Tại một căn phòng sang trọng và rộng lớn, nơi cao nhất của tòa nhà cao chót vót nằm giữa trung tâm thành phố. Người đàn ông đang chăm chú vào màn hình máy tính, đôi tay di chuyển linh hoạt trên bàn phím cùng những dãy số trải dài khiến con người ta rối mắt.
Điện thoại rung lên, hắn ta nhấc máy:"Alo".
[Là ta đây]
Nghe thấy giọng của ông Hứa bên đầu dây, hắn đặt điện thoại xuống bàn, bật loa ngoài, mắt lại chú tâm vào công việc đang dang dở.
"Bố gọi con là có chuyện gì sao?"
[Bố muốn con suy nghĩ lại về việc sẽ rời công ty]
"Chẳng phải chúng ta đã nói chuyện rõ ràng rồi sao?".
[Con hãy suy nghĩ cho kĩ, quyết định lao vào con đường giáo dục, phải đánh đổi rất nhiều thứ].
"Bố yên tâm. Con tự biết cách".
Cuộc nói chuyện ngắn ngủi kết thúc, cũng là lúc hắn buông tay ra khỏi bàn phím. Hắn đứng dậy, trong tay cầm lấy thứ chất lỏng sóng sánh, tiến lại gần cửa ban công nhìn xuống thành phố đang tràn ngập ánh đèn.
Hắn không hề biết rằng, quyết định ngày hôm nay sẽ thay đổi cả tương lai của hắn.
......
Sáng hôm sau, tại phòng học của một trường cấp ba.
"Số báo đặc biệt, số báo đặc biệt, hôm nay có tin tức mới." Khải Duy kẹp cuốn số học trở về chỗ ngồi, trên mặt thiếu điều ghi rõ bốn chữ 'mau đến hỏi ta'.
"Âyyy, này Lâm Khải Duy, cậu có thể bình thường mà thông báo được không? Cậu một trận như thế cứ tưởng là lão Lý đang tới đấy". Triệu Thành Chương đang lén lén lút lút chơi điện thoại dưới ngăn bàn, giật mình phải mang điện thoại giấu đi.
Khải Duy đỡ mắt kính, gật gù đắc ý, "Shakespeare* đã từng nói, bình tĩnh là người bạn rèn luyện tốt nhất suốt đời."
*Shakespeare: là một nhà văn và nhà viết kịch Anh, được coi là nhà văn vĩ đại nhất của Anh và là nhà viết kịch đi trước thời đại.
Thượng Quan Dục đang làm bài đọc hiểu, nghe câu này cũng không ngẩng lên, "Học ủy, Shakespeare thật sự đã nói câu này sao?".
Khải Duy sâu sắc nói: "Phải nói rồi chứ? Dù sao ông ta không có ở đây, chết không có đối chứng!".
"Có lý, vừa rồi cậu nói câu gì, sửa một chút là có thể sử dụng để sáng tác văn chương." Thượng Quan Dục đặt bút, "Đúng rồi, cậu vừa mới nói có tin tức gì lớn sao?"
Nhắc tới việc này, Khải Duy đưa ngón tay chặn ở miệng, giống như cầu mong ngày mai sẽ có bí mật nào đó nổ ra, "Thầy chủ nhiệm mới của lớp chúng ta hôm nay sẽ đến, tôi vừa ở phòng làm việc của lão Lý hỏi đề, nhìn thấy ở cửa."
Triệu Thành Chương tiêu hiểu: "Là thầy sao, không phải là lão sư nữ à. Lớp chúng ta hoocmon giống đực đã vựot mức bình thường đáng báo động rồi, cần người khác giới đến trung hoà mới được".
"Chậc chậc, mau thu hồi vẻ mặt ham sắc của cậu lại đi".
Lúc này, Triệu Thành Chương mơ hồ nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc, lanh lẹ tắt máy cất điện thoại di động đi, nhét vào chỗ sâu nhất của cặp sách, hạ thấp giọng nói: "Lão Lý tới rồi."
Ba giây sau, trong phòng học yên tĩnh đến mức nghe được cả tiếng kim rơi, tất cả học sinh cầm bút đọc sách giải đề.
Chờ thầy Lý cùng thầy chủ nhiệm mới đứng trên bục giảng, Triệu Thành Chương ngẩng đầu nhìn lên, lẩm bẩm với bạn cùng bàn: "Thượng Quan, tin tức của học ủy không chính xác, chỉ nói là một lão sư không hề nhắc đến là một giáo thảo lão sư! Không nói đến tài năng, chỉ bằng cái ngoại hình kia còn không phải gu mà nữ sinh thích sao?".
Thượng Quan Dục ngược lại chú ý tới trọng tâm khác: "Đều là người đeo kính, sao người ta đeo mắt kính kia lên liền nhìn ra được tư chất tư văn, còn tôi đeo lên nhìn như phần tử bại hoại chứ? Thật không công bằng!".
Triệu Thành Chương gật đầu đồng ý: "Đúng, thật không công bằng!".
Thượng Quan Dục giận dữ lườm Triệu Thành Chương: "Cậu nói ai là phần tử bại hoại?".
Trên bục giảng, Lão Lý đã giới thiệu xong. Trước khi rời khỏi lớp, thầy giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ: "Giáo viên bộ môn Toán học ngày mai sẽ tới, các em tự giác tự học, từng đứa một, không được đi căng tin mua quà vặt, ăn mập ra trường sẽ không chịu trách nhiệm biết chưa! Khải Duy, em tưởng mình nhai khoai tây chiên không phát ra tiếng gì sao?".
Khải Duy nhét hai miếng khoai tây cuối cùng vào trong miệng, không nhai mà trực tiếp nuốt liền nghẹn, vẻ mặt vô tội nhìn Thầy Lý.
Thời gian không còn nhiều, lão Lý trừng mắt đầy uy hiếp một cái, nhấc chân rời khỏi.
Chỉ còn lại thầy chủ nhiệm mới, cả lớp im lặng như tờ, không gian có vẻ hơi ngượng ngùng một xíu.
Thầy cầm viên phấn ghi một nét nghệch ngoạc lên bảng. "Hứa Ngôn Phong".
"Tôi sẽ giới thiệu lại một lần nữa. Tôi là Hứa Ngôn Phong. Sinh ra và lớn lên tại Bắc Kinh. Từ hôm nay tôi sẽ là người đồng hành cùng các em trong hai năm tiếp theo".
Tiếng vỗ tay đầu tiên của học uỷ Khải Duy phát lên cũng đồng lúc bốn mươi con người ngồi đó bất giác hoà theo. Không khí được thả lỏng, vui vẻ trở lại.
"Lão sư, thầy có bạn gái chưa ạ?."
Câu hỏi của Triệu Thành Chương làm vài cái đầu nữ sinh ít ỏi trong lớp nhao nhao háo hức đợi câu trả lời.
Nhưng ánh mắt Ngôn Phong lúc đó lại nhìn thấy chỗ trống ở dưới bàn cuối, giống như chưa từng có người ngồi ở đó.
Khải Duy nhanh nhạy, chao đầu lên bàn trên hỏi Thành Chương: "Nè, cậu không gọi được cho An Nhược sao?".
"Không được, lúc nãy đã gọi rồi mà".
Để đánh trống lãng ánh mắt thầy, Khải Duy lặp lại câu hỏi: "Lão sư, thầy còn chưa trả lời câu hỏi của tụi em đâu đấy".
"Đúng đó, thầy mau nói đi chứ".
Cả lớp nhao nhao, cuối cùng đã khiến thầy không còn hoài nghi.
Ở nơi nào đó không ai chú ý tới, một thân người đang lộm cộm bò vào từ cửa sau của lớp. Thượng Quang Dục nhìn thấy, liền bị người nọ ra hiệu im lặng. Người nọ di chuyển chậm chạp cố gắng để không phát ra bất cứ âm thanh nào. Chiếc bàn cuối càng lúc càng thu gần khoảng cách, cậu chỉ cần một bước nữa là thành công thoát ải....
Nhưng không....
“Đứng lên!”
Hứa Ngôn Phong đã phát giác ra, đứng trước mặt từ lúc nào.
Cậu phủi bụi dưới gối quần, cười lên một cách vô tội: “Hihi lão, lão sư...thầy là chủ nhiệm mới sao?”