhìn thấy Thẩm Cảnh Duyên cũng đeo một chiếc nhẫn giống hệt chiếc trên bàn tay đang vươn ra của Hàn Hành Chu, anh ta nở nụ cười, "Trăm năm hạnh phúc."
"Cảm ơn."
Sau khi trò chuyện một lúc, Mạc Phàm nói rằng anh ta muốn chơi bida trong biệt thự, rồi hỏi:
"Hai người có muốn đi cùng không?"
"À? Không." Thẩm Cảnh Duyên xua tay.
"Vậy được, nếu có cơ hội thì cùng uống một ly nhé, tạm biệt."
Hàn Hành Chu đáp: "Tạm biệt."
Đợi tới khi Mạc Phàm rời khỏi suối nước nóng, Hàn Hành Chu mới bộc lộ cảm xúc:
"Anh ta vẫn luôn nhìn cậu."
"Tôi không phát hiện ra." Thẩm Cảnh Duyên lập tức khoe mẽ, "Tôi chỉ nhìn anh."
Hàn Hành Chu nhìn cậu rồi cầm lấy bàn tay Thẩm Cảnh Duyên ở dưới nước.
"Có phải anh ta thích cậu không?"
"Không thể nào?" Thẩm Cảnh Duyên không ngờ Hàn Hành Chu lại ghen tuông như vậy, "Tôi có biết anh ta đâu."
"Không có gì, dù sao thì anh ta cũng biết chúng ta kết hôn rồi."
Thẩm Cảnh Duyên không để tâm, chỉ gật đầu.
Sau đó, Hàn Hành Chu nhận ra, có thể Thẩm Cảnh Duyên đã ở bên cạnh anh một thời gian, hoặc cuộc gặp gỡ giữa hai người cứ như một lẽ đương nhiên nên Hàn Hành Chu quên không nhìn thẳng vào vẻ ngoài thu hút của Thẩm Cảnh Duyên. Thực ra, Thẩm Cảnh Duyên có một đôi mắt đẹp, đôi mắt hạnh biết cười, làn da trắng trẻo rất dễ lọt vào mắt xanh của người khác. Tuy vậy, Thẩm Cảnh Duyên luôn có những nguyên tắc riêng trong chuyện tình cảm, sẽ không dễ dàng thỏa hiệp.
Một lúc sau, Thẩm Cảnh Duyên thấy ngâm nước đủ rồi, cậu không có kinh nghiệm đi tắm suối nước nóng nên ngâm một hồi đã thấy hơi choáng váng, gò má thoáng ửng hồng. Cậu lay Hàn Hành Chu rồi hỏi, "Anh có ngâm nữa không?"
Hàn Hành Chu ngoảnh đầu, thấy mặt Thẩm Cảnh Duyên đỏ bừng, liền lắc đầu nói:
"Không ngâm nữa, chúng ta về thôi."
Hai người về phòng thay quần áo, họ định đến biệt thự dùng bữa rồi đi dạo.
Sơn trang này được du thuyền từ đặt trước, không ngờ lại đông người như vậy. Thẩm Cảnh Duyên và Hàn Hành Chu lần theo bản đồ ngoài vườn để tìm nhà hàng, có nhiều người đã tới đó, hai người đi cả nửa vòng mới tìm được bàn trống. Bữa trưa ăn theo dạng buffet, Hàn Hành Chu bảo Thẩm Cảnh Duyên đi lấy đồ trước rồi còn mình sẽ đợi ở đây. Thẩm Cảnh Duyên cũng hơi đói, cậu để đồ cá nhân lại rồi ra xếp hàng chọn đồ ăn.
Ban đầu, tầm mắt của Hàn Hành Chu chuyển động theo hình bóng của Thẩm Cảnh Duyên, trong một khoảnh khắc, Mạc Phàm lại xuất hiện trước tầm mắt của anh. Hàn Hành Chu ngẩng đầu lên, đối phương ân cần chào hỏi: "Lại gặp rồi."
"Ừ." Chẳng hiểu sao Hàn Hành Chu không muốn nhìn thấy Mạc Phàm tí nào nhưng cũng may, nếu anh đi lấy đồ trước thì người đang ngồi ở đây đã là Thẩm Cảnh Duyên rồi.
"Tiên sinh nhà anh đi lấy đồ ăn rồi à?"
Hàn Hành Chu chế nhạo trong lòng, đây chẳng phải là biết rồi còn cố mà hỏi à? Nhưng anh vẫn gật đầu với Mạc Phàm rồi đáp:
"Đúng vậy."
Trong tay Mạc Phàm không có đĩa ăn, có lẽ anh ta vừa dạo chơi ở đâu đó rồi bước thẳng ra đây. Hàn Hành Chu không muốn nói chuyện phiếm cùng với anh ta, nhưng đối phương lại chẳng cảm nhận được sự kháng cự của anh, anh ta hỏi Hàn Hành Chu:
"Anh biết không? Tôi cứ cho rằng hai người chỉ là bạn bè bình thường."
Hàn Hành Chu không chịu nổi nữa, hỏi ngược lại:
"Chuyện này liên quan gì đến anh sao?"
"Chỉ để bày tỏ sự tò mò của mình thôi, có vài lần, tôi thấy anh ở nhà hàng trên du thuyền, hai người giống như bạn bè thân thiết hơn, chỉ nói chuyện, cười đùa nhưng không có tiếp xúc cơ thể nên tôi nghĩ nửa kia của anh vẫn độc thân."
"..." Hàn Hành Chu bắt đầu nóng máu, anh không quá nhạy cảm nhưng lúc ở trong suối nước nóng, chẳng hiểu sao anh đã có linh tính là Mạc Phàm muốn làm quen với Thẩm Cảnh Duyên. Chính bản thân Thẩm Cảnh Duyên cũng không để ý tới, khi nghe Mạc Phàm tự mình thừa nhận điều này, anh lại thấy khó chịu vì bị coi thường.
"Chỉ là tôi và tiên sinh nhà tôi không quen kiểu như vậy, nếu không có tình cảm thì làm sao cưới được? Bây giờ anh Mạc đã biết quan hệ giữa hai chúng tôi, xin anh tự trọng."
Mạc Phàm là kiểu người ngả ngốn, nghe xong cũng không tức giận.
"Tôi sẽ không đào góc tường nhà anh, chỉ muốn nói vài câu thôi."
"À." Hàn Hành Chu nhìn sang Thẩm Cảnh Duyên đang bưng đĩa đi tới, "Còn chuyện gì nữa không?"
"Không có." Mạc Phàm thực sự không quan tâm lắm, chẳng qua anh ta có chút cảm tình với Thẩm Cảnh Duyên nhưng khi biết đối phương đã kết hôn thì hoàn toàn không còn tâm tư gì nữa, "Chơi vui vẻ nhé."
"Anh cũng vậy."
Thẩm Cảnh Duyên ngồi đối diện với anh, cậu hỏi: "Anh vừa nói chuyện với ai thế?"
"Mạc Phàm."
"À." Thẩm Cảnh Duyên nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng của người kia đâu, "Anh nói chuyện gì vậy? Tâm tình của anh có vẻ không được tốt lắm."
"Anh ta nói rằng anh ta có cảm tình với cậu."
"Hả?" Nhất thời, Thẩm Cảnh Duyên không biết nên đáp lại như thế nào, huống chi đối phương còn nói thẳng với Hàn Hành Chu như vậy, cậu không khỏi tức giận, "Sao anh ta lại có thể như vậy được? Lát nữa tôi sẽ đi mắng anh ta."
"Không cần, anh ta bảo sau khi biết chúng ta đã kết hôn thì không có ý gì nữa."
"Sao anh ta dám có ý chứ?" Thẩm Cảnh Duyên nhớ lại câu chuyện đẫm nước mắt của một bạn thụ chơi với cậu đã bị một gã trai thẳng cơ bắp cuồn cuộn lừa gạt, Thẩm Cảnh Duyên bắt đầu vơ đũa cả nắm, cậu nói:
"Người đàn ông này thật giống một tên cặn bã."
Hàn Hành Chu đứng dậy, anh bước đến bên cạnh Thẩm Cảnh Duyên, vỗ nhẹ lên mu bàn tay của cậu rồi nói: "Đừng tức giận, tôi ra lấy đồ ăn nhé."
"Vâng."
Tuy nhiên, những lời của Mạc Phàm đã nhắc nhở Hàn Hành Chu, không phải là chuyện Thẩm Cảnh Duyên thu hút như thế nào, chẳng lẽ thực sự có điều gì đó không ổn trong cách thức chung sống giữa anh Thẩm Cảnh Duyên ư? Trước mặt bạn bè và người thân trong gia đình, hai người quấn quýt không rời, là vợ chồng mới cưới ăn ý, hoà hợp, hẳn là mọi người sẽ nghĩ cuộc sống hôn nhân của họ vô cùng ngọt ngào. Thực tế, dù cả hai đã có những hành động thân mật như hôn môi, gần gũi, nhưng chỉ có thể xem là "tôn trọng nhau như khách". Như Mạc Phàm đã nói, họ giống như bạn thân, chứ nào giống một đôi mới cưới.
Hàn Hành Chu nghĩ, hình như anh chưa từng hỏi Thẩm Cảnh Duyên mong muốn một cuộc sống hôn nhân như thế nào, cái cách họ chung sống bây giờ có chăng chỉ là trạng thái lý tưởng của anh trước khi gặp cậu. Nhưng cái gọi là lý tưởng thì dễ thay đổi, đặc biệt là khi có một người quan trọng xuất hiện, mong muốn của người ấy cũng quan trọng không kém. Hàn Hành Chu khó tránh khỏi cảm giác khó chịu, có lẽ anh đã lấn lướt quá nhiều nhưng lại thiếu can đảm, thay vì hỏi ý kiến của đối phương thì anh lại tự bước vào vùng an toàn của bản thân.
Sau khi dùng xong một bữa trưa thịnh soạn, hai người dạo quanh khu nghỉ dưỡng. Sơn trang được bao quanh bởi rừng cây, lúc này gió lạnh ùa tới, chẳng thể tận hưởng vẻ đẹp thơ mộng của mùa đông quá mấy phút. Thẩm Cảnh Duyên không thể chịu được nữa nên bước vào trong nhà. Ở đó có một phòng trà, mọi người có thể vừa uống trà nóng vừa ngắm tuyết bên ngoài. Rõ ràng là hoạt động này không phổ biến bằng khu bida và ném phi tiêu gì đó, ngôi nhà nhỏ này có thể nói chuyện phiếm hay nghỉ ngơi.
Lá trà do Hàn Hành Chu hái, có người pha trà cho họ, Hàn Hành Chu nâng ấm trà lên rót cho mình và Thẩm Cảnh Duyên. Thẩm Cảnh Duyên dựa vào ghế sô pha, cảm thấy rất thư thái.
Họ ngồi trong tĩnh lặng một lúc, Hàn Hành Chu gọi Thẩm Cảnh Duyên rồi hỏi:
"Cậu thấy cách thức chúng ta đang chung sống với nhau thế nào?"
Thẩm Cảnh Duyên không hiểu, thế là Hàn Hành Chu kể lại cuộc nói chuyện giữa anh và Mạc Phàm cho cậu nghe, lúc này Thẩm Cảnh Duyên mới hiểu ra.
"Tôi nghĩ mỗi một cặp đôi đều có cách riêng để hoà hợp với nhau, mỗi người mỗi khác, nếu anh cảm thấy vui vẻ với hình thức đó thì cũng không thấy có vấn đề gì."
"Cậu thì sao?"
Thẩm Cảnh Duyên nghe xong liền cẩn thận suy nghĩ, những lúc bắt gặp các đôi khác mặn nồng bên ngoài thì trong lòng cậu cũng không tránh khỏi cảm giác ghen tị, lúc đó cậu không thể không mộng mơ khi mình có nửa kia thì sẽ như thế nào. Họ sẽ nắm tay, hôn môi khi mặn nồng, chỉ cần cậu thích thì có thể lao vào trong vòng tay vô cùng ấm áp của người ấy, quả là lý tưởng.
Cậu trao đổi với Hàn Hành Chu một cách thật đơn giản, cậu biết cho dù chỉ là mấy vấn đề như này thì Hàn Hành Chu cũng phải nghiên cứu cẩn thận mới có thể học được cách thay đổi. Vậy nên, cậu cũng không mập mờ, nhưng cuối cùng, cậu vẫn phải nhắc nhở Hàn Hành Chu:
"Đó chẳng qua là sở thích cá nhân thôi, bản thân anh thích gì mới là quan trọng nhất."
Vốn dĩ, Hàn Hành Chu cho rằng "lý tưởng" mới là lựa chọn tốt nhất, nhưng sau khi nghe những lời Thẩm Cảnh Duyên chia sẻ, anh lại thấy cái gọi là lý tưởng cũng ấy chỉ có thế mà thôi. Anh không thấy bị ép buộc, càng không phải do ai buộc anh thay đổi.
Là anh cam tâm tình nguyện.
Hai người chuyển sang nói chuyện khác, từ kinh nghiệm pha trà cho tới những câu chuyện phía sau của nó. Thẩm Cảnh Duyên hơi buồn ngủ, nhưng cậu không muốn ngủ gật luôn ở chỗ này liền nói với anh:
"Tôi muốn về đi ngủ."
"Được rồi." Hàn Hành Chu gật đầu, hành trình tại sơn trang sẽ kéo dài hai ngày, lữ đoàn đã đặt phòng ở đây, tới tối mai họ mới quay lại du thuyền.
Thẩm Cảnh Duyên đứng dậy, định nhìn sang Hàn Hành Chu thì thấy tay mình được nắm chặt.
Trong khoảnh khắc đó, Thẩm Cảnh Duyên biết Hàn Hành Chu đã vì cậu mà thay đổi.