[Nói như vậy thì chuyện cầu hôn cũng thực sự quan trọng]
***
"Có khó chịu lắm không?" Hàn Hành Chu hỏi Thẩm Cảnh Duyên - người đang dựa vào người mình, "Có muốn mua thuốc giải rượu trước không?"
"Không." Thẩm Cảnh Duyên không uống nhiều, đầu óc vẫn tỉnh táo, cùng lắm chỉ hơi bay bay. "Không cho dựa á?"
"Đâu có." Vừa rồi là "Không cho hôn?", Bây giờ lại là "Không cho dựa?", cậu khiến Hàn Hành Chu cảm thấy bản thân anh chi li lắm ấy.
"Sao mà không cho được chứ."
Hàn Hành Chu cũng chẳng hỏi thêm, đành phải quàng tay lên vai Thẩm Cảnh Duyên đem người ôm vào trong lòng, kẻo cậu đứng không vững.
Tài xế đến nhanh hơn dự kiến, có người ngoài ở đây nên Thẩm Cảnh Duyên nhanh chóng ngoan ngoãn. Cậu và Hàn Hành Chu im lặng ngồi ở ghế sau, ai không biết còn tưởng họ vừa xảy ra mâu thuẫn.
Về đến nhà, tắm rửa xong xuôi, Hàn Hành Chu pha cho Thẩm Cảnh Duyên một cốc nước mật ong, Thẩm Cảnh Duyên ngoan ngoãn uống hết nửa cốc, đưa phần còn lại cho Hàn Hành Chu, cậu hỏi: "Anh không uống à?"
"Ừ." Hàn Hành Chu không để bụng, ngẩng đầu uống nốt phần còn lại. "Ngủ sớm thôi."
"Ừm." Thẩm Cảnh Duyên nằm xuống, "Tại sao tôi lại thấy phấn khích thế nhỉ."
"Có thể là do rượu."
"Tôi phải làm gì bây giờ?"
"Nghe hát ru nhé?" Hàn Hành Chu nghiêm túc đưa ra lời khuyên.
"Chúng ta nói chuyện đi." Thẩm Cảnh Duyên vô cùng hào hứng.
"Sáng mai, tôi có một cuộc họp." Hàn Hành Chu thở dài, giọng điệu không tỏ vẻ chán ghét, ngược lại giống như một phụ huynh bất lực với đứa nhỏ nhà mình. Thẩm Cảnh Duyên không biết chuyện này, vậy nên cậu chỉ có thể nói, "Thôi được rồi, chúc anh ngủ ngon".
"Ngủ ngon." Nói xong, Hàn Hành Chu vỗ vỗ lưng Thẩm Cảnh Duyên như dỗ trẻ con.
Vài ngày sau buổi liên hoan với bạn bè Hàn Hành Chu, cả hai lại tiếp tục tới buổi liên hoan của bố mẹ. Kể từ khi kết hôn, họ hiếm khi cùng nhau về thăm bố mẹ, hàng ngày chỉ nói chuyện qua WeChat, có thể bố mẹ không muốn làm phiền cuộc sống mới cưới của các con nhưng thực ra là hai người không thu xếp được thời gian để cùng nhau về nhà.
Cho dù có, cũng là tranh thủ đi hẹn hò với nhau, nghĩ đến đây, Thẩm Cảnh Duyên không khỏi chột dạ. Người khác quên bạn quên bè, cậu thì hay rồi, quên luôn cả bố mẹ mình.
Hai người chào hỏi bố mẹ trước, sau khi mọi người đã vào chỗ ngồi, mẹ Thẩm cẩn thận quan sát Thẩm Cảnh Duyên, suốt một thời gian rồi bà chưa gặp con trai mình, bà hỏi: "Con béo lên à?"
Thẩm Cảnh Duyên liếc sang Hàn Hành Chu, đối phương nhìn một chút mới nói:
"Có vẻ là như vậy."
"..." Thẩm Cảnh Duyên đặt điện thoại xuống, cậu không nên trông chờ Hàn Hành Chu sẽ nói được cái gì hay ho.
"Mập lên một chút cũng dễ thương mà." Hàn Hành Chu mỉm cười rồi nói thêm.
Thôi được, tha thứ cho anh.
Trò chuyện một lúc, mẹ Thẩm và mẹ Hàn nhìn nhau, cảm thấy đã đến lúc phải đi vào trọng tâm. Thẩm Cảnh Duyên tinh ý, nhận ra hành động mờ ám của hai mẹ, cậu bắt đầu suy nghĩ về những việc mình không nên làm hay cần phải làm mà chưa làm, nghĩ tới nghĩ lui vẫn không nghĩ ra, không phải kêu họ nhận một đứa trẻ đấy chứ?
"Có chuyện này, Hình Chu à." Nghe vậy, Hàn Hành Chu đặt đũa xuống, nhìn chằm chằm vào mẹ mình.
"Bao giờ con được nghỉ?" Mẹ Hàn hỏi.
"Tuần sau là sinh viên thi cuối kỳ rồi, con sẽ được nghỉ sau kỳ thi."
"Khi nào thì con có thể sắp xếp thời gian đi tuần trăng mật với Duyên Duyên?" Bà lại hỏi.
Hoá ra là vì chuyện này, lúc cưới, cả hai chỉ nghĩ đến việc tổ chức đám cưới, chụp ảnh cưới chứ chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đi hưởng tuần trăng mật cả. Hơn nữa, trông Hàn Hành Chu rất bận rộn nên Thẩm Cảnh Duyên cũng không nghĩ tới chuyện này chuyện khác.
Thẩm Cảnh Duyên cũng đặt thìa xuống, thật ra cậu không có chấp niệm gì với tuần trăng mật, nếu hỏi cậu muốn đi đâu, cậu cũng không thể đưa ra một địa điểm mà mình thực sự muốn đến. Nhưng nếu Hàn Hành Chu muốn, cậu có thể ra ngoài thư giãn.
"Con sao cũng được." Hàn Hành Chu nói, "Tùy Duyên Duyên."
"Con sao cũng được." Thẩm Cảnh Duyên nhỏ giọng hỏi anh, "Anh có rảnh không?"
"Có."
"Vậy thì tốt." Mẹ Thẩm nói, "Lúc đó, các con đều rất bận nên mẹ không hỏi, nhưng con chỉ kết hôn một lần trong đời, nên chuyện quan trọng như tuần trăng mật không thể bỏ qua được."
"Nhớ năm đó, bố và mẹ con nhờ có tuần trăng mật mới có con đấy." Bố Thẩm nói.
Thẩm Cảnh Duyên: "..." Nhưng cậu và Hàn Hành Chu thật sự không thể làm được chuyện gì trong tuần trăng mật.
"Vâng, để bọn con xem có nơi nào thích hợp cho tuần trăng mật không." Hàn Hành Chu tán thành.
Về đến nhà, Thẩm Cảnh Duyên ngồi vào bàn, mở sổ ghi chép ra, gọi Hàn Hành Chu lại ngồi.
"Anh đã quyết định đi đâu chưa?" Thẩm Cảnh Duyên giao quyền lựa chọn cho Hàn Hành Chu.
"Cậu muốn ra nước ngoài hay đi trong nước?"
"Đi trong nước." Đã lâu rồi Thẩm Cảnh Duyên không ra nước ngoài, không biết hộ chiếu của cậu đã hết hạn hay chưa.
"Được."
"Anh thực sự có thời gian rảnh để đi du lịch à? Đừng miễn cưỡng."
"Giảng viên chúng tôi cũng cần được nghỉ ngơi mà." Hàn Hành Chu cười, "Huống hồ du lịch trong nước thì nhiều lắm cũng chỉ nửa tháng."
"Tôi sao cũng được."
Thế là cả hai bắt đầu lên mạng tìm kiếm những địa điểm thích hợp cho tuần trăng mật ở trong nước hoặc chỉ đơn giản là những thành phố thích hợp để đi du lịch, sau đó lập kế hoạch và lựa chọn dựa trên khoảng cách địa lý của mỗi nơi. Hàn Hành Chu lấy giấy ra viết lại, Thẩm Cảnh Duyên phụ trách tìm kiếm thông tin, phân công lao động rất hài hòa, cụ thể.
Thẩm Cảnh Duyên nhìn Hàn Hành Chu đang ghi chép bên cạnh, không khỏi nhớ tới nhiều lần chứng kiến anh ấy làm việc nghiêm túc, nhưng lần này anh ấy lại đặt tâm tư nghiêm túc vào chuyến du lịch tuần trăng mật.
"Tôi cứ tưởng là anh sẽ từ chối." Thẩm Cảnh Duyên nói.
"Không đâu, chuyện đi du lịch cũng không tệ, lâu rồi tôi cũng không đi đâu."
"Tôi cũng vậy, chỉ đi loanh quanh mấy thành phố lân cận." Thẩm Cảnh Duyên không thích cùng bạn bè đi du lịch lắm, vì nó khác với chuyện cùng nhau đi mua sắm, có quá nhiều chuyện phải phối hợp với nhau, nếu xảy ra chuyện gì không vui sẽ rất tệ.
"Mẹ nói là đúng, chuyện đi hưởng tuần trăng mật cần được quan tâm."
"À..." Thẩm Cảnh Duyên không ngờ đối phương lại coi trọng tuần trăng mật như vậy.
"Xét cho cùng, đó cũng là một phần của hôn nhân, nó có ý nghĩa rất lớn." Hàn Hành Chu giải thích.
"Tôi cũng nghĩ vậy..." Thẩm Cảnh Duyên thật ra muốn nói cầu hôn cũng là một phần của hôn nhân, lúc đầu hai người không có cảm giác bất ngờ khi mua hay đeo nhẫn, chuyện này lại bị giản lược.
Nhưng trước khi Thẩm Cảnh Duyên đề cập đến nó, Hàn Hành Chu dường như đã có thần giao cách cảm với cậu, "Nói như vậy thì chuyện cầu hôn cũng thực sự quan trọng."
"Phải đó." Thẩm Cảnh Duyên không muốn nói tiếp về chủ đề này vì lý một do nào đó. Cậu không biết mình đang thấy tiếc nuối hay hối hận, "Nhưng tất cả đã qua rồi."
Hàn Hành Chu nhìn cậu, như thể anh đã nhận ra điều gì đó, anh lặng một lúc rồi mới nói: "Đúng vậy."