Vì mới chuyển đến ngày đầu tiên, phải kiểm kê, thu dọn hết đồ đạc mà mình mang tới nên Thẩm Cảnh Duyên đã kiệt sức sau khi xong việc. Trước đó, Hàn Hành Chu đã để trống một góc trong tủ quần áo của mình nhưng may là phòng ngủ của anh khá rộng nên muốn đặt muốn thêm một chiếc tủ nữa cũng được. Thẩm Cảnh Duyên cất nốt chỗ quần áo còn lại vào, phải mất gấp đôi thời gian mới dọn dẹp lại tủ quần áo được.
"Tôi mệt chết rồi." Sau khi xếp xong hết đống quần áo, Thẩm Cảnh Duyên ngồi bệt xuống sàn, "Ngày mai tôi sẽ dọn nốt đồ."
Những thứ còn lại chỉ có sách vở cùng với những vật dụng cần thiết hàng ngày khác, Hàn Hành Chu cũng thấy nghĩ phải vội nên gật đầu. Đã gần ba giờ chiều, anh bắt đầu thấy hơi đói.
Thẩm Cảnh Duyên vẫn ngồi dưới sàn, cậu không quan tâm Hàn Hành Chu có quét nhà hay không, dựa vào vali rồi vùi đầu lên đó.
"Tôi đói quá."
"Đi ăn tối nhé? Coi như một bữa tân gia".
"Thế nào cũng được." Thẩm Cảnh Duyên đói đến mức ngực dán vào lưng rồi, ăn cái gì cũng được.
Hai người tới một quán ăn ở gần đó, hương vị rất ngon, lượng đồ ăn cũng vừa đủ, đây là lần đầu tiên Hàn Hành Chu nhìn thấy Thẩm Cảnh Duyên ăn nhiều đến vậy. Anh bưng bát cơm của mình lên, lặng lẽ đẩy đồ ăn về phía Thẩm Cảnh Duyên, cậu không để ý tới hành động của anh, cứ vùi đầu ăn.
Cuối cùng Hàn Hành Chu không nhịn được, anh lên tiếng:
"Ăn từ từ thôi."
"Biết rồi." Thẩm Cảnh Duyên vừa ngậm cơm vừa đáp.
Trước kia đi ăn với nhau, dường như đối phương đã cố gắng khắc chế, bỏ qua những quán ăn không hợp với anh như quán nướng ven đường chẳng hạn. Hẳn là giờ cậu đói lắm nên mới ăn ngấu nghiến, chẳng màng tới hình tượng như vậy.
Sau khi ăn xong, hai người tới siêu thị gần đó mua một số đồ dùng cần thiết hàng ngày, Thẩm Cảnh Duyên đi dạo một vòng cũng chỉ mua thêm mỗi chiếc bàn chải đánh răng với một chiếc khăn tắm mới, dù sao Hàn Hành Chu cũng sắp xếp xong hết rồi nên không phải lo cái gì nữa. Hàn Hành Chu đẩy xe theo sau, anh hỏi:
"Không mua gì nữa à?"
Thẩm Cảnh Duyên lắc đầu, "Anh đã mua hết đồ cần thiết rồi, tôi chỉ mua thêm ít đồ ăn vặt thôi."
Trong lúc viết ŧıểυ thuyết, thỉnh thoảng cậu cũng thấy buồn mồm muốn ăn vặt cho đỡ chán, Hàn Hành Chu im lặng một lát rồi nói:
"Mua ít thôi."
"Biết rồi mà." Thẩm Cảnh Duyên không nhịn được liền phàn nàn về anh, "Anh kiểm soát còn nhiều hơn cả bố tôi."
"... Ý cậu là tôi lớn tuổi?"
"Không lớn, không lớn." Thẩm Cảnh Duyên bổ sung thêm, "Ý tôi là tuổi tác."
Hàn Hành Chu ho khan vài tiếng, dĩ nhiên là anh hiểu được.
Thế là trong nhà của Hàn Hành Chu có thêm mấy gói snack khoai tây đặt cạnh hũ trà, quả là một sự tương phản mạnh.
Một ngày trôi qua, Thẩm Cảnh Duyên và Hàn Hành Chu thầm thấy rằng chuyện sống chung sống cũng không tệ như họ nghĩ. Có thêm một người nữa bước vào sinh hoạt của mình cũng không dễ để quen nhưng không có nghĩa là không thể chấp nhận được. Hôm nay, hai người đã có một ngày lao động khá mệt mỏi, họ thay phiên nhau đi tắm rồi về giường.
Dĩ nhiên, Thẩm Cảnh Duyên cũng hơi mất tự nhiên một chút, lúc ngồi ở trên giường nghịch điện thoại di động, cậu cứ hơi lấn cấn, có lẽ trong tiềm thức, cậu thấy mình đang xâm nhập vào lãnh thổ của Hàn Hành Chu.
"Đã đi ngủ chưa?" Hàn Hành Chu cũng tắm rửa xong xuôi.
"Tuỳ anh thôi." Cậu không phải cú đêm nên ngủ lúc nào cũng được.
"Vậy tôi tắt đèn nhé?"
"Vâng." Thẩm Cảnh Duyên nằm xuống, cậu và Hàn Hành Chu mỗi người đắp một chăn, tựa như ranh giới chia cắt bằng vĩ tuyến 38 [1].
"Ngủ ngon." Có vẻ Hàn Hành Chu không hề câu nệ.
"Ngủ ngon."
Thật ra Hàn Hành Chu cũng thấy gượng gạo chẳng kém gì Thẩm Cảnh Duyên, đây cũng là lần đầu tiên anh để người khác ngủ trên giường mình, hơn nữa còn nằm bên cạnh, cảm giác rất lạ. Dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng khi thời khắc ấy thực sự đã đến thì anh vẫn cần thời gian để chấp nhận nó.
Cả hai chìm vào giấc ngủ với những trăn trở riêng trong lòng, không chuyện trò qua lại, càng không có tình tiết lăn vào vòng tay nhau như trong ŧıểυ thuyết.
Đồng hồ sinh học của Hàn Hành Chu đến sớm hơn Thẩm Cảnh Duyên, vừa mở mắt ra đã thấy cậu ngủ say bên cạnh, mất mấy giây mới nhận thức được bọn họ đã bắt đầu chính thức chung sống với nhau.
Hôm nay đã là ngày hôm sau rồi, họ sẽ còn vô số những ngày hôm sau nữa.
Sinh hoạt của hai người cũng bị ảnh hưởng bởi thái độ "tôn trọng nhau như khách", Thẩm Cảnh Duyên ít nhiều cũng phải dò xét khi sống ở nhà Hàn Hành Chu, sợ lúc xem phim làm ồn tới anh, ăn vặt xong cũng lập tức dọn dẹp, bình thường không dám ngủ quá khuya, v.v... Cậu luôn đặt mình vào vị trí là khách và thấy xa lạ với chủ nhân của ngôi nhà.
Vì đám cưới ngày càng tới gần, Thẩm Cảnh Duyên và Hàn Hành Chu phải dành thời gian để giải quyết chuyện thiết kế thiệp mời, danh sách khách mời, gửi thiệp, v.v... Do giờ thời gian làm việc không giống nhau nên hiếm khi ăn chung, cơ mà nếu nếu có ngồi ăn tối với nhau thì họ cũng dùng chút thời gian đó để bàn về việc tân gia, cưới hỏi. Ngoài ra, chẳng có chuyện gì khác để nói với nhau. Cuối tuần, hai người đi thử đồ cưới và kiểm tra hội trường nên thời gian cứ vội vã trôi đi, chớp mắt đã tới ngày cưới.
"Hôm nay Duyên Duyên chúng ta kết hôn rồi." Mẹ Thẩm trang điểm tinh tế, đứng trước mặt Thẩm Cảnh Duyên, đưa tay chỉnh trang quần áo lại giúp anh. "Thật không ngờ cũng có ngày này."
"Con cũng không ngờ." Thẩm Cảnh Duyên nghiêm túc nói.
"Trước đây, mẹ nghe nói cái giới này rất hỗn loạn. Sợ con kết giao bừa bãi, giờ con gặp được Hành Chu, cũng xem như là may mắn." Bà nắm lấy tay Thẩm Cảnh Duyên, vỗ nhẹ lên mu bàn tay cậu, vỗ về như những ngày thơ ấu. Vốn dĩ, lúc đầu Thẩm Cảnh Duyên vẫn hơi căng thẳng nhưng hành động này đã khiến cậu rơm rớm nước mắt.
"Ở phòng bên cạnh, mẹ cậu ấy cũng có chuyện muốn nói với con mình."
"Vậy thì me định nói gì với con?" Thẩm Cảnh Duyên cố ý hỏi.
"Tôi còn có thể nói gì với anh được nữa?" Mẹ Thẩm cười rồi mắng, "Anh chán nghe mẹ nói rồi phải không?"
"Làm sao có thể chứ?" Thẩm Cảnh Duyên làm nũng với bà.
"Hai đứa nhất định phải hạnh phúc, chỉ cần các con sống vui vẻ một đời là mẹ đã mãn nguyện rồi." Mẹ Thẩm nói, "Lúc nào rảnh nhớ dẫn Hành Chu về nhà ăn cơm."
"Con biết rồi mà mẹ." Thẩm Cảnh Duyên dang tay ôm lấy bà.
Cha Thẩm đứng bên cạnh nhìn, đôi mắt cũng đỏ hoe, ông xúc động nói: "Nhớ lại hồi bố cưới mẹ con."
Ba người vừa nói với nhau vài câu đã sắp đến giờ làm lễ, cậu sang phòng bên cạnh gọi Hàn Hành Chu cùng đi tới hội trường.
Họ đặt một hội trường nho nhỏ để tổ chức đám cưới, chỉ mời bạn bè của Thẩm Cảnh Duyên và Hàn Hành Chu với một số người thân biết xu hướng tính dục của họ.
Việc trang trí là do bố mẹ sắp xếp, vào thời điểm quan trọng vẫn nên tin tưởng vào thẩm mỹ của hai mẹ. Không thể thiếu những thứ như hoa, thảm, bóng bay... và ngay cả tên của hai người cũng phải tìm người viết cho.
Bây giờ, các khách khứa đã lần lượt đến. Đinh Nghĩa cùng mấy người khác muốn làm phù rể cho Thẩm Cảnh Duyên nhưng cậu bảo mình không cần phù rể, chỉ cần họ đứng bên cậu trong ngày cưới là được. Thẩm Cảnh Duyên còn đặt may lễ phục cho từng người, dường như mọi người đều rất phấn chấn.
Lâm Thành đứng bên dưới uống nước trái cây rồi hỏi: "Không có rượu vì sợ Thẩm Cảnh Duyên say xỉn sẽ đại náo Thiên Cung à?"
Những người khác lại thích thú cười nói: "Đây là lần đầu tiên tôi tham dự một đám cưới đồng tính."
"Lát nữa họ còn phải hôn nữa." Trần Ngạn nói, "Đây là lần đầu tiên tôi thấy hai người đàn ông hôn nhau."
"Ông thấy hứng thú thì cong luôn đi?" Dư Chí An chỉ vào bàn bên cạnh, "Họ toàn là mấy bạn thụ mà Thẩm Cảnh Duyên quen biết."
Dư Chí An không nhịn được đá cậu ta một cái, "Đậu má."
Tóc của Hàn Hành Chu được tạo kiểu, anh mặc bộ lễ phục trắng giống Thẩm Cảnh Duyên. Hàn Hành Chu hướng về phía cậu, duỗi tay ra rồi nói:
"Lát nữa nắm tay bước vào."
Thẩm Cảnh Duyên đặt tay lên, cảm giác căng thẳng đã quay lại, cậu đáp:
"Tôi căng thẳng quá, lát nữa có hôn không?"
"Chắc là có." Hàn Hành Chu đoán được bố mẹ hai người chắc chắn sẽ ồn ào, "Cậu ngượng à?
"Anh không ngượng à?" Thẩm Cảnh Duyên trừng mắt nhìn anh, họ chưa bao giờ thử hôn nhau ở nơi công cộng. Truyện Hài Hước
"Vẫn ổn, nhưng hơi rối rắm." Hàn Hành Chu đáp.
"Tôi cũng thế." Thẩm Cảnh Duyên cũng hiểu được tâm tư của đối phương.
"Kể từ bây giờ, chúng ta sẽ là bạn đời hợp pháp."
"Đã đến lúc chứng minh điều đó." Thẩm Cảnh Duyên mỉm cười, "Được rồi, sắp tới giờ rồi đấy, chúng ta vào thôi."
"Ừ."
Theo yêu cầu của hai người, hôn lễ không có người chủ trì, hai mẹ đứng lên thưa chuyện để bắt đầu buổi lễ. Lúc này, cánh cửa từ từ mở ra, đột nhiên ánh đèn sân khấu tập trung vào hai người, Thẩm Cảnh Duyên ngẩn ngơ trong giây lát, đợi Hàn Hành Chu kéo đi cậu mới tỉnh lại.
Hôn lễ này không quá câu nệ, khi Thẩm Cảnh Duyên sắp bước đến nơi thì Trần Ngạn cùng mọi người reo hò, cậu cười với bọn họ, rồi đứng ra giữa sân khấu.
Hai người phải đọc lời tuyên thệ trong hôn lễ, các mẹ đã chuẩn bị và đưa cho họ tờ giấy có ghi lời tuyên thệ. Thẩm Cảnh Duyên và Hàn Hành Chu cầm micro và bắt đầu tuyên thệ.
"... Bất kể có gian nan hay thịnh vượng, anh/ em thề sẽ dành cả đời cho em/ anh và yêu em/ anh mãi mãi."
Tiếng của hai người đồng thanh vang lên khắp hội trường, cả hai đồng thời đặt micro xuống rồi ôm nhau giữa tiếng hò reo. Thẩm Cảnh Duyên thì thầm vào tai Hàn Hành Chu:
"Anh có muốn hôn tôi không?"
Hàn Hành Chu đáp lại: "Còn phải hỏi."
Vậy là, Hàn Hành Chu cúi đầu hôn Thẩm Cảnh Duyên, cậu lấy tay ôm lấy sườn mặt của Hàn Hành Chu, ve vuốt. Họ nói với nhau rằng sẽ yêu nhau mãi mãi, nụ hôn này sẽ là minh chứng tốt nhất cho điều ấy.
_____
[1] Vĩ tuyến 38: vĩ tuyến tạo thành biên giới giữa Bắc và Nam Triều Tiên.
_____
Pa: Sò rí những bạn đang theo dõi truyện, tôi mải edit nên quên không beta rồi up lên. Quá 3 ngày mà tôi chưa up thì cứ nhắc tôi một câu nha không tôi cứ nhớ là đăng rồi á. Bộ nhớ có mỗi 2GB mà còn bị Covid gặm mất một miếng.