[Lần sau, không thể để Thẩm Cảnh Duyên uống rượu nữa]
***
Họ chụp giấy đăng ký kết hôn lại rồi gửi vào nhóm, trong nhóm lập tức nổ một chuỗi icon dải lụa hồng, bốn vị phụ huynh lần lượt phát bao lì xì cho hai người.
"Bây giờ đi đâu?" Thẩm Cảnh Duyên thắt dây an toàn.
Còn một lúc nữa mới đến giờ Hàn Hành Chu đi dạy, nhận đăng ký kết hôn xong mà tách nhau ra luôn thì không hợp lý lắm.
"Về nhà tôi đi?" Hàn Hành Chu đề nghị.
"Sao đột ngột vậy?" Thẩm Cảnh Duyên không biết tới nhà anh làm gì.
"Làm quen dần. Dù sao thì sau khi hết hợp đồng thuê nhà cậu cũng dọn qua đó sống một thời gian."
"Tháng sau đã cưới rồi. Nếu tổ chức hôn lễ xong mà chúng ta không ở cùng nhau thì cũng kỳ..."
Thực ra, Thẩm Cảnh Duyên đã tính đến chuyện vi phạm hợp đồng rồi. Vài ngày trước, cậu tới nói chuyện với chủ nhà, sau khi giải thích ngắn gọn mọi chuyện thì chủ nhà cũng không làm khó, họ sẵn sàng cho cậu chấm dứt hợp đồng trước mà không bị mất khoản tiền đặt cọc. Căn nhà ở vị trí đẹp, giá thuê hợp lý, chắc hẳn chủ nhà cũng chẳng lo không tìm người thuê tiếp theo.
"Ý của cậu là?" Hàn Hành Chu hỏi.
"Tôi có thể chuyển đến sớm hơn dự kiến... được không?"
Thẩm Cảnh Duyên cảm thấy mình không được dè dặt cho lắm, nhưng hẳn là Hàn Hành Chu có thể hiểu được nhỉ.
"Cậu nói đúng. Vậy thì xem hôm nào dọn qua trước ngày cưới đi."
"Vâng." Thẩm Cảnh Duyên mở ứng dụng đặt mua ít thùng đóng hàng, lúc rảnh rỗi, cậu sẽ đóng gói dần. "Bên anh có đủ chỗ ở không?"
Bình thường, hai người chỉ hẹn nhau ở trung tâm thương mại hoặc tới nhà hàng, chưa từng tới nhà nhau, câu này khiến Hàn Hành Chu bừng tỉnh, anh đơ ra một chút rồi nói:
"Nhà tôi chỉ có một cái giường."
Căn bản, lúc Hàn Hành Chu thuê nhà, anh đã loại trừ khả năng sống chung với người khác, tuy căn hộ anh thuê có hai phòng nhưng phòng còn lại là thư phòng, không có chỗ kê giường.
"Tôi ngủ trên ghế sô pha à?"
"Đó không phải là giải pháp lâu dài" Chưa biết căn hộ của họ cần bao lâu để hoàn thiện, đâu thể để ai trong hai người ngủ trên ghế sô pha cả nửa năm được.
"Để tôi xem có sửa lại thư phòng được không."
"Không cần đâu, dù sao cũng sẽ chuyển đi, không cần thiết phải như vậy." Thẩm Cảnh Duyên hơi muộn phiền, tình hình hiện tại không ổn, trừ phi...
Trừ phi cậu ngủ chung với Hàn Hành Chu.
Ý tưởng này vừa nảy ra trong đầu, Thẩm Cảnh Duyên đã không dám đối mặt hay tưởng tượng đến nó. Cậu liếc sang Hàn Hành Chu, hình như đối phương vẫn đang nghĩ cách giải quyết, chẳng biết anh ấy có nghĩ giống cậu hay không.
"Nếu không chúng ta ngủ chung một giường đi." Hàn Hành Chu nhẹ nhàng nói ra ý định này khiến Thẩm Cảnh Duyên cảm thấy hơi chột dạ.
"Cũng được." Thẩm Cảnh Duyên bắt đầu xây dựng phòng tuyến tâm lý cho bản thân, kiểu gì cũng sẽ có lúc sẽ như vậy. "Tư thế ngủ của tôi rất tốt."
"Hả?" Hàn Hành Chu chống tay vào vô lăng, "Sao cậu biết?"
"... Bạn tôi nói cho tôi biết." Thẩm Cảnh Duyên sợ câu này mập mờ nên vội giải thích: "Họ đều là trai thẳng."
"Tôi không nghi ngờ gì cậu, cũng tôn trọng chuyện yêu đương trong quá khứ của cậu. Hơn nữa trông cậu không giống người sẽ quan hệ bừa bãi."
"Cám ơn anh." Thẩm Cảnh Duyên muốn nói, xem ra anh không phải là đồ ngốc.
Lúc vào nhà Hàn Hành Chu, Thẩm Cảnh Duyên rất lịch sự, đi dép lê, ngoan ngoãn ngồi trên sô pha, không dám vào phòng khi chưa được sự đồng ý của Hàn Hành Chu. Mãi đến khi Hàn Hành Chu thay xong một bộ quần áo giản dị hơn rồi dẫn cậu đi xem xung quanh thì Thẩm Cảnh Duyên mới đứng dậy đi theo anh.
Nhà của Hàn Hành Chu đúng như Thẩm Cảnh Duyên tưởng tượng, có thể miêu tả phong cách đó là "sạch sẽ gọn gàng", thư phòng của anh còn hoành tráng hơn so với cậu tưởng tượng, có rất nhiều loại sách khác nhau. Thẩm Cảnh Duyên nghĩ, có khi ngồi đây gõ chữ lại tìm thấy nguồn cảm hứng mới cũng nên. Cậu đi từ trái sang phải, chợt thấy một cuốn sách có phần lạc quẻ giữa một giá sách chuyên ngành.
Tò mò, cậu lén lút nhìn lên, khi thấy tựa sách là "Quán cà phê Thời Gian", cậu đã sốc.
Đây là ŧıểυ thuyết của cậu.
Cậu không lên mạng tìm luận án của Hàn Hành Chu nhưng đối phương lại đi mua ŧıểυ thuyết ngôn tình do cậu viết, lại còn là bản in mới nhất.
"Hàn Hành Chu." Thẩm Cảnh Duyên xấu hổ không chịu được, còn xấu hổ hơn cả lúc biết ba mẹ đang xem ŧıểυ thuyết của mình, "Sao anh... lại có sách của tôi?"
Hàn Hành Chu tự hỏi tại sao cậu lại hỏi một câu như thế, "Tôi mua."
"Làm sao anh biết bút danh của tôi?"
"Dì đã nói cho tôi."
Thẩm Cảnh Duyên tuyệt vọng nhắm mắt lại, thế mà mẹ cậu lại nói với Hàn Hành Chu chuyện này.
"Tuyến tình cảm của các nhân vật được viết rất tinh tế." Hàn Hành Chu dành lời khen cho cậu.
"Cảm ơn."
"Rất nhiều tình tiết lãng mạn, có vẻ khá mới lạ."
Dĩ nhiên rồi, ngày thường anh toàn đọc cái gì, trong khi tôi lại viết về cái gì chứ? Thẩm Cảnh Duyên cố gắng nhớ lại xem trong cuốn sách này có tình tiết nào đáng xấu hổ hay không, may là cậu không viết theo kiểu ngốc nghếch ngọt ngào, nếu không thì lúc đọc xong, Hàn Hành Chu sẽ cảm thấy rối rắm lắm.
"Muốn uống một tách trà không?" Hàn Hành Chu hỏi cậu.
"Vâng, cám ơn anh." Cậu theo Hàn Hành Chu vào phòng bếp, bên trong rất gọn gàng sạch sẽ.
Thẩm Cảnh Duyên cầm cả tách trà vào xem phòng ngủ, Hàn Hành Chu có một chiếc giường đôi kê gối ở giữa, chăn có hoạ tiết kẻ ô.
"Giường của anh rộng quá."
"Tôi thấy nằm giường lớn sẽ thoải mái hơn." Hàn Hành Chu nói, "Lúc mới mua giường tôi còn mua thêm một cái gối nữa, có thể lấy ra dùng."
"Cảm ơn." Mặt Thẩm Cảnh Duyên khẽ nóng lên, cậu nghĩ tới chuyện mình sắp ngủ cùng Hàn Hành Chu trên chiếc giường này. Liệu họ có vô tình lăn vào vòng tay nhau như những nhân vật trong ŧıểυ thuyết, rồi ôm nhau ngủ...
"Hẳn là, tôi ngủ cũng rất an phận, cậu không cần lo lắng." Hàn Hành Chu nói.
"Vâng."
Ngồi thêm một lúc thì Hàn Hành Chu phải quay lại trường để xử lý nốt công việc, Thẩm Cảnh Duyên mời Trần Ngạn với mấy người bạn nữa tới bữa tiệc chia tay thời độc thân.
Sau khi trở về nhà, Thẩm Cảnh Duyên chợp mắt một lát rồi lên danh sách những cần làm khi chuyển nhà, bận rộn đến tận năm giờ mới ra quán bar.
Lý do họ quyết định tụ tập ngoài quán bar hoàn toàn là chủ ý của Đinh Nghĩa, cậu ta nói Thẩm Cảnh Duyên sắp chính thức thoát ly khỏi hội độc thân rồi nên phải xõa một bữa cuối cùng. Mặc dù nói là xoã nhưng Thẩm Cảnh Duyên biết, họ chỉ uống rượu, tán gẫu bình thường chứ không làm mấy chuyện linh tinh, lộn xộn gì hết.
([email protected]@d @paaa03)
Cậu tuỳ tiện chọn lấy một bộ đồ, lúc đẩy cửa phòng riêng ra thì thấy mọi người đã đến đông đủ. Dư Chí An vẫy tay gọi cậu:
"Nhìn xem, ai đây nào."
"Là chú rể của chúng ta!" Đinh Nghĩa rú lên.
Thẩm Cảnh Duyên đi qua vỗ từng người: "Lên rượu."
"Yo!" Trần Ngạn bấm đặt lệnh trong bảng hệ thống ở phòng riêng, "Thế định xoã thật à?"
Tửu lượng của Thẩm Cảnh Duyên tệ đến mức mỗi lần cảm đám đi uống với nhau thì không ai dám để cậu uống nhiều. Nguyên do là hồi học đại học, Thẩm Cảnh Duyên từng lột áo đứng hát ở giữa hành lang ký túc xá, ấn tượng đó vẫn còn quá sâu sắc. Hơn nữa cậu cũng không thích uống rượu, nhưng bữa tiệc hôm nay rất có ý nghĩa nên cậu quyết định nổi loạn một chút.
"Phải chơi cho thật vui nhé!" Rượu nhanh chóng được bưng lên, dù độ cồn không cao nhưng chỉ vài chai là đủ cho Thẩm Cảnh Duyên say khướt.
Thẩm Cảnh Duyên bắt đầu lải nhải về những phiền phức khi chuẩn bị hôn lễ với mấy kẻ chưa kết hôn này, sau đó cậu nói:
"Chúng tôi phải ngủ chung một giường rồi, tôi vẫn hơi lo lắng".
"Hóa ra lúc trước các ông chỉ nói chuyện phiếm trên giường thôi á?" Lâm Thành trêu chọc cậu.
"Chưa nằm." Sau vài ngụm rượu, Thẩm Cảnh Duyên gắp thêm mấy miếng thức ăn, "Chỉ đi hẹn hò gì đó thôi."
"Vẫn chưa làm gì á?" Trần Ngạn hơi kinh ngạc, câu ta tưởng hai người chí ít cũng đã Home run [1].
"Chúng tôi rất trong sáng." Thẩm Cảnh Duyên trừng hắn, mặt cậu đỏ bừng.
Dư Chí An nói nhỏ với Đinh Nghĩa nói: "Bắt đầu rồi đấy."
Bắt đầu say.
Những người khác đều không nói gì, Thẩm Cảnh Duyên nói muốn uống rượu, thực sự là vừa ăn vừa uống, tiện thể còn buộc tội Hàn Hành Chu:
"Nếu một ngày nào đó tôi chết, chắc là bị cái hũ nút ấy làm cho chán chết."
"Ôi, kết hôn xong sẽ thay đổi mà." Họ an ủi cậu.
"Tôi không biết nữa, có lẽ thế." Thẩm Cảnh Duyên nhìn chằm chằm vào họ rồi hỏi, "Các ông thấy chúng tôi có xứng đôi không?"
"Xứng!" Lời này tuyệt đối không phải nói dối, bọn họ đã nghe qua một số chuyện trong giới đồng tính, cũng biết có nhiều người sống rất thoáng, gặp được người như Hàn Hành Chu thì khác gì mỹ vị nhân gian.
"Ừm." Thẩm Cảnh Duyên cũng không biết mình muốn nói gì, "Nếu không xứng, tôi sẽ không kết hôn." Cậu mỉm cười, tựa như một sự thỏa hiệp.
Trò chuyện chừng hơn một tiếng nữa, mọi người sắp không chịu nổi rồi, Trần Ngạn lấy di động của Thẩm Cảnh Duyên ra, mở khóa bằng khuôn mặt, sau đó gọi cho Hàn Hành Chu. Cậu ta bật loa ngoài, nói:
"Anh là Hàn Hành Chu ạ."
"Đúng thế, cậu là bạn của Duyên Duyên?" Hàn Hành Chu nhận ra giọng nói này sai sai, ngay sau đó đã có người reo lên: "Ồ! Duyên Duyên!
"Đúng, đúng, cậu ấy say rồi, phiền anh tới đón."
Hàn Hành Chu vừa kết thúc cuộc họp, hỏi địa chỉ xong liền lái xe đến quán bar đón người.
Lông mày của anh nhíu chặt, anh không thích bạn đời thường xuyên tới bar, nếu những chuyện như thế này cứ diễn ra hoài thì anh nhất định phải trao đổi lại với Thẩm Cảnh Duyên.
Anh tìm thấy số phòng mà bạn của Thẩm Cảnh Duyên đã gửi, vừa đẩy cửa vào, anh đã thấy vị hôn phu của mình đang say xỉn. Đây là lần đầu tiên Hàn Hành Chu gặp bạn của Thẩm Cảnh Duyên, anh qua chào hỏi mọi người, tự giới thiệu về bản thân, rồi định đỡ Thẩm Cảnh Duyên về.
Thẩm Cảnh Duyên vừa mở mắt ra đã thấy Hàn Hành Chu muốn đưa mình đi, liền hỏi: "Đưa em đi đâu đấy?"
Hàn Hành Chu có chút bất lực, tại sao lại hỏi anh câu này, "Về nhà em."
"Nhà em ở đâu?" Thẩm Cảnh Duyên lại hỏi.
Mọi người bật cười rồi nói: "Đưa cậu ấy tới nhà anh đi, mỗi lần say xỉn là lại trưng ra cái thói này. Phải có người trông chừng mới được."
Hàn Hành Chu thở dài trong lòng, Thẩm Cảnh Duyên uống rượu xong thật phiền phức, lần sau không cho say xỉn nữa. Anh nói, "Vậy thì đến nhà anh."
Đột nhiên, Thẩm Cảnh Duyên lập tức mở to mắt rồi hét lên, "Em chưa muốn ngủ với anh!"
"...."
Lần sau, không thể để Thẩm Cảnh Duyên uống rượu nữa, Hàn Hành Chu nghĩ.
Cơ sở thứ hai: Chạm hoặc hôn ngực, theo một số định nghĩa có nghĩa là chạm vào các khu vực nhạy cảm hoặc tiếp xúc qua quần áo (tức là không chạm trực tiếp vào da).